Chương 21
Edit: Lục Lục
Beta: Giang Holmes
[Phú Cách: Thằng hề, như tên cho thấy, là tự nói xấu, hy sinh mình để người khác vui vẻ.]
Tôi dùng hết sức, khoa trương vẽ loạn màu lên mặt, mặc y phục cực kỳ không vừa người che đậy thân thể, đem bản thân mình giấu đi, không để cho người khác thấy được dáng điệu chân chính của mình.
Cuộc đời của mỗi người đều đang đóng vai thằng hề, vì một người xứng đáng với sự hy sinh và ái mộ của chúng ta.
Mặt nạ của thằng hề khôi hài, thực ra là một tấm trang điểm dung hòa với quá nhiều nước mắt mà thôi.
Kết thúc biểu diễn, người cười rồi nhảy nhót vui vẻ mà tản đi, ra khỏi rạp hát, về lại thế giới của bản thân.
Đoàn xiếc tịch mịch, chỉ còn lại thằng hề gỡ xuống mặt nạ. Con người chân chính của hắn có lẽ đã gặp thoáng qua ngươi ngàn vạn lần, ở phía sau ngươi chờ đợi. Còn ngươi vĩnh viễn sẽ không dừng chân vì hắn.
Xoay người, nói với hắn, lúc trước chúng ta hình như đã gặp qua ở đâu đó. . . . . . .
Hừ, chờ đợi, trở thành thằng hề liều mạng bịa đặt ra hạnh phúc, đó cũng là bi ai mỉa mai nhất mà hắn tự tạo ra cho mình.
Hy sinh và tình yêu, rốt cục bên nào nặng bên nào nhẹ? Vẫn là ngang nhau. . . . . . .
Oa ____đệch! Đây là cái gì? Thượng Đế đang dùng lời kịch bi tình của Shakespeare để siêu độ tôi sao? . . . . . . Tôi rốt cuộc thăng thiên rồi. Tôi cảm giác chân mình đạp lên gió mát, cầm trong tay nhàn vân dã hạc*, bộ mặt ngu đần, phiêu phiêu dục tiên*. Cảm giác chết không rõ ràng như vậy có vẻ cũng không tệ, lại nói những nữ thiên sứ lõa thể xinh đẹp vây xung quanh tôi, tôi sẽ phun máu xác chết vùng dậy, cảnh giác trợn mắt. Kết quả đập vào mắt là . . . . Ặc, muốn khiến người ta trợn mắt mà chết. Mẹ ơi . . . . thật sự là tin nóng cực phẩm . . . . .Thượng Đế lại là OTAKU?!
(Nhàn vân dã hạc: có nghĩa là mây trói con hạc giữa đồng, ý nói con người sống không bị ràng buộc; Phiêu phiêu dục tiên: nhẹ như muốn lên tiên)
Chính lúc tôi ngất lần hai, đầu hơi nghiêng, đột nhiên một gương mặt áp sát tới ngay trước mắt tôi.
“Anh tỉnh rồi sao? Tỉnh rồi thì đừng có ngất nữa a ~~ Bọn em đợi anh lâu lắm rồi đó ~~”
“Ôi đệch!” Tôi kinh hãi từ giường bật dậy, tinh thần ngơ ngác, mới phản ứng được người nói chuyện vậy mà là. . . . . “Soso? Nhóc. . . ?”
Soso nhìn biểu cảm phát ngốc của tôi cười ngọt ngào một cái, sau đó dẫm giày cố hết sức bò lên giường, đi đến trước mặt tôi chìa bàn tay nhỏ ra sờ trán tôi, vẻ mặt lão luyện gật đầu, xoay người lên tiếng: “Tiểu Ngân ~ cơn sốt của anh trai ngốc nghếch cuối cùng cũng lui rồi ~~hì~~”
Tôi nhìn về hướng Soso nói chuyện, quả nhiên có một người đang cầm điều khiển chơi Chiến Thần, hình như đang đánh BOSS chung cực, nhưng mà cậu ta căn bản là đánh không lại, qua cửa này bắt buộc phải đem ma pháp trong Khắc Long Thể thả ra sau đó mới đánh được.
Đúng như dự đoán, không ngoài dự liệu của tôi, bị chung cực lão Vương đánh đến tương đối thảm.
Ngân bỏ điều khiển xuống, cậu ta mặc một bộ đồng phục trung học, mang theo mắt kính, vẻ mặt có chút hoảng hốt, tóc tai tán loạn, khinh thường liếc tôi một cái rồi nói với Soso: “Lo lắng cái gì, tôi đã nói rồi Ngốc Nghếch không có dễ chết như vậy đâu.”
Soso như có ý khác mà cười, đến bên tai tôi nhẹ nhàng nói: “Nói cho anh biết, Tiểu Ngân anh ấy, cứu anh trở về sau đó vẫn luôn lo lắng cho anh. Anh ấy sợ nếu anh chết rồi, anh ấy sẽ không thể ăn nói với anh Tiểu Uy ~~~” Tôi nghe Soso nói xong, lại quay đầu nhìn Ngân. Đứa nhỏ này cố ý giận dỗi, quả nhiên có một chân với Đầu Gà, tôi không khỏi có chút thẹn thùng.
“Là cậu cứu tôi?” Tôi nghiêng đầu hỏi Ngân.
“Đừng có dùng cái từ ‘cứu’ này. Tôi chỉ là thuận đường đem anh về thôi.” Ngân nâng cao đầu lên nửa tấc, thỉnh thoảng cẩn thận nhìn tôi.
“Ổ, vậy ‘thuận’ đường này của cậu cũng thật vất vả. . . . . . .” Ai cũng nhìn ra gia hỏa này rõ ràng là đang để tâm chuyện vụn vặt. Tôi âm thầm trào phúng, cố gắng nhịn cười. Không ngờ, phần bụng đột nhiên đau nhức dữ dội, mặt tôi lập tức biến sắc khom người lại.
“Anh không sao chứ?” Soso an ủi hỏi tôi. Tôi cắn chặt hàm, lắc đầu, sẽ không sao mới lạ, cmn sao lại đau như thế!
“Tốt nhất anh vẫn nên nằm xuống, nếu không vết thương mới băng tốt lại nứt ra.” Giọng nói lạnh lùng của Ngân truyền đến bên tai tôi, thấy ánh mắt cậu ta ra hiệu cho Soso, Soso lập tức ngoan ngoãn đỡ tôi nằm xuống.
“Anh đó, vẫn nên nghe lời Tiểu Ngân nói đi. Nếu không sẽ có hại cho bản thân ~~ Thật sự là anh trai ngốc nghếch ~~ thật không hiểu Tịch. . . . . ” Soso đột nhiên ngậm miệng, nhìn về phía Ngân bên kia, rồi mới quay sang đây lặng lẽ vỗ ngực thở ra một hơi.
Nhóc ấy vừa rồi muốn nói đến là. . . . . . . .Tịch Nhược? Nhóc ấy sao lại biết Tịch Nhược? Lẽ nào Ngân cũng. . . . . . ? Tôi đang muốn mở miệng dò hỏi, Soso liền nháy mắt với tôi một cái, đưa thức ăn nhẹ đến bên môi tôi, nhẹ nhàng cố ý bảo tôi đừng nói chuyện.
“Anh ta? Anh ta có nghe lời sao? Nếu như thật sự nghe lời sẽ không trở thành bộ dạng bây giờ rồi. Cửu Mộ Vũ, tôi đã nhắc anh cương thi kia ở bên cạnh anh chính là muốn hại anh, anh rõ ràng biết rõ vì sao lại không nhanh tới tìm tôi?” Biểu tình của Ngân từ thô bạo thành phẫn nộ, gương mặt ngũ quan đoan chính lại giống như núi băng, một khi đụng vào chỉ có con đường chết.
Tôi mở to mắt không hiểu được, há mồm: “Đợi, đợi một lát. . . . . cậu. . . . . .lúc nào từng nói với tôi cương thi bên cạnh tôi muốn hại tôi? Còn bảo tôi nhanh chóng đi tìm cậu?”
Lời vừa nói ra, Ngân giật mình nhìn tôi, nuốt xuống một ngụm nước bọt: “Tôi rõ ràng có. . . . . . . .” Nói đến đây cậu ta dừng lại, vẻ mặt vốn dĩ không hề gì nhất thời lộ ra vẻ âm trầm. “Mẹ ơi, cái tên ngu ngốc Tào Uy kia.”
Xin mọi người chú ý, ngữ điệu của Ngân nói những lời này tuy rằng rất lạnh, nhưng lại không có một chút chỉ trích và bất mãn nào. Trong nháy mắt tôi tỉnh ngộ thì ra tôi mới là tên ngốc bị bán đi, lão tử bây giờ thật sự cảm thấy, cuộc sống tồi tệ này rốt cuộc có ý nghĩ gì, lẽ nào chỉ là nguồn cung cấp bao cao su giữa hai người hoặc là những đồ vật dùng một lần khác sao? Quan trọng là không phải tôi sẽ như thế nào, mà là lúc tôi xảy ra vấn đề thì họ sẽ như thế nào. . . . . . . Cuối cùng trước lúc bị vứt vào thùng rác còn không quên bổ xung một câu “Mẹ nó thật khó dùng, lần sau nhất định phải đổi cái khác”. Cho nên, thì ra giống như người nào đó đã từng nói với tôi, làm người nhất thiết không thể giống như bao cao su. Có lẽ mọi người sẽ không quá hiểu hàm ý của câu này, thật ra trong này ẩn chứa triết lý nhân sinh sâu sắc, bởi vì nếu như bạn giống như bao cao su, kết cục chỉ có hai: một là bị người khác dùng xong liền vứt, chết không chỗ chôn; hai là bị người khác dùng một nửa rồi vứt, chết không toàn thây. Bởi vậy, với một số người sinh ra đã rẻ tiền, tặng các bạn một câu: Cho dù chỉ có thể chọn làm bao cao su làm ơn các người cũng phải làm một cái siêu mỏng độ bền cao, như vậy nói không chừng có thể xem bạn giá cao mà rửa sạch đi mà sử dụng lần nữa.
“Ầy, uống cái này đi, rất có lợi với miệng vết thương của anh.” Lúc tôi từ trong suy nghĩ phục hồi lại tinh thần, không biết từ khi nào Ngân đã cầm một ly sữa bò nóng đến bên giường của tôi, cậu ta không có nhìn thẳng tôi, chỉ đem sữa bò qua, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Ô, cảm ơn. . . . . . . ” Tôi không có nói nhiều, nhích cơ thể lên tựa đầu giường nhận lấy sữa bò, uống một ngụm, tựa như cả cơ thể đều ấm áp lên, ngay cả miệng vết thương cũng không có đau như vừa rồi nữa. Tôi đặt ly xuống, nhìn quanh bốn phía, hỏi, “Soso đâu? Chạy đi đâu rồi? Vừa rồi không phải vẫn còn ở đây sao. . . . . . . ”
“Nó chắc là lại ra ngoài chơi rồi, bởi vì sợ ánh sáng, nên buổi tối mới có thể tự do hoạt động.” Ngân bình tĩnh giải thích, tôi mới nhớ đến Soso là một cương thi, nhớ đến đây trong nháy mắt tim bị bóp chặt, trong đầu toàn là Tịch Nhược. Thật vô dụng, quả nhiên. . . . .vẫn không thể thản nhiên đối mặt với chuyện này, cho dù chuyện này tàn khốc tổn thương tôi, nhớ tới hình dáng của Tịch Nhược vẫn nhịn không được tưởng nhớ và đau lòng, sao tôi lại tội lỗi như vậy! Thật muốn nhổ hai cái lỗ tai ra, để bản thân tỉnh táo một chút, sáng suốt một chút. Khi một người đi rồi, sẽ không quay về nữa, cho dù quay về, quay về cũng chỉ là người, mà vĩnh viễn không thể là trước đây.
Ngoài cửa sổ có đèn neon đang lập lòe, màu sắc dần dần trở nên hỗn loạn, nhịp điệu choáng váng, loại cảm giác đó cứ như lúc nhỏ lần đầu thấy kính vạn hoa vậy. Thật thích, nhưng lại khiến cho mắt nhìn không được bao lâu.
“Cửu Mộ Vũ.”
“A? Cái gì?” Nghe thấy tiếng của Ngân, giọng mũi khàn khàn đáp lại.
“Anh khóc rồi.”
“Ôi?” Ngân không có biểu tình gì nhìn tôi, tôi đưa tay lên sờ loạn theo bản năng, quả nhiên nước mắt đầy hai má, tôi dùng tốc độ cực nhanh lau chùi hai hàng nước mắt, cố sức hít hít mũi, không hề lên tiếng nói, cũng không muốn biện giải cái gì, chỉ là cúi thấp đầu. Tim lại có chút đau, cứ như tiếng khóc của em bé, bất kể nguy cơ bị xé rách cổ họng, rất muốn được an ủi nhưng lại không thể nói ra, dạng đau lòng như vậy gọi là bất lực, dạng đau lòng như vậy thật sự là nghĩ một đằng nói một nẻo.
Dường như cách một lúc lâu, Ngân vẫn là người phá vỡ sự trầm mặc trước. “Cửu Mộ Vũ, từ bây giờ trở đi mỗi vấn đề tôi hỏi anh, anh phải trả lời thành thật, nếu không, tôi thực sự không còn biện pháp nào để giúp anh đâu. Tôi nghĩ có rất nhiều chuyện, anh muốn làm rõ ngọn ngành, mà tôi cũng thế. Chúng ta . . . . . .nhất định phải phối hợp.” Mặt của Ngân tuy rằng lạnh lùng, nhưng tôi nhìn ra được cậu ta rất thành khẩn, dường như là đang xin tôi phối hợp.
“Ừ.” Tôi gật đầu.
“Vậy tốt, tôi hỏi cái đầu tiên trước. Bây giờ ngoại trừ vết thương đau ra, có còn cảm giác nào khác nữa không? Anh không cần vội trả lời tôi, cảm nhận một chút đi.”
Vấn đề của Ngân khiến tôi cảm thấy rất không nói rõ được, nhưng mà vẫn nên nghe lời tinh tế cảm nhận một chút, cái lúc Tịch Nhược đâm con dao vào bụng tôi, cơ thể đột nhiên cảm thấy nó lạnh, muốn nghẹt thở như bị đóng băng vậy, còn có trong chốc lát có một loại động lực phá vỡ thần kinh. . . . . . “Trống rỗng. . . . . .” Đúng, chính là cái này, so với chết đi còn đáng sợ hơn nhiều, “Bây giờ tôi cảm thấy vô cùng tịch mịch và trống rỗng, giống như có thứ đồ quan trọng gì đó bị người khác lấy đi vậy. Hơn nữa thứ đồ kia còn là trí mạng.” Tôi vừa hồi tưởng vừa nói.
“Anh. . . . . . . .quả nhiên là. . . . . .” Ngân lắc đầu thở dài, trong ánh mắt hầu như toàn là vẻ u ám.
“Tôi quả nhiên là cái gì?” Tôi nghi hoặc hỏi lại, biểu tình kia của cậu ta khiến tôi cảm thấy cực kỳ bất an.
Hai bàn tay Ngân đỡ trán ngẩng đầu, đôi môi hơi hơi trắng giật giật, do dự, cuối cùng vẫn nhắm hai mắt lên tiếng: “Tôi đã sớm nói với anh rồi, anh là loạn huất.”
“Hả? Loạn. . . . . .cái gì? Tôi là cái gì?” Giọng của tôi run rẩy hỏi, cảm giác hỏng bét này dường như đang báo hiệu điềm xấu.
“Cái gọi là loạn huất, chính là người sinh ngày Tuất tháng Tuất năm Tuất, người này gần như ba ngàn năm mới xuất hiện một lần. Chỉ cần cương thi bình thường ăn huất trong cơ thể loạn huất thì có thể vĩnh viễn không bị giấu trong giới luyện ngục mà không chịu sự truy bắt và làm phiền của pháp sư chúng ta, nhưng nếu như bị cương thi cấp cao nhất có được huất thì. . . . . .ài. . . . . .” Ngân cứng đờ cười khổ, “Nhẹ thì thế giới tận thế, nặng thì vũ trụ tàn phế. Đùa một chút, chuyện không có ý nghĩa như thế cậu ta sẽ không làm. Rốt cuộc sẽ dùng để làm gì, ai biết được. Cửu Mộ Vũ, thật đó, chỉ có thể trách mệnh anh không tốt, ba ngàn năm mới xuất hiện mà lần lại đụng phải anh, khi ấy tôi nhìn thấy “Du” dị thường cường liệt của anh tôi liền bắt đầu nghi ngờ, kết quả vừa tiếp cận hơi thở của anh không ngờ anh thật sự là loạn huất, nhưng cho dù là như vậy, tôi cũng không thể thay đổi được gì. Huất của anh. . . . .đã không còn rồi.”
Trong ngữ điệu của Ngân lộ ra chút áy náy. Người đến lúc phải hối hận thì hối hận, phải mắng chửi thì mắng chửi, phải bất lực thì bất lực, cuối cùng chỉ có thể trách mệnh không tốt.
Ai bảo vận mệnh là lão đại chứ, chúng ta làm tiểu đệ thật sự là không có gan để phản kháng lại. Cái trước có thể xem như là thiên tai, mà cái sau lại là nhân họa, cái gọi là mệnh trời không thể đổi, tự làm bậy không thể sống được.
——————————-
-Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader