Chương 22
Edit: Lục Lục
Beta: Giang Holmes
“Tôi… khuất của tôi… không còn nữa? Đây, là có ý gì?” Tôi dò hỏi thật cẩn thận, rất sợ sẽ có thứ gì đó bị nghe nhầm.
Ngân nhìn tôi thật sâu, rồi chuyển tầm mắt đi chỗ khác, không nói lời nào. Giống như đáp án đã rõ ràng, có nói nữa cũng chỉ thừa thôi.
“Vết thương của tôi…lẽ nào…vết thương của tôi chính là…vì lấy huất…?” Âm thanh cuối cùng run rẩy trong gian phòng trống rỗng, suy yếu như vậy, sợ hãi như vậy. Thì ra là vậy, người bị tổn thương là tôi, nhưng lại không phải vì tôi, ngay cả tàn nhẫn cũng không phải tôi, huống hồ những dịu dàng kia. Thật buồn cười, từ nhỏ đến lớn tôi đều bị
đứa em trai thông minh này đùa giỡn trong tay, quá nực cười. “Không có
huất, tôi sẽ thế nào?”
“Yên tâm, về cơ bản cơ thể anh sẽ không phát sinh biến hóa gì. Có điều
không có sức mạnh, quay về làm người bình thường mà thôi.” Lời nói
của Ngân có một chút thương xót.
“Không có sức mạnh? Sức mạnh gì?” Sống đến hai mươi tuổi, không ngờ
đến tôi còn có sức mạnh đặc biệt gì đó. Đây đại khái chính là nhân sinh
vô thường, nói không chừng ngày nào đó tôi ngủ một giấc dậy, phát hiên
tôi không phải là bản thân tôi, mà đột nhiên biến thành một cái quần lót
mặc ngoài của superman, không phiền muộn mới lạ.
“Ừ, có một loại tiềm lực anh vẫn chưa thức tỉnh dậy, ví dụ như xuyên qua
thời gian, trở nên trẻ lại, vân…vân. Rốt cuộc là cái gì thì rất khó đoán.
Nếu không anh cho rằng sao cương thi lại phí hết tâm tư để lấy được
huất, không có lý do thì ai lại tình nguyện làm.” Ngân lại khôi phục vẻ
mặt khinh thường, khiến tôi không nhịn được mây đen đầy đầu, thật sự
hoài nghi chúng tôi lúc này rốt cuộc có phải là đang thảo luận một vấn đề
rất nghiêm túc không.
“Được rồi, bây giờ nói chính sự. Cửu Mộ Vũ, cương thi bên cạnh anh rốt
cuộc là ai? Tôi nghĩ chắc là người anh rất quen thuộc.” Khuôn mặt Ngân
đột nhiên trầm tĩnh lại, hai mắt nghiêm túc nhìn tôi hỏi.
“Tôi…” Tôi do dự không lên tiếng, nếu như bây giờ tôi nói ra, có khi
nào sẽ hại Tịch Nhược không? Lẽ nào Ngân thật sự tính giết nó? Cơ thể
tôi bắt đầu run rẩy lên, ngay cả ngón chân cũng giống như sắp lạnh đến
đứt đoạn. Mới phản ứng qua, mức độ phạm tội của một người và mức độ
yếu đuối của hắn là tỷ lệ thuận, mà mức độ bị hại của hắn lại là tỷ lệ
nghịch, đáng xấu hổ nhất là tôi lại là sự thật như vậy.
“Anh đang do dự? Anh thật sự ngu ngốc rồi sao? Cương thi kia lợi dụng
anh, anh lại còn…”
“Không có! Nó không có lợi dụng tôi! Tôi không tin!” Tôi hét to lên cắt
đứt lời của Ngân, mặc dù hiểu được tất cả đều là như tôi dự liệu, nhưng
vẫn không thể tin tưởng, không dám thừa nhận. Những dịu dàng kia,
những giọt nước mắt kia, những đau lòng kia, những cảm động kia,
những tình yêu đó, những nụ hôn đó, rõ ràng là đối với tôi, đó là những
thứ thuộc về tôi, cho dù đau một lần nữa, tôi cũng không muốn vứt bỏ.
Có lẽ tôi biến thái rồi, dục vọng chiếm lấy gần như điên cuồng như vậy, từ đầu đến cuối tôi không thể nói ra được là vì cái gì.
“Anh…rốt cuộc vì sao không tình nguyện nói ra? Tôi nói đã rất rõ
ràng, tất cả những gì hắn làm đều là vì huất của anh. Lẽ nào bởi vì các
người… xảy ra loại quan hệ gì?” Ngân híp mắt dò xét.
Tôi lập tức trợn to mắt nhìn chằm chằm hắn, trong não không ngừng hiện
lên, một đống hình ảnh sắc tình. Lại có thể bị cậu ta biết, nghĩ cũng khó
trách, trên cơ thể bản thân đầy vết hôn tím ngắt rõ ràng, nếu như nhìn
không ra manh mối vậy mới hoang đường. “Không…không phải… “
“Cửu Mộ Vũ, anh tốt nhất nên tỉnh táo lại đi. Bất cứ cái gì hắn nói, hắn
làm với anh, đều chỉ để đạt được một mục đích, lấy được huất của anh.
Như vậy anh còn khăng khăng không nói hắn là ai sao?” Ngân tới gần cơ
thể tôi, nắm lấy cổ áo tôi, tôi không dám ngẩng đầu, nhưng vẫn cảm giác
được sự tức giận của cậu ta. Bây giờ cậu ta hẳn là hận không thể băm cái
người đầu óc đần độn như tôi thành nghìn mảnh.
“Tại sao…tại sao… ” Tôi phát ra tiếng nghẹn ngào, nước mắt lại
không khống chế được mà tuôn ra, giống như đang gào thét, điên cuồng.
Nhớ Cửu bà bà lúc trước từng nói, trên thế giới có rất nhiều chuyện nghĩ
không ra, thì đừng nghĩ nữa, đừng đi hỏi, bởi vì chung quy đáp án sẽ có
một ngày hiện ra, không cần nhất định phải ăn no rảnh rỗi tranh giành là
người đầu tiên tìm ra nó. Nhưng, bây giờ không phải tôi muốn đi tìm nó,
mà là nó tự lột bỏ quần áo phơi bày ra trước mắt tôi, hấp dẫn lớn như
vậy.
“Anh…” Con ngươi Ngân ở dưới ánh đèn chiếu rọi xuống, lay động,
khó tin nhìn tôi nước mắt đầy mặt, dần dần thả lỏng cổ áo tôi ra, lùi qua
một bên.
“Tại sao… tại sao là tôi…tại sao là tôi… hết lần này đến lần
khác tại sao cứ là hai người bọn tôi. Cậu nói nó vì huất của tôi, muốn tôi
làm sao tin đây? Nó tốt xấu… là em trai tôi…em trai duy nhất của tôi” Ở chung hơn hai mươi năm, tình cảm hơn hai mươi năm, cuối cùng
lại bị một tên nhóc vị thành niên nói thanh tình tiết của phim bộ, một chút
cũng không ăn khớp, vừa hay chính là hai anh em bọn tôi: một người là
sau khi chết biến thành cương thi; một người là loạn huất ba ngàn năm
mới xuất hiện. Hai người cùng sinh mâu thuẫn, kết quả chỉ vì để đạt được
mục đích gì đó, hừ, trùng hợp muốn lấy mạng như thế, lại không có ai
cảm thấy có chỗ nào đáng cười cả.
Ngân đột nhiên ngây người, dùng sức nuốt nước miếng xuống, chậm rãi
nói: “Anh…Em trai anh? Em trai anh chính là cương thi kia? Nó khi
nào… chết…”
“Không biết! Tôi không biết! Không biết! Cái gì cũng không biết! Nếu
như tôi biết nó xảy ra chuyện, tôi nhất định sẽ đi cứu nó! Nó lúc nào, chết
làm sao tôi không biết!! Nếu như có thể tôi thà rằng người chết là tôi!!
Cậu hiểu không! Tôi không muốn lại mất đi nó một lần nữa!!” Tôi kích
động quát lớn với Ngân, đem đầu mạnh mẽ vùi vào đầu gối, cắn ống tay
áo, gian nan để không khiến bản thân phát ra tiếng nức nở nhục nhã. Đèn
neon ngoài cửa sổ hình như lấp lóe càng liều mạng, chúng nó muốn phá vỡ trói buộc, muốn phát ra ánh sáng chói mắt thuộc về mình, cho dù là lần cuối cùng trước lúc sinh mệnh kết thúc.
“…Nó đối với anh…anh và em trai anh…lại có thể…”
Giọng của Ngân hiển nhiên rất run rẩy, đồng thời xen lẫn không xác
định. Tôi biết cậu ta muốn nói gì, cùng với em trai mình phát sinh quan
hệ có tội kia, bất cứ ai cũng khó có thể mở miệng, “Vậy, nó còn nói gì
với anh không?” Cũng may thằng nhóc này chỉ trầm mặc giây lát, rất
nhanh đã khôi phục lại tiếp tục hỏi.
“Tôi… ” Ngẩng đầu lên, cố gắng mở to đôi mắt sưng tấy nhìn Ngân,
hai má truyền tới một trận đau nhói, tôi rời đôi môi nứt nẻ một chút. Nói
đi, Cửu Mộ Vũ, đem chuyện mày biết nói cho cậu ta, bây giờ chỉ có cậu
ta mới có thể giúp mày, mày không phải muốn biết đáp án sao, đây chính
là điều kiện duy nhất, “Nó nói người tôi yêu là nó, là tôi hại nó biến
thành dáng vẻ như cương thi bây giờ, tất cả đều là lỗi của tôi, nó hận tôi,
tại sao hết lần này đến lần khác lại muốn quên đi. Tôi thấy mắt nó, là
màu vàng, nó là cương thi cấp sáu như lúc trước cậu nói.”
“Đảo điếu nhân(*)…Mặt của Ngân trở nên tái nhợt dọa người một
chút, nhìn mặt đất như đang suy nghĩ gì đó, “Tôi cũng từng nói qua,
cương thi cấp sáu sẽ phục tùng tất cả mệnh lệnh của cương thi cấp cao
nhất, rất có khả năng, huất của anh đã rơi vào tay kiêu nỗ.” Âm lượng của
Ngân càng ngày càng nhỏ, hình như rơi vào hồi ức nào đó.
(*Đảo điếu nhân: một lá bài Tarot miêu tả người thường bị treo ngược xuống bằng một sợi dây, có nghĩa là sự hy sinh và cống hiến, chắc là chỉ những người hy sinh và cống hiến cho người khác)
“Hắn sẽ dùng để làm gì?” Tôi nhẹ giọng hỏi.
“Không biết. Có lẽ thống trị cả Luyện ngục giới, có lẽ…sẽ dùng để trả
thù?” Ngân nói xong, lắc đầu cười hình như phát hiện ra gì đó không
đúng, “Anh đúng rồi, người bị lợi dụng không phải anh, mà là em trai
anh. Nó nói là anh hại nó?”
Tôi trầm mặc gật đầu: “Ừm, tôi không hiểu vì sao nó lại nói như vậy, tôi
thật sự là cái gì cũng không biết. Vì sao nó có thể khẳng định người tôi
yêu là nó như vậy? Nói tôi không phải nó thì không được? Chân thật như
vậy, ngay cả bản thân tôi dường như cũng tin tất cả những gì nó nói thật
sự tồn tại vậy, này cũng quá kỳ quái rồi. Thậm chí khiến tôi cảm thấy tôi
có phải …”
“Mất trí rồi, đúng không?” Ngân thản nhiên tiếp lời tôi, giống như đây là
chuyện trong dự đoán vậy.
Ngân nói trúng suy nghĩ của tôi, không quá hiểu Tịch Nhược, chỉ dùng
một lời giải thích. “Cậu cũng cho rằng tôi thật sự mất trí rồi? Nhưng vì
sao một chút ấn tượng tôi cũng không có, tôi chưa từng xảy ra bất cứ
chuyện gì ngoài ý muốn, không phải tôi vẫn nhớ Đầu Gà sao? Trừ những
chuyện Tịch Nhược nói, ký ức của tôi không hề xuất hiện bất cứ lỗ hổng
nào.”
“Cái này…nói thế nào nhỉ, thực ra mất trí có rất nhiều loại, có người lựa chọn quên đi đau khổ, có người lựa chọn quên đi vui vẻ, có người lại lựa chọn quên đi tất cả…nếu như muốn biết anh rốt cuộc đã quên đi cái gì, thật ra rất đơn giản.” Trong tay Ngân không biết khi nào có thêm cái bật lửa, cậu ta cầm trong tay chơi, mở rồi tắt, ngọn lửa màu xanh ánh lên nụ cười có chút quái gở của Ngân, “Phải xem…anh có tình nguyện không…”
“Cậu có biện pháp gì?”
“Đưa anh trở về ‘chuyện cũ’.” Ngân lại mở bật lửa ra, nhẹ nhàng lấy tay
vuốt ngọn lửa.
“Chuyện cũ?” Tôi ngây ngốc hỏi.
Ngân nhìn tôi cười nhẹ một tiếng, gương mặt lạnh lùng, nói tên Tào Uy
kia thua trong tay cậu ta, tôi còn thật sự tin vài phần. ” ‘Chuyện cũ’ chính
là chỉ những chuyện chắc chắn đã phát sinh, cũng chính là ‘quá khứ’ mà
chúng ta thường hay nói, thế nào? Anh có hứng thú quay về không?
Không đúng, bây giờ anh chỉ có thể lựa chọn quay về, bởi vì anh bây giờ
rất muốn rất muốn nghe lại ‘chuyện cũ’, rất muốn rất muốn biết đáp án
của tất cả.” Ngân tới gần chọc ngón tay vào tim tôi, nét cười trở nên cân
nhắc mà đầu độc tôi.
“Tôi… Tôi đỏ mặt cúi đầu, cảm giác bị người khác vạch trần mẹ nó
thật không thoải mái.
“Nhưng, sau khi anh nhìn thấy sẽ đau, tôi nghĩ thời điểm đó chắc sẽ phát
sinh rất nhiều chuyện thú vị… Cho dù như vậy anh cũng muốn trở
về sao?” Hai tay Ngân khoanh trước ngực, nghiêng nghiêng đầu nhìn tôi.
Tôi cắn môi, mang theo một chút mong đợi và khẩn cầu nhỏ nhoi mở
miệng: “Cậu… thật sự có thể giúp tôi… ?”
“Không đúng nha, anh hiểu lầm rồi, tôi là đang giúp bản thân tôi. Anh chỉ
là thứ đồ vật để lợi dụng mà thôi.”
… Con quạ…
“ĐM!” Tôi giơ ngón giữa với cậu ta, không ngờ cậu ta lại giơ hai ngón lại với tôi.
Là món đồ để lợi dụng cũng tốt, là cục đá kê chân cũng kệ, Ngân xuất
phát từ mục đích gì tôi thật sự không có một chút hứng thú muốn biết.
Chỉ cần có thể đạt được mục đích, chỉ cần có thể khiến tôi biết được khi
ấy rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Tất cả những thứ khác đối với tôi mà nói
giống như đồ bỏ đi vậy.
Có lẽ tất cả đến quá vội vàng, thời điểm đó chỉ có thể cười khổ.
Giống như một câu nói trong kịch vậy: The thing is the play (Chuyện này
chính là một màn kịch)
Nếu là màn diễn, thì cần cười khi xem xong. Đến chỗ bi thương cực
điểm, xem diễn viên giống như bò vắt sữa liều mạng nặn ra nước mắt,
cũng cảm thấy buồn cười, trào phúng và hài hước.
Một màn kịch hay có thể khiến mày lúc tình tiết làm cảm động cả đất trời
tìm ra được yếu tố hài hước, thì đó chính là hóm hỉnh. Mà cái hóm hỉnh
này lại có bản lĩnh khiến mày cảm thấy rằng mày đang là một nhân vật trong đó.
—————————
-Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader