.:Chương 37:.
Mẹ Cố gọi điện thoại đến
Trans: Tiên Trần
Lâm Thu Yến đi công tác xong trở về nhà, vừa mới vào cửa nhà liền có một bóng người xông đến ôm lấy anh, người đó tựa đầu lên vai anh, hai cánh tay kìm chặt eo của anh, Lâm Thu Yến có chút không thể thở nổi, “Buông tay, siết chết tôi rồi.”
“Yến, anh nhớ em lắm, em cuối cùng cũng về rồi.” Cố Vũ nũng nịu cà vào vai Lâm Thu Yến, trút hết nỗi nhớ nhiều ngày của bản thân.
“Mới mấy ngày.” Nghe Cố Vũ nói nhớ anh, giọng Lâm Thu Yến mềm mại ra, cũng không đẩy Cố Vũ ra, mặc cho hắn ôm lấy, khóe miệng hơi vểnh lên.
“Được rồi, buông tay.” Hai người cứ đứng tư thế này bất động rất lâu ở đó, Lâm Thu Yến mới trở về nhà rất mệt mỏi, đành phải phá vỡ không khí đẹp đẽ này muốn được nghỉ ngơi.
Cố Vũ còn muốn đứng ỳ tại chỗ một hồi, nhưng cái điện thoại di động để trên sô pha reo lên, Lâm Thu Yến cho rằng Cố Vũ lúc này sẽ buông anh ra, ai ngờ hắn ôm lấy Lâm Thu Yến đi đến ghế sa lông, lại thả anh lên ghế, được thôi, Lâm Thu Yến cảm thấy có chút mệt mỏi cũng không muốn động đậy liền ngồi tựa xuống ghế mà không hề vùng vẫy.
Cố Vũ cầm điện thoại lên nhìn một cái, vậy mà lại là mẫu thượng đại nhân!
“Mẹ, có chuyện gì không?”
Nghe một tiếng mẹ của Cố Vũ, Lâm Thu Yến ngồi một bên ở ghế không khỏi có chút khẩn trương.
[ Mẹ không có gì không thể tìm con à? Lâu như vậy sao không biết gọi về cho nhà? ] Nghe con trai hỏi như vậy, mẹ Cố không vui, giọng nói không khỏi nói lớn lên.
“Có thể có thể, gần đây con bận mà, sau này nhất định thường xuyên gọi điện thoại về nhà.” Cố Vũ bị mẹ Cố nói lại thì bị chột dạ, giả bộ ngoan ngoãn gật đầu đáp.
[ Lần trước mẹ có giúp con cầu cho mộng đẹp trở thành sự thật, tìm được người yêu, cái gối đó con đã dùng chưa, thế nào có hữu hiệu không? ]
Nói tới cái này, Cố Vũ có chút im lặng, mẹ Cố không biết tìm ở đâu một cái gối đưa cho hắn nói cái gì mà có ích cho giấc ngủ, có ích cho giấc ngủ cũng không tính đi, còn nói có thể biếng mộng đẹp thành sự thật còn có thể tìm thấy người yêu cái quỷ gì đó, lúc đó Cố Vũ cảm thấy không tin nhưng hắn nào dám nói không với mẹ Cố, nếu không lại bị nhắc đi nhắc lại chuyện hắn lâu như vậy không tìm được bạn gái.
Cố Vũ vốn là đã quên chuyện cái gối rồi, bây giờ mẹ Cố nhắc tới làm Cố Vũ nhớ đến mộng xuân trước kia, hắn nhìn Lâm Thu Yến ở bên cạnh, xem cái gối này cũng khá linh nghiệm đó.
“Cũng không tệ.” Thật sự là “Mộng đẹp thành thật.” đấy.
[ Vậy ý kia có hữu hiệu không? Vậy có phải là tìm được bạn gái rồi? ] Mẹ Cố nghe con trai dùng vẫn tốt, không nén được vui mừng, xem ra đại sư kia vẫn khá lợi hại.
Bạn gái à? Cố Vũ lại nhìn Lâm Thu Yến lần nữa, Lâm Thu Yến bị hắn nhìn có chút bối rối, Cố Vũ không biết nói sao cho ổn, bạn gái mà, Lâm boss là đàn ông, trực tiếp nói với mẹ hắn là bạn trai vậy thì không phải bị dọa chết sao, Cố Vũ còn chọn cách nói uyển chuyển, “Ừm… Có người thích rồi.”
Lâm Thu Yến nghe Cố Vũ nhắc tới mấy từ có người thích này, trong lòng siết lại, anh không biết Cố Vũ và mẹ hắn nói về chủ đề gì nhưng trong lòng rất muốn biết.
[ Thật sao? Vậy tìm một thời gian nào đó dắt về nhà xem xem. ] Nghe Cố Vũ nói có người thích, mẹ Cố lập tức hoan hỉ.
[ Cái này…] Về nhà gặp người lớn? Cố Vũ có chút thẳng thắn.
[ Hay là cuối tuần này đi? Mang cô ấy về nhà ăn một bữa cơm, mẹ làm một bữa ăn ngon cho tụi con. ] Mẹ Cố không thể chờ đợi gặp “bạn gái” của con trai mình rồi.
[ Đây có phải là có chút gấp không, đợi qua một khoảng thời gian chúng con…] Chuẩn bị xong lại nói.
[ Không gấp, cứ quyết định vậy đi nha, à, ba con kêu mẹ rồi, cứ như vậy cúp nha. ] Mẹ Cố không đợi Cố Vũ nói xong liền cắt ngang, sợ con trai đổi ý vội vàng cúp điện thoại.
Cố Vũ vừa nói bái bai xong nghe tiếng bíp bíp đầu dây bên kia tỏ ra rất cạn lời, Lâm Thu Yến ở một bên nghi ngờ nhìn hắn, “Là điện thoại của mẹ cậu gọi tới?”
“Ừm, đúng vậy, bà ấy lại muốn tôi tìm bạn gái.” Cố Vũ bỏ điện thoại sang một bên, dựa vào Lâm Thu Yến khổ não chuyện gặp người lớn này.
Nghe tới Cố Vũ tìm bạn gái, Lâm Thu Yến đau khổ nhếch mép một cái, “Vậy…. Cậu…”
Cố Vũ nhìn thấy sự mất mát trên mặt Lâm Thu Yến, miệng nhếch mép ôm lấy Lâm Thu Yến ngã ra trên ghế sô pha, “Anh lo lắng cái gì, tôi nói với mẹ là tôi có người mình thích rồi, bà ấy sẽ không ép tìm bạn gái nữa đâu.”
“Người cậu thích…?” Trong lòng Lâm Thu Yến đã có đáp án, nhưng anh vẫn chịu không được hỏi nhỏ.
“Không phải là anh sao?” Ánh mắt Cố Vũ nhìn vào Lâm Thu Yến, ánh mắt ôn nhu đến nỗi khiến người ta kiềm không được mà đắm chìm trong đó, trong lòng Lâm Thu Yến có chút ngọt ngào.
“Ò, mẹ tôi còn nói muốn tôi dắt về nhà gặp họ nữa.” Cố Vũ ném một trái lựu đạn ra.
“Cái gì?” Lâm Thu Yến chống người lên ngạc nhiên nhìn Cố Vũ, gặp… gặp người lớn?
“Đúng vậy, bà ấy còn nói là cuối tuần này nữa cơ.” Hiếm khi nhìn thấy mặt kinh hoàng như vậy của Lâm boss, Cố Vũ cười đểu không nhịn được ném ra thêm một trái lựu đạn, hắn dường như quên rằng khi nãy hắn cũng rất thẳng thắn.
“Cuối tuần này?” Lâm Thu Yến thật sự luống cuống tay chân, nhanh như vậy? Anh có chút cuống cuồng, vẻ mặt khẩn trương hiếm thấy, “Nhưng… Nhưng tôi là đàn ông….” Mẹ cậu không phải muốn cậu tìm bạn gái sao? Nửa câu sau đã bị Lâm Thu Yến nuốt xuống.
Lâm Thu Yến suy nghĩ, “Hay là, cậu dắt Khả Khả về đi.”
“Nàng dâu của tôi cũng không phải là cô ấy, dắt cô ấy làm gì?” Cố Vũ bị đề nghị của Lâm Thu Yến làm cho dở khóc dở cười.
“Không lẽ cậu muốn tôi giả gái à?” Xem ra Lâm boss đúng là rất sốt ruột rồi, ngay cả cách nghĩ này cũng nghĩ ra.
“Ha ha, bảo bối à, cách nghĩ của anh cũng quá dễ thương rồi đó?” Cố Vũ không nghĩ rằng Lâm boss còn có cách nghĩ đáng yêu như vậy.
“Cậu đứng đắn chút đi, tôi nghiêm túc đó.” Anh nóng vội muốn chết, hắn còn có tâm trạng nói đùa, Lâm Thu Yến có chút phát hỏa.
“Bảo bối, cái sở thích giả gái này chúng ta giữ lại tự mình xem là được rồi.” Cố Vũ thấy Lâm Thu Yến mặt mày vui vẻ lập tức biến mất, ngoan ngoãn thuận theo chiều gió, “Không thì về nhà xem xem, anh chỉ cần ngoan ngoãn theo tôi là được rồi.”
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW