Chương 17
Edit: Lục Lục
Beta: Giang Holme
Hôm nay tan làm rất muộn, cuối cùng cũng có thể an tâm về nhà rồi. Lúc này Tịch Nhược nếu đã ăn cơm tối xong, thì bắt đầu vẽ vời rồi. Cho nên chỉ cần mình quay về liền trốn vào trong phòng, thì sẽ không tiếp xúc trực diện với nó.
Ngân đã không còn đề cập tới bất kì chuyện gì về cương thi với tôi, chỉ cần tôi tiếp tục im lặng, chuyện này cũng sẽ dần trôi qua, Tịch Nhược vẫn là em trai tôi, vĩnh viễn như vậy. Nhưng đứa em trai này lại khiến tôi cảm thấy một nỗi đau khắc cốt ghi tâm, rõ ràng đã chết rồi vẫn tiếp tục ở trước mặt tôi sống rất tốt, nó rốt cuộc là vì cái gì? Biến thành cương thi chắc là có nguyên nhân nhỉ, nguyên nhân của nó là cái gì? Tôi nghĩ thế nào cũng không biết, làm sao cũng không nghĩ ra? Kể từ ngày tin rằng Tịch Nhược là cương thi, mỗi buổi tối tôi đều nằm mơ, trong mơ nó chết như thế nào, thét lên gọi tên tôi như thế nào, vô số kiểu, mỗi lần đều không giống nhau, thường bị dọa tỉnh vào nửa đêm. Sau đó sẽ vội vàng chạy đến phòng của Tịch Nhược, xem thử nó có phải vẫn còn ở đó không, cũng chỉ có vào lúc đó tôi mới có thể nhìn thấy mặt của nó, bởi vì vẻ mặt ngủ say kia, rất chân thật, rất an ổn.
Đời người chính là một đống phân, chỉ có kéo ra mới biết được dạng gì, cho dù nhìn rất bẩn, rất thối, rất chán ghét, nhưng nó là tất cả của bạn, đối mặt với nó cần phải dũng cảm, phủ định sự tồn tại của nó phải cần sự dũng cảm càng lớn. Lẽ nào cứ vì bạn không có cách nào tiếp thu, mà đem nó ăn vào trong bụng lần nữa sao?
Tôi rón rén mở khóa cửa, tận lực không để lộ dấu vết gì. Vừa vào cửa đã thấy đôi giày nữ đặt trên ô cửa đen, còn chưa kịp tự hỏi thì một giọng nói vang lên.
“Anh, anh về rồi à, hôm nay sao lại về muộn thế?” Ngẩng đầu nhìn liền thấy Tịch Nhược đang cùng một cô gái ngồi trên sofa, hai người dựa vào rất gần, lòng tôi đột nhiên trầm xuống.
Tôi thay giày xong đi vào, mặt mỉm cười nói: “À, hôm nay tan làm muộn một chút. Đây là. . . . . . .?
“A, đây là bạn học của em, Hiểu Nhị. Hiểu Nhị, đây là anh trai tôi.” Xí, ai cần biết cô gái kia tên gì, chẳng qua vẫn là phải tỉ mỉ quan sát một phen, mắt của Hiểu Nhị rất to, giống như con chó nhỏ vậy, đầu tương đối nhỏ mềm, cũng không có ngực, nói tóm lại chính là một con búp bê phát dục không hiệu quả. Cầu Tích Nhược mày đừng có đói bụng ăn đại đi, kiểu người như vậy cũng muốn thượng, là đang cố ý ở trước mặt tôi thể hiện nó vô cùng soái ai cũng mê sao. Hứ, ta không thèm.
Con mắt trong veo như nước của Hiểu Nhị nhìn tôi, trên mặt có chút ửng hồng, đôi môi cười ngọt ngào: “Chào anh.” Đợi đợi đã, cô gái này không lầm chứ, gọi tôi là anh làm gì, còn thân thiết như vậy, quan hệ của cô ta và Tịch Nhược có tốt đến bước này không? Tôi liếc Tịch Nhược một cái, Tịch Nhược chỉ ném cho tôi một ánh mắt không để ý. Tôi ngẫm lại, cũng đúng, cũng đúng, coi như tôi nhiều chuyện, thằng nhóc này từ nhỏ đến lớn chưa từng đưa con gái về nhà, có lẽ lần này nó thật sự thích cô gái này cũng không chừng. Mẹ nó, là ai nói nó yêu người đồng tính? Đánh rắm, nhìn xem bộ dạng ôn tồn của nó kìa, lão tử với nó ở cùng nhau lâu như vậy cho tới bây giờ còn chưa từng thấy qua.
“Ôi, chào em. Vậy. . . mấy đứa từ từ trò chuyện, anh không làm phiền nữa.” Ngoài cười trong không cười ứng phó với Hiểu Nhị, tôi nói xong lập tức muốn trốn. Tôi chưa bao giờ có hứng thú làm kỳ đà cản mũi, với lại tôi sợ hãi tiếp tục đứng ở đây sẽ nói linh tinh mất!
“Đợi đã, anh có chuyện gì không?” Hiểu Nhị cũng đứng lên, chặn đường tôi, tiếng thật chói tai.
“Hả?”
“Haha~ nếu như anh không có chuyện gì, thì ngồi xuống cùng với bọn em trò chuyện đi.” Hiểu Nhị nói nở nụ cười xấu xa, sau đó kéo tay tôi để sát vào người, miệng kề vào lỗ tai tôi, giả vờ thần bí tiếp tục nói, “Em rất muốn biết chuyện của Tịch Nhược lúc nhỏ, em hỏi thế nào cậu ấy cũng không chịu nói cho em biết.”
“Này. . . . . . .” Tôi khó xử cười cười với cô ta, cảm thấy không thỏa đáng nhìn Tịch Nhược.
Tịch Nhược ngoắc ngoắc khóe miệng ôn nhu với tôi, bình thản nói: “Anh, nếu Hiểu Nhị đã nói như vậy, anh cứ trò chuyện cùng tụi em đi, với lại em cũng rất lâu rồi chưa cùng anh tâm sư, ngồi xuống đi.”
Trong lòng tôi có một âm thanh đang gào thét với bản thân: Cửu Mộ Vũ con mẹ nó đừng có điên như thế, gọi mày ở lại thì mày ở lại à, quá không có đẳng cấp rồi. Tịch Nhược chết tiệt này khẳng định là có âm mưu, không cần để ý đến nó, không cần để ý đến Tịch Nhược. . . . . .Nhưng vừa nhìn đến bộ dạng ngoan ngoãn của Tịch Nhược, ánh mắt thâm thúy kia, rõ ràng biết tất cả đều không phải là đối với mình, nhưng cơ thể tôi lại không tự chủ được dịch chuyển tới sofa bên cạnh ngồi xuống.
Hiểu Nhị ngồi bên cạnh tôi, vẫn cứ nắm lấy tay tôi, trong nháy mắt thật sự có cảm giác cô ta giống như em gái tôi. Nữ sinh này thực ra cũng rất dễ thương.
“Anh à, anh mau nói cho em, chuyện của Tịch Nhược hồi nhỏ đi.”
“Cái này. . . . . . . nói đến chuyện cũ, nó hồi nhỏ đích thực là rất nhiều. Nhưng mà, kể từ đâu đây. . . . . . . . ” Tôi rờ cằm tự hỏi, dùng khóe mắt liếc Tích Nhược một cái.
“Nói cái chuyện cũ cũ cũ nhất đi!” Hiểu Nhị hưng phấn vẫy vẫy cánh tay tôi.
Tôi lại nhìn Tịch Nhược lần nữa, vừa gương mắt liền đối diện với ánh mắt của Tích Nhược, tôi chột dạ né tránh, từ lúc vào cửa tôi cứ cảm thấy ánh mắt của nó dừng ở trên người tôi, đôi ngươi kia thấm thoắt, tựa như có lời muốn nói với tôi vậy.
“Chuyện cũ nhất à? Ừm. . . . . .Tịch Nhược nó từ nhỏ đã vô cùng lôi thôi, đặc biệt mất vệ sinh, nói đến lúc nó 5,6 tuổi, không có chuyện gì làm liền thích móc mũi, mỗi lần móc được cục gỉ mũi lớn thì vô cùng kích động, sau đó bỏ vô trong miệng từ từ thưởng thức. Nếu như móc được cục nhỏ thì sẽ bỏ trong tay bắn ra, có một lần nó bắn không chú ý bắn trúng vào trong cơm của một cô bé, cô bé kia không biết liền ăn vào, Tịch Nhược gấp đến độ mặt nghẹn hồng, nó đi qua bảo cô bé trả lại gỉ mũi cho nó, cô bé kia vừa nghe lập tức bị dọa khóc, nhưng tên ngốc này thế nào cũng phải bắt cô bé trả, cuối cùng nữ sinh này gần như kinh ngạc hết cách rồi, liền vừa khóc vừa lấy tay móc gỉ mũi trả lại cho nó. Tịch Nhược rất hưng phấn, cầm trong tay chơi rất lâu, sau chuyện này những đứa bạn kia của nó liền cho nó một biệt hiệu, gọi là gỉ mũi, mãi đến lúc lên sơ trung mới không gọi nó như vậy nữa.”
Ánh mắt của Hiểu Nhị có chút hốt hoảng, sửng sốt hết cả buổi mới thốt ra một tiếng “phù phù” rồi bật cười:
“Ha ha ha ~~ Tịch Nhược, đây là thật sao? Cậu lúc nhỏ xấu xa như vậy sao?! Thật dễ thương.” Thật dễ thương? Không phải chứ, ta nói cái này là cố ý muốn làm nó mất mặt. Lại nhìn Tịch Nhược, chỉ nhẹ nhàng nhún vai không phủ nhận với Hiểu Nhị.
“Anh, còn nữa không? Em còn muốn nghe ~~” Hiểu Nhị tiếp tục cọ cọ cánh tay tôi, làm nũng. Nhưng mà thật là kỳ quái, ngực của cô gái này cách tôi gần như vậy, nhưng sao một chút tôi cũng không cảm giác được, thì ra Tịch Nhược thích kiểu ngực phẳng.
“Còn có. . . . . . .” Tôi nhìn về phía Tịch Nhược, nó đang dựa vào sofa nhìn chằm chằm tôi, tim đập nhanh hơn rất nhiều, giống như không gian này chỉ còn lại chúng tôi vậy, Hiểu Nhị dường như chỉ là một máy thu thanh ồn ào. Nhận ra được điểm này, tôi không khỏi nuốt nước bọt xuống, “Còn nữa anh không nhớ, lần sau lại nói với em.”
“A, đáng tiếc quá! A, đúng rồi, anh có bạn gái chưa?” Tôi vừa đưa nước đến bên miệng uống một ngụm, nghe thấy câu hỏi của Hiểu Nhị suýt nữa thì phun ra toàn bộ.
“Khụ. . . . . . anh. . . . . . . .”
“Anh tôi đương nhiên là có người mình thích rồi, tiếc quá cậu hết cơ hội rồi.” Tịch Nhược nghịch ngợm cướp lời của tôi, sau đó trêu chọc nhìn Hiểu Nhị. Ta nghiến răng trừng mắt nhìn Tịch Nhược, thằng nhóc này đang cố ý đùa tôi sao!
Mặt của Hiểu Nhị lập tức đỏ lên, khẽ cắn môi nói: “Cậu thật đáng ghét, cậu rõ ràng biết người mà người ta thích là cậu, còn đùa tôi như vậy.” Nói xong một đôi bàn tay trắng như phấn đánh tới Tịch Nhược, bị Tịch Nhược nhẹ nhàng chặn lại.
“Vậy sao? Tôi không có đùa cậu, nhìn cậu có vẻ có hứng thú với anh tôi hơn là với tôi.” Tịch Nhược niết chặt tay của Hiểu Nhị nhìn về tôi, đôi mắt trống rỗng. Cũng rất kỳ quái, làm tôi đột nhiên cảm thấy chỗ nào đó trong lòng đau khó chịu, tôi không dám nhìn nó, chỉ bưng ly nước lên, nhìn bản thân đang phản chiếu trong nước, cảm giác tương đối gay go, ánh mắt trong nước kia dường như đang nhắc nhở tôi từng bị mất rung động, “Nếu như anh tôi không có ai, cậu cũng sẽ có quyền lựa chọn.”
Hiểu Nhị liếc Tịch Nhược một cái, lại chuyển hướng tôi nói: “Anh nhất định cùng với người đó tình cảm rất tốt nhỉ? Con người anh thật sự rất tốt.”
Miệng của cô gái này cũng thật ngọt, mở miệng một tiếng “anh”, ngậm miệng một tiếng “anh”, muốn để người khác không có ấn tượng với cô ta cũng khó.
“Tôi. . . . . . . .thực ra. . . . . . . ”
“Điều này còn cần phải nói sao? Đương nhiên tình cảm của anh tôi và người đó rất tốt rồi.” Tịch Nhược lại cướp lời tôi, gương mặt đắc ý cười, “Bọn họ, cùng lớn lên từ nhỏ, cùng nhau chiếu cố đối phương, quan tâm đối phương, hai người có thể ở bên nhau thực ra cũng không dễ dàng, cho nên đã thề rằng nguyện ý vì đôi bên hy sinh mọi thứ, một đời một kiếp đều ở bên nhau, cho dù một trong hai người chết trước, bản thân cũng sẽ không sống tạm, anh tôi giống tôi, đối với tình yêu rất cố chấp. Đúng không anh, anh đã nói với người kia như vậy đúng không? Anh sẽ vĩnh viễn yêu người kia đúng không?” Tịch Nhược ngừng trêu ghẹo, nhìn tôi thật sâu, trong lời nói không tìm được một vết tích chút trêu ghẹo nào, chỉ có chân thành và thành khẩn gằn từng câu từng chữ, cảm giác như vậy quá sai rồi, nó rốt cuộc muốn làm cái gì, công phu bắt bẻ như thế đi viết phim truyền hình sẽ tốt lắm đó.
Tôi gãi gãi đầu không biết nên làm sao, nhìn biểu tình Tịch Nhược như có ý khác, kìm lòng không được gật đầu: “Ừ.”
Hiểu Nhị đã cảm động đến nỗi không biết trời trăng mây đất là gì nữa, trong mắt tràn ngập án sáng rồi nắm lấy tay tôi: “Anh, không ngờ anh là một người đàn ông tốt như vậy, người được anh yêu nhất định rất hạnh phúc.”
“Đúng, người kia rất hạnh phúc. Từ trước tới nay đều cảm thấy như vậy. Tôi nghĩ cho dù chết rồi cũng không thay đổi, vĩnh viễn sẽ không.” Câu này rõ ràng là đang nói với tôi, còn ở đây nữa thì tôi điên mất, từ lúc bắt đầu nó cứ nhằm vào tôi, tôi chịu không nổi rồi, cảm giác nó như có như không cứ nhìn chằm chằm tôi.
“Ha ha, nào có thứ tình cảm như thằng nhóc này nói, nó nói lung tung thôi, Hiểu Nhị em cẩn thận một chút đừng để bị lời nói dối này lừa! Vậy, anh còn có chút chuyện, về phòng trước đây, mấy đứa từ từ nói chuyện, muốn ăn khuya thì gọi anh, anh sẽ làm cho mấy đứa.” Tôi duy trì điệu bộ tươi cười khó coi, giả vờ thoải mái nói xong với bọn nó, xoay người vội vàng về phòng.
Hiểu Nhị kéo kéo ống tay Cửu Tịch Nhược, bất ổn hỏi: “Anh ấy không sao chứ, nhìn dáng vẻ như không vui vậy.”
Cửu Tịch Nhược nhìn Cửu Mộ Vũ đóng chặt cửa phòng, cười cười nói: “Anh ấy không sao đâu, chỉ là xấu hổ mà thôi, anh tôi ở điểm này là dễ thương nhất, cũng là thứ tôi yêu nhất.”
________________Tuyến____________________
Đóng cửa phòng, lấy bao công văn ném qua một bên, cởi áo khoác, nới lỏng cổ ca-vat, một hơi ngã trên **. Lời của Tịch Nhược vẫn còn bên tai tôi không ngừng, nó là đang nói với tôi, nó là cố ý nói với tôi, nó rốt cuộc có ý gì? Đôi đồng tử kia toát ra sự đau khổ và chua xót rất sâu, rất sâu, người mà tôi yêu đến tôi cũng không biết là ai, nó vì sao lại nói sinh động như vậy, chân thật như vậy, khiến tôi cũng sinh ra ảo giác giống như người mà nó nói thật sự tồn tại vậy, loại cảm giác này dường như cần phải đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mới có thể hiểu được, đợi một chút, đặt mình vào hoàn cảnh người khác? Lẽ nào nói ý của Tịch Nhược là. . . . . . Một cơn buồn ngủ đột nhiên ập tới, tôi như bị thôi miên mà mất đi ý thức.
“Cửu Mộ Vũ.” Lại là chỗ này, một mảnh trắng xóa, mênh mông kinh khủng, vẫn là một giọng nói dễ nghe ở xa xa gọi tên của tôi. Tôi hoảng loạn nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện một bóng người màu xám trong sương mờ.
“Lại là ngươi? Ngươi rốt cuộc là ai?! Ngươi tìm ta rốt cuộc là muốn gì?” Tôi vội vàng hỏi cái thân ảnh thon dài kia, cảm giác hắn rất quen thuộc.
“Ha ha, không phải ta tới tìm ngươi, mà là ngươi tự tới tìm ta. Bởi vì ngươi vẫn muốn cứu hắn.” Hắn đứng tại chỗ không nhúc nhích, giọng nói mang theo từ tính nặng nề, sương trắng xung quanh đang tan dần.
“Ta muốn cứu hắn? Hắn là ai? Ngươi có nhận nhầm đối tượng không?” Tôi đi chậm chậm về phía hắn, thân ảnh này thật sự nhìn rất quen mắt.
“Hừ, ta đã nói mà, tình yêu giữa hai người, một người làm tang lễ, đây chính là kết cục.” Người kia bình thản hừ lạnh mà nói, ngữ khí mang theo vẻ bất đắc dĩ, cơ thể của hắn dần dần trở nên rõ ràng trước mắt tôi.
“Ai? Tang lễ của ai? Rốt cuộc là ai chết rồi?” Tôi đoán mò hàm ý trong lời của hắn, hắn nói Tịch Nhược chết rồi? Tình yêu kia đâu? Lại là ai nữa? Tôi đứng ở sau hắn, thấy mơ hồ gò má của hắn, cái chiều cao này, cái thân thể này, thật sự rất giống với. . .
“Đảo điếu nhân.” Người kia nói xong, thân thể quay qua đây. Tôi thấy rõ mặt của hắn, trời ơi, người này là. . . . . . (Đảo điếu nhân: một lá bài Tarot miêu tả người thường bị treo ngược xuống bằng một sợi dây, có nghĩa là sự hy sinh và cống hiến, chắc là chỉ những người hy sinh và cống hiến cho người khác)
Tôi thở hổn hển bật dậy từ giường, dùng tay lau mồ hôi trên trán, hồi tưởng lại giấc mơ vừa rồi. Sao đột nhiên lại không nhớ gì hết, giấc mơ kia rốt cuộc có ý gì, tôi nhớ tới thì ra đã làm một lần, tôi nỗ lực hồi tưởng, nhưng tất cả chỉ nhớ được một mảnh sương trắng xóa, và thân ảnh người kia, tôi cuối cùng cũng nhìn thấy mặt hắn rõ ràng, nhưng lại hoàn toàn không nhớ được dáng vẻ gì, nhưng tôi dám chắc tôi quen biết hắn.
‘Giấc mơ thật ra là một loại hồi ức đối với tương lai.’ Điều này rất kỳ quái, tương lai còn chưa phát sinh lấy đâu ra hồi ức? Tất cả đến sau này tôi mới hoàn toàn hiểu được, vì sao có thể đem những chuyện phát sinh trong tương lai để làm hồi ức, chính là vì nó không thể nghịch chuyển, là thứ không thể thay đổi, đó chính là thời gian.
Tôi lắc đầu thở dài, cảm thấy miệng lưỡi khô khan chuẩn bị xuống giường tìm ít nước uống, đột nhiên phát hiện bên giường có thứ gì đó. Người kia hai mắt lấp lánh nhìn chằm chằm tôi, khiến tôi ngay cả thời gian hét lên thất thanh cũng không cól iền mở đèn ở đầu giường lên.
“Anh, anh bị ác mộng dọa tỉnh sao?”
—————————
-Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader