Chương 45: Phó bản thứ tư
Edit: Dương Di Sơn
Bầu trời sập tối.
Cố Vô Kế một mình đi vào trong rừng cây, nhìn qua thì cũng không có gì khác trước, nhưng nếu cẩn thận quan sát, lại có thể thấy trên người cậu có thêm vài thứ kỳ kỳ quái quái.
Đúng vậy, đây là những đồ mà người chơi khác đã hữu nghị hỗ trợ cho Cố Vô Kế, những người khác chủ động đưa đạo cụ cho cậu mượn.
Thật ra tâm trạng của những người chơi khác rất phức tạp, còn nhớ trước đó bọn họ đã dùng mọi thủ đoạn đối phó với Cố Vô Kế thế nhưng lại bị phương pháp điều khiển quý của cậu khiên cho sợ chết khiếp, nhưng mà bây giờ, tính mạng của họ đều phải cậy nhờ Cố Vô Kế.
Cho dù Cố Vô Kế có lợi hại thế nào đi nữa, cũng không có khả năng cứng đối vứng với vị boss này đi! Không chừng một lần đối mặt là đã chết ngắc rồi.
Trong chốc lát, tâm tình của bọn họ đều xảy ra biến đổi rất lớn, ngay cả đạo cụ không rời thân của mình đều chủ động đưa cho Cố Vô Kế mượn. Dù sao chỉ cần Cố Vô Kế có thể giữ được mạng thì bọn họ mới có thể rời đi nơi này, còn không người cũng chết hết thì đạo cụ còn lợi ích gì nữa.
Ít nhiều cũng là do lúc trước bị Cố Vô Kế gài bẫy, những người này nhanh chóng bị trúng chiêu, rất nhiều người đều còn chưa kịp sử dụng đạo cụ của mình, nếu không rất có thể hiện tại khả năng đều là trong thời gian làm lạnh…
Vì thế có thể nói hiện tại trên lưng Cố Vô Kế chính là cõng hi vọng của toàn bộ người chơi.
Xa xa truyền đến tiếng súng cảnh báo, cậu biết đây là thông báo cuộc săn bắt đầu, phía chủ nhân của đảo nhỏ đã bắt đầu hành động.
“Xem ra mình có thể hoàn thành nhiệm vụ ẩn hay không liên xem vào lúc này đây.” Cố Vô Kế hít sâu một hơi, mở ra bản đồ trước mặt. Cậu đã có kế hoạch từ sớm, hiện tại chỉ cần xác nhận lại tuyến đường mà mình rời đi thôi.
Dù sao boss của phó bản chắc chắn là khó đối phó hơn so với những người chơi khác rất nhiều, cho dù cậu đã thay một thân trang bị mới, cũng không thể rút ngắn chênh lệch thực lực của hai người được.
Huống chi…
Cố Vô Kế cảm thấy, từ khi vừa bắt đầu đã có một loại cảm giác không ổn tràn ngập trong lòng cậu, giống hệt cảm giác lúc trước khi ở nhà gỗ gặp phải chó săn.
Chắc chắn boss này sẽ không có khả năng sẽ đơn thương độc mã đứng ra đối đầu với cậu!
“Xem ra nơi mình muốn đi chính là đây.” Cố Vô Kế rất nhanh đã xác định được mục tiêu mà mình sẽ đến.
Nhưng vào lúc này, phía sau lại truyền đến từng luồng gió lạnh băng, Cố Vô Kế quay đầu nhìn lại, thấy được ánh trăng hạ xuống tán cây bỗng nhiên biến hình, mơ hồ lộ ra hình tượng của một con quái vật, cho dù thân hình của nó còn chưa xuất hiện, tiếng gầm gừ của quái vật như đã kề ngay bên tai.
Thậm chí không chỉ xuất hiện một con, bóng dáng của chúng đã hoàn toàn ngăn chặn đường đi của Cố Vô Kế.
“Xem ra mình đoán không sai. Dù sao đi săn mang theo chó săn là chuyện hết sức bình thường… Có lẽ đây là nguồn gốc của tên quái vật sao?”
Lúc này Cố Vô Kế vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, chớp mắt tiếp theo bỗng nhiên liền lao về phía trước.
Ngay khi chân cậu vừa dẫm lên cái bóng kia, móng vuốt của quái vật trên mặt đất đã nắm ngay lấy mắt cá chân cậu. Nhẫn trong tay Cố Vô Kế lóe sáng, một hình ảnh màu trắng tựa như thiên sứ đột nhiên hiện ra.
Một cảm giác ấm áp bao bọc quanh thân Cố Vô Kế, hình bóng của những quái vật đều đông cứng lại, lợi dụng cơ hội này, cậu lao ra khỏi vòng vây.
…
Lúc này ở chỗ những người chơi khác, cũng không biết chủ nhân đảo nhỏ ôm loại tâm tình gì, thế mà lại sắp xếp màn hình phát sóng trực tiếp ở đây, có thể cho những người này xem đại khái đã xảy ra chuyện gì.
Đương nhiên, bọn họ có thể cũng chỉ có thể làm một bước này, tất cả những người ôm ảo tưởng rời đi, ngay khi bước ra khỏi phạm vi định lượng chớp mắt sẽ bị người hầu bên ngoài giết chết.
“Cố Vô Kế! Nhất định phải thành công trốn thoát đó!”
“Đã kiên trì đến tận bây giờ rồi, lần này cũng nhất định có thể làm được!”
Những người chơi khác đều căng thẳng nhìn chằm chằm màn hình, xem đến đoạn Cố Vô Kế sử dụng đạo cụ thoát khỏi hoàn cảnh khốn cùng, đều nhẹ nhàng thở phào hết đợt này đến đợt khác. Thậm chí còn có người tự hào mở miệng, “Đó là đạo của của tôi, quả đúng là lợi hại.”
Có lẽ đời này những người này hoạt động tâm lý chưa bao giờ đồng nhất như vậy…
Nhưng sau đó, hình ảnh cũng không thay đổi, sau khi Cố Vô Kế rời đi không lâu, từ trong vô số những cái bóng quái vật dưới đất lại hình thành một thân thể quái vật có gương mặt dữ tợn.
Mọi người nghe thấy rõ ràng, tiếng bước chân ở bên tai vang lên, đây là hình ảnh kém hiệu ứng âm thanh. Nhưng vì ánh sáng quá ảm đạm còn cả vấn đề về góc độ, bọn họ hoàn toàn không nhìn rõ gương mặt của đối phương, chỉ có thể nhìn ra đại khái là một người đàn ông.
Những quái vật chó săn vây quanh tên kia lúc này để dịu lại, nguyên bản bọn chúng chỉ có bản năng giết chóc trong mắt lúc này đều chứa đầy sợ hãi.
Thậm chí phần cảm xúc này đều ảnh hưởng đến những người bên ngoài màn hình, bọn họ đều có thể cảm nhận được một loại cảm giác sợ hãi phát ra từ tâm khảm… Nếu trên thực tế ở trên đảo nhỏ gặp phải boss vai ác này, khả năng bọn họ mất tất cả lý chí.
“Sao lại thế này, cho dù là cách màn hình cũng có thể ảnh hưởng đến tinh thần của chúng ta sao?”
“Đây chắc chắn là chủ nhân của đảo nhỏ.” Lục Nguyên Châu bình tĩnh nhìn về phía màn hình, vẻ mặt có vài phần căng thẳng, “Không ngờ hắn tới nhanh như vậy…”
Dựa theo tốc độ này, chắc chắn sẽ đối mặt với Cố Vô Kế ngay thôi!
…
Cố Vô Kế tăng tốc bước chạy trong rừng cây.
Trong một màn sương mù dày đặc, xung quanh rừng cây lại có vô số chướng ngại vật, vẫn là màn đêm đen nhánh không thấy năm ngón tay, người bình thường đều không thể giữ được tốc độ này, không gặp khó khăn đã là may rồi.
Có thể khiến Cố Vô Kế chạy nhanh như vậy, là vì trên mặt cậu đeo kính, là một đạo cụ mà một người chơi đã cho cậu mượn, đạo cụ này có thể điều tra địa hình xung quanh rõ ràng, kết hợp với bản đồ trong tay Cố Vô Kế, khiến cho cậu có thể dùng tốc độ nhanh nhất chạy trốn.
Nhưng cho dù cậu chạy trốn có nhanh đến đâu thì con người cũng kém hơn so với một loại tồn tại nào đó.
Không lâu sau, tiếng tru vàng lên từ phía sau, thậm chí mặt đất bắt đầu như có như không rung động.
Nghe được động tĩnh truyền đến từ phía sau, vẻ mặt Cố Vô Kế càng ngưng trọng, trong lòng tự hỏi, “Chủ nhân đảo nhỏ đúng là đến rồi, dù sao hắn chính là Quỷ Vương cấp bậc boss, bây giờ chắc chắn sẽ chạy nước rút, nói cách khác nếu hắn xuất hiện ở ngay trước mặt mình mình cũng sẽ chết.”
Nhưng vào lúc này, một loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt đột nhiên dâng lên trong lòng Cố Vô Kế, theo bản năng là chuyện Cố Vô Kế am hiểu nhất, cậu không hề nghĩ ngợi mà nhào thẳng qua đống lá rụng rậm rạp bên cạnh.
Ngay trong nháy mắt đó, một mũi tên đột nhiên nhắm ngay chỗ cậ vừa đứng, cắt qua cánh tay còn chưa kịp tránh thoát của cậu, đâm trúng vào thân cây phía trước, đại thụ to lớn bởi vì lực bắn của mũi tên này mà rung động mãnh liệt.
“Bị đâm trúng chắc chắn sẽ chết.”
Cố Vô Kế che lại miệng vết thương nóng chưa lửa đốt, trong lòng đã đưa ra một kết luận.
Theo đó, cậu đang muốn đứng dậy, trước mắt đột nhiên xuất hiện một gương mặt thi thể dữ tợn, vươn tay nắm chặt lấy mắt cá chân của Cố Vô Kế, đó là một loại sức mạnh mà người bình thường không thể chống lại.
“Đừng, đừng mong rời đi…”
Âm thanh khàn khàn lại tràn ngập oán độc từ miệng thi thể truyền đến.
“Đúng rồi, tôi suýt chút nữa đã quên, trong rừng này còn có không ít quỷ hồn.”
…
…
Hình ảnh trên màn hình lúc này được truyền đến từ thị giác của chó săn đang không ngừng thay đổi.
Chúng nó thường phát ra tiếng gầm gừ khiến người ta sợ hãi, khứu giác cực kỳ nhanh nhạy, không cần do dự mà ở trong rừng lùng sục khắp nơi.
Có lẽ bởi vì bản thân chúng nó là tồn tại đặc thù, lại có thể trực tiếp xuyên qua cây cối… Không, nói đúng ra, giống như là đi qua trong bóng của cây cối.
Dọc theo đường đi có rất nhiều quỷ hồn bỗng nhiên hiện ra, nhưng những quỷ hồn này đều không kiên trì được ba giây đã bị quái vật trực tiếp cắn nuốt vào bụng.
Nhóm quỷ hồn khiến những người chơi khác sợ hãi không thôi, hiện giờ lại là không chịu được một kích.
Mọi người đều đã ngừng thở, trước đó bọn họ đều chưa từng gặp quái vật như vậy, hiện tại nghĩ lại quái vật này muốn đuổi giết Cố Vô Kế, đều không khỏi vì Cố Vô Kế vuốt mồ hôi lạnh một phen.
Thái độ của chủ nhân đỏ nhỏ rất bình thản, có vẻ như không hề nghiêm túc, nhưng hắn tùy tay bắn ra mấy mũi tên, cũng đủ khiến cho tất cả người chơi run sợ.
So với phim kinh dị gì đó còn khủng bố hơn nhiều! Dù sao nếu là Cố Vố Kế xảy ra chuyện, bọn họ sẽ chết ngay lập tức đó!
Nhưng bọn họ họ ngày thường có lại hại thế nào, hiện tại cũng chỉ như người bình thường, ngoại trừ trong lòng cầu nguyện cho Cố Vô Kế, thì không làm được gì cả.
Quả thực là sợ cái gì tới cái đó, ở trong tầm mắt của mọi người, trên màn hình đột nhiên xuất hiện hình ảnh của Cố Vô Kế.
Khoảng cách gần như vậy quả thực có thể khiến cho chó săn trực tiếp nhào lên giết chết cậu.
Nhưng hiện tại chủ nhân đảo nhỏ thậm chí còn chưa ra tay, chó săn xung quanh đã nhào tới, vây xung quanh, Cố Vô Kế đã bị vây ở giữa, cậu muốn chạy trốn cũng rất khó khăn.
“Xong rồi, vậy mà đã đuổi kịp!”
“Chẳng lẽ lại không thể kiền trì thêm một chút sao… Ai, quả nhiên con người làm sao có thể đối phó với boss phó bản chứ.”
“Tôi không dám xem nữa!”
“Cố Vô Kế…” Lục Nguyên Châu bình tĩnh nhìn dáng người trong màn hình, trên mặt hiện đầy vẻ lo lắng, sau đó lại phát hiện vài điểm không đúng, đôi mắt sáng lên.
“Thật là khiến ta thất vọng mà.” Giọng nói của chủ nhân đảo nhỏ lạnh băng vang lên, cực kỳ lạnh nhạt, như thể đang nói chuyện với một thi thể, “Lại có thể dễ dàng bị bắt kịp như vậy, làm con mồi được ta lựa chọn quả thật là không hợp cách.”
Hắn nhìn Cố Vô Kế trước mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, nơm nớp sợ hãi chạy về phía trước vài bước, khi nhìn thấy quái vật sợ tới mức lảo đảo ngã trên mặt đất, thân thể còn không ngừng run rẩy, sợ tới mức không nói được lời nào.
Hình tượng như vậy không khỏi làm những người xem cảm giác không chịu nổi. Những người đó đối với Cố Vô Kế bị bắt càng là nghi ngờ nhân sinh.
Nhưng nếu chỉ cần là người đã ở cùng với Cố Vô Kế, khi nhìn đến hình ảnh này, đều cảm giác được không hề bình thường… Sao lại thế này, Cố Vô Kế là loại người này sao? Trước đó không phải vẫn luôn là gương mặt núi băng bất biến sao?
Chẳng lẽ là vì boss của phó bản này khủng bố tới mức này, thế nên khi đối mặt liền khiến cho Cố Vô Kế trước giờ luôn bình tĩnh sợ tới mức bất động.
Chủ nhân đảo nhỏ nhìn thấy Cố Vô Kế như vậy, biểu tình càng lạnh băng.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn đến con người này, không ngờ lại khiến người ta thất vọng như vậy, “Còn không đứng dậy nổi sao? Vậy mà sợ hãi đến độ này, thật là buồn cười… Chọn một con mồi phế vật như cậu đúng là sai lầm của ta, giết con mồi như vậy đúng là sự vũ nhục ta.”
Chủ nhân đảo nhỏ buông cung tiễn trong tay, hứng thú tự mình ra tay cũng không còn.
Chó săn xung quanh nhìn thấy một màn này đều kích động, bỗng nhiên tiến lên vây Cố Vô Kế ở giữa, bọn chúng đã đối với người sống Cố Vô Kế này thèm khát đã lâu, con có tốc độ nhanh nhất kia há mồm muốn cắn Cố Vô Kế.
Dưới sức mạnh như vậy, cho dù là dạng người gì, đều chỉ có thể nhận kết cục bị cắn thành hai đoạn.
Chủ nhân đảo nhỏ xoay người, hắn đã đối với việc phế vật bị chết thế nào không có hứng thú.
Nhưng ngay trong lúc đó, hắn bỗng nhiên nhíu mày, quay đầu nhìn lại, “Không đúng.”
Lúc này mọi người đang xem trước màn hình, đều ngạc nhiên mở to hai mắt.
Chó săn trong miệng cắn, thế mà lại không phải Cố Vô Kế, mà là một thi thể đã phân hủy, nó còn đang không ngừng giãy giụa, cho dù đã chết, mọi người còn có thể cảm nhận được trên người đó truyền đến cảm giác sợ hãi.
Mà chó săn kia liền cảm thấy mình như cắn phải một hòn sạn, liền trực tiếp ném thứ trong miệng lên đất.
“Chuyện này rốt cuộc là sao?”
“Là đạo cụ.” Một người thì thầm, “Đại loại là đạo cụ tôi đưa cho cậu ấy mượn, có thể tạo ra ảo ảnh của bản thân, nhưng bởi vì không có thực thể nên rất dễ bị lộ…”
“Không ngờ Cố Vô Kế lại lấy con quỷ này ngụy trang thành dáng vẻ của mình, như vậy thì càng khó phân biệt!”
“Tôi nghĩ cậu ta chắc hẳn là còn dùng đạo cụ che giấu hơi thở của tôi đưa trên con quỷ này… Cho nên cho dù là những chó săn đó đều không hề nhận ra điều khác thường.”
Mọi người chậm rãi thảo luận. Trong mắt đã nhanh chóng cháy lên hi vọng.
Nếu nói trước đó bọn họ đưa đạo cụ cho Cố Vô Kế còn không tình nguyện, nhưng bây giờ, bọn họ cảm thấy mình đưa ra quyết định là tuyệt đối chính xác! Nếu là người con trai này, nói không chừng thật sự có thể trong mà săn giết này sống sót!
Trong bất giác, những người này còn đang hận không thể diệt trừ Cố Vô Kế cho sảng khoái lúc này tâm trạng lại chuyển biến.
…
“Vậy mà không phải cậu ta.” Giọng nói của chủ nhân đảo nhỏ vậy mà không chứa tức giận, mà lại có vài phần hưng phấn trong đó, “Vì để tránh nè chó săn, lại bôi máu của mình nên thi thể này? Thật là một người thông minh.”
Đôi mắt màu xanh lạnh lẽo nhìn về bóng đêm xung quanh, tựa như là đang nhìn chăm chú vào Cố Vô Kế đã không rõ tung tích.
“Ta xin lỗi vì lời nói trước đó của ta.” Chủ nhân đảo nhỏ nhỏ giọng thì thầm: “Cậu không phải phế vật, mà là con mồi hoàn mỹ nhất ta chờ đợi đã lâu!”
“Như vậy xem ra, ta cũng không nên tiếp tục nhàn hạ. Đây cũng là sự tôn trọng đối với con mồi.”
…
Cố Vô Kế dang dừng lại dưới một mỏm đá mà thở dốc, cây cỏ um tùm xung quanh che chắn thân thể cho cậu.
Cho dù là cậu, đã trải qua chạy trốn cường độ cao như vậy, lúc này cũng bắt đầu xuất hiện cảm giác mệt mỏi.
Huống chi vết thương trên cánh tay của Cố Vô Kế còn tăng thêm, cho dù sử dụng đạo cụ trị liệu cũng không mấy hiệu quả, mới qua một lát mà đã khiến cậu không thể ra sức thêm nữa.
“Chắc chắn là mũi tên kia có vấn đề. Cũng không biết thi thể kia có thể kéo dài bao lâu.” Cố Vô Kế tự hỏi, “Nhưng dựa vào thực lực, có lẽ không lâu sau sẽ bị phát hiện.”
“Tuy rằng mình rất thiếu đạo đức vừa chạy trốn vừa phóng hỏa, nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều đến chó săn.”
Tựa hồ chỉ trong chớp mắt, bóng của những cái cây xung quanh đã bắt đầu thay đổi, bên trong sương mù đột nhiên xuất hiện bóng dáng của nhóm chó săn.
“Đến nhanh thật.” Cố Vô Kế che lại miệng vết thương trên cánh tay, bình tĩnh nhìn về phía trước.
Nháy mắt sau đó, tiếng bước chân chậm rãi vang lên, một người đàn ông khoác áo chòng màu đen xuất hiện ở trước mặt cậu, khuôn mặt của đối phương hoàn toàn bị ẩn trong bóng tối không nhìn không rõ ràng.
“Chủ nhân đảo nhỏ, tôi chắc là phải gọi ngài như vậy đi?”
Cố Vô Kế mở miệng nói.
“Đương nhiên không thành vấn đề.” Giọng nói của chủ nhân đảo nhỏ vang lên, hắn mở miệng mỉm cười, “Thật đúng là khiến ta giật mình, vậy mà có thể lừa được ta, cậu là con mồi giỏi nhất mà ta từng gặp. Nhưng cho dù như vậy… Con mồi vẫn là con mồi, hiện tại chính là lúc cậu thực hiện nhiệm vụ của mình.”
“Tôi không có ý kiến gì cả.” Cố Vô Kế bình tĩnh nhìn về phía đối phương. “Nhưng kết thúc màn săn thú này nhẹ nhàng như vậy, có phải là không được tận hứng hay không?”
“Hửm?” Chủ nhân đảo nhỏ có vẻ như cũng không có ý định lập tức ra tay với Cố Vô Kế, mà nhướng mày nhìn cậu, “Vậy cậu co ý tưởng gì.”
“Tôi muốn cùng ngài thi đấu một trận, thế nào?” Cố Vô Kế lấy ra dao phay của mình, bình tĩnh nhìn về phía đối phương, trên amwtj không có chút sợ hãi nào, “Tôi nghĩ ngài sẽ không phải vì vậy mà rút lui chứ? Dù sao thì chủ nhân đảo nhỏ ngài sao có thể sợ hãi một con mồi chứ?”
Mọi người trước màn hình sợ ngây người.
Bọn họ quả thực không có cách nào tượng tượng ra Cố Vô Kế lại vào lúc này sao lại có thể có dũng khi đi khiêu khích vai ác boss, lại vẫn giữ được thái độ bình tĩnh, cậu không sợ sẽ chọc giận khiến đối phương trực tiếp giết mình sao?
Ngay lúc này bọn họ thậm chí đều đã quên khinh bỉ dao phay trong tay Cố Vô Kế.
Ở nơi bọn họ không chú ý, người hầu cũng bình tĩnh nhìn màn hình, mày hơi nhăn lại.
“Cậu thật sự có thể làm được sao…” Gã lẩm bẩm tự nói.
…
“Đúng là một đề nghị thú vị.” Chủ nhân đảo nhỏ nghe vậy còn gật gật đầu, “Ý tưởng không tệ. Nhưng mà như vậy có khả năng sẽ khiến cậu chết càng khổ sở hơn, nhưng nếu là con mồi mà ta vừa lòng nhất, ta cũng không từ chối.”
Giọng nói vừa ra, hắn liền ném mạnh cung tiễn trong tay sang một bên, từ bên hông lấy ra một chủy thủy cực kỳ sắc bén.
“Nhưng cậu yên tâm đi, tuy rằng ta sẽ giết cậu ở chỗ này, linh hồn của cậu sẽ lưu lại.” Hắn chậm rãi nói, trong giọng nói tựa hồ còn mang theo vài phần thân mật, “Những cuộc săn như vậy, chúng ta còn rất nhiều cơ hội.”
Bên ngoài hình ảnh mọi người nghe thấy lời chủ nhân đảo nhỏ đều dựng tóc háy. Những đợt săn thú vậy mà khi người đã chết sẽ vẫn luôn tiếp tục, mãi cho đến khi đối phương cảm thấy chán mới thôi, vậy thì không bằng thẳng thắn chọn cái chết cho xong!
Cố Vô Kế không hề do dự chút nào, thậm chí như thể chán sống mà vội vàng muốn bị giết, ngay cả ý muốn kéo dài thời gian cũng không có, “Ra tay đi.”
Giọn nói vừa ra, cậu liền nhanh chân đánh về phía chủ nhân đảo nhỏ.
Hình ảnh bên ngoài mọi người đều ngừng thở, tuy rằng bọn họ cảm thấy Cố Vô Kế cũng không thể nào lợi hại đến độ có thể 1v1 với vai ác boss, nhưng ai biết tình huống thật sự sẽ thế nào… Dù sao Cố Vô Kế luôn là người ngoài dự đoán, cho dù hiện tại cánh tay cậu còn đang bị thương nghiêm trọng.
Nói không chừng, lần này cũng vẫn là có thể…
Sau đó bọn họ liền xem Cố Vô Kế dùng cách thái đồ ăn đấu với chủ nhân đảo nhỏ đầy kỹ thuật, chỉ trong chốc lát đã bị đối phương khống chế không thể động đậy, dao phay trên tay cũng rơi xuống đất.
Mọi người: “…”
Chủ nhân đảo nhỏ nhìn về phía Cố Vô Kế, hai tròng mắt hơi hơi nheo lại, “Xem ra đề nghị này của cậu cũng là vừa mới nghĩ ra được, tuy rằng rất được, nhưng hoàn toàn không thể cho chúng ta kinh ngạc.”
Tuy rằng kết cục của cuộc chiến không có gì thú vị, nhưng dựa vào trước đó mang đến cho hắn kinh ngạc, hắn cũng sẽ linh hồn của đối phương lưu lại.
“Dù sao tôi cũng chỉ là một diễn viên mà thôi, muốn tôi cùng người khác đánh nhau đúng là làm khó người khác.” Cố Vô Kế lại thở dài, nhưng lại ngay lập tức đổi giọng, “Nhưng cũng may, kế hoạch cũng đã hoàn thành.”
Nói như vậy xong, cậu không để ý đến vũ khí sắc bén trước ngực, duỗi tay trực tiếp ôm lấy đối phương, vũ khí sắc bén tức khắc đâm vào bên trong máu thịt.
Chủ nhân đảo nhỏ cũng chưa lường trước đến việc Cố Vô Kế sẽ hành động như vậy, động tác đều dừng lại.
Khoảng cách giữa hai người bởi vậy trở nên cực kỳ ái muội, Cố Vô Kế trực tiếp nhắm mắt lại, trán kề trước ngực của đối phương, trực tiếp đọc ra thuật tinh lọc.
“Để tôi nhìn xem, rốt cuộc ngài có oán niệm gì…”
…
Việc Cố Vô Kế thực sự muốn làm, không chỉ là sống sót đến rạng sáng, trong lòng cậu nghĩ, là làm cách nào tinh lọc được boss của phó bản này.
Dù sao nhiệm vụ của cậu chính là giải phóng đảo nhỏ này, mà không phải sống sót đến rạng sáng.
Nếu nhiệm vụ không có cách nào hoàn thành, đối với Cố Vô Kế mà nói chính là cực kỳ phức tạp.
Cố Vô Kế suy đoán vị boss vai ác này thực lực là cấp Quỷ Vương sơ giai, cũng giống như boss lệ quỷ của phó bản đầu tiên, muốn mạnh mẽ tinh lọc, dựa vào thực lực của cậu là không có khả năng!
Nếu có thể đến gần đối phương, là có thể sử dụng thuật tinh lọc biết rõ oán niệm của đối phương. Sau đó lại xuống tay từ phương diện này, tuy rằng tỉ lệ thành công không cao, nhưng còn một tia hi vọng, cậu sẽ không từ bỏ.
Cũng may Cố Vô Kế còn mượn được đạo cụ của những người khác, đó là bùa hộ mệnh, có thể dùng máu tươi năng cao khả tỉ lệ thành công, nếu là loại Quỷ Vương cấp sơ giai này với cậu cũng không thành vấn đề!
Đương nhiên, hành vi như vậy cũng cực kỳ nguy hiểm, hơi vô ý một chút liền sẽ chết, dù sao cũng là tiếp xúc gần gũi với lệ quỷ như vậy.
Chỉ là từ trước đến nay Cố Vô Kế đều sẽ không vì nguyên nhân này mà cảm thấy sợ hãi, dù sao chuyện này với cậu mà nói cũng như cơm bữa, giao lưu với quỷ giống đơn giản như chuyện ăn cơm nước thường ngày mà thôi.
Cố Vô Kế khá sợ hãi loại quỷ hồn sinh ra tình cảm khác thường với mình… Cái này khiến người ta hoàn toàn không chống đỡ nổi.
Cũng chính bởi vì vậy, mục đích ban đầu của Cố Vô Kế là lừa chủ nhân đảo nhỏ tiếp xúc gần gũi với mình ở mức độ nào đó, đồng thời sử dụng thuật tinh lọc với đối phương.
Tất cả những việc làm trước đó, đều chỉ để đối phương thả lỏng cảnh giác, làm chủ nhân đảo nhỏ lầm tưởng rằng mình vì chạy trốn không thành mà đưa ra hạ sách này. Dù sao vừa đối mặt đã tiếp xúc gần gũi với đối phương thì quá không bình thường.
Hơn nữa trước đó khi người hầu đem khay cho cậu, tờ giấy được nhét vào đại khái viết là khuynh hướng tính cách của chủ nhân đảo nhỏ là kiểu càng gặp uy hiếp liền càng cảm thấy hưng phấn nên Cố Vô Kế mới nghĩ ra biện pháp này.
Tuy rằng ngay từ đầu khi gặp một thi thể là ngoài dự kiến của cậu… Nói cách khác khả năng Cố Vô Kế và chủ nhân đảo nhỏ có thể sẽ gặp nhau ở rừng cây bên kia.
Nhưng cuối cùng sự tình phát triển vẫn rất thuận lợi, thậm chí chủ nhân đảo nhỏ còn sinh ra loại hảo cảm nào đó, đương nhiên loại hảo cảm này có khuynh hướng biểu đạt có vẻ như không phải là bạn bè…
Sau khi Cố Vô Kế sử dụng thuật tinh lọc với chủ nhân đảo nhỏ, trước mắt liền đột nhiên tối sầm.
Đợi đến khi có ánh sáng trở lại, Cố Vô Kế liền thấy được ký ức thuộc về chủ nhân đảo nhỏ.
—————————————–