Edit: Hải Yến
Beta: Quỳnh Như
♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠
Cô gái có má lúm đồng tiền sững sờ trước suy đoán của Tô Li, nếu cô nói đúng thì chẳng phải căn nhà cô ấy thuê năm xưa đã từng xảy ra án mạng sao?
Ai mà dám sống trong căn nhà ma quái như vậy nữa cơ chứ, sợ chết khiếp mất thôi, đêm thì không dám nhắm mắt đi ngủ!
Nhưng vừa trả tiền thuê, mà còn nộp liền ba tháng tiền đặt cọc cho chủ nhà rồi…
Tâm điểm chú ý của cô gái có má lúm đồng tiền lúc này đương nhiên là những gì liên quan phần thiệt hại được tính ngay trước mắt đến với cô ấy.
Nhưng Tô Li thì khác, là một người ngoài cuộc, phương pháp của cô đương nhiên không giống: “Xảy ra chuyện như vậy, nhất định phải gọi cảnh sát.”
Cô gái có má lúm đồng tiền có chút không tự tin: “Cảnh sát có tin lời khai của một con chó không? Dù sao cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Họ có thể cho rằng tôi và Thịt Viên Rồng bị bệnh tâm thần cũng nên ấy chứ.”
Tô Li cười nói: “Tôi biết một cảnh sát. Anh ta rất thận trọng, cũng sẽ không dễ dàng tin chúng ta, những điều tương tự thế cũng không dễ dàng tin được. Đầu tiên anh ta sẽ xác minh và thu thập chứng cứ trước khi quyết định có mở vụ án để điều tra hay không.”
Cô gái có má lúm đồng tiền lúc này đã an tâm, nếu có giết người thì phải báo án, ít nhất không thể để kẻ sát nhân thoát khỏi bị trừng trị.
Tô Li gọi điện cho Hạ Hầu Nghị, bên kia nhận được cuộc gọi của cô, cô nhướng mày tim đập loạn, trong lòng chợt dấy lên một dự cảm nào đó.
Tô Li chỉ đơn giản nói với Hạ Hầu Nghị về vấn đề này. Đối phương đã nhìn thấy khả năng bí ẩn của Lục Khiên, anh là người cũng đã hợp tác với Tô Li được vài lần rồi và biết rõ bí mật về cửa hàng thú cưng của cô.
Đây là lý do Tô Li tin tưởng Hạ Hầu Nghị, người cảnh sát luông chuyên tâm trong chuyện tìm ra cách để phá án, cũng không điều tra quá nhiều chuyện vượt quá lẽ thường, huống chi là điều tra kỹ lưỡng Tô Li.
Hoặc có khi chỉ là anh ta giả vờ như không biết.
Sau khi nghe Tô Li mô tả, Hạ Hầu Nghị im lặng trong hai giây, sau đó nói: “Tôi sẽ lập tức đến ngay, mong rằng… người báo án… ừm… Husky và chủ nhân của nó sẽ đợi vài phút nữa, đợi tôi, tôi sẽ đến ngay!”
Chính là vì loại tình huống báo án bất thường này khiến cho đối phương không tiện tới đồn cảnh sát ghi lời khai.
Hạ Hầu Nghị nhanh chóng đến cửa hàng thú cưng, gặp được cô gái có má lúm đồng tiền, anh không nói lời nào vô nghĩa và nói thẳng vào vấn đề: “Tôi cùng tiệm trưởng Tô trên đường đi đến đây thì đã trao đổi tìm hiểu tình huống cơ bản rồi.”
“Bây giờ, tôi muốn hỏi cô một vài câu hỏi, cố gắng thu thập thông tin cá nhân của nạn nhân, để xác định danh tính của nạn nhân càng sớm càng tốt.”
Đối mặt với cảnh sát, cô gái có má lúm đồng tiền có chút khẩn trương, nuốt nước miếng, uống một ngụm ca cao nóng, cố gắng bình tĩnh, gật đầu nói: “Anh hỏi đi ạ!”
Hạ Hầu Nghị: “Cô nhận nuôi Husky khi nào?”
Cô gái có má lúm đồng tiền trả lời: “Khoảng 8 năm trước, tôi không nhớ chính xác được thời gian. Tôi chỉ nhớ là khi tôi nuôi Thịt Viên Rồng thì nó được mấy tháng tuổi rồi. Lúc đó là giai đoạn chó ít uống sữa mà đang chuyển sang ăn cơm. Nhưng lúc đó tôi đã có tình cảm đặc biệt với Thịt Viên Rồng, nên tôi đã nuôi nó.”
Có thể suy ra thời điểm xảy ra án mạng phải cách đây 8 năm.
Hạ Hầu Nghị lại hỏi: “Cô mua con Husky này ở đâu? Hay là cô nhận nuôi nó?”
Cô gái có má lúm đồng tiền nhớ lại, trả lời: “Không phải mua mà là nhận nuôi. Nó được nhận nuôi tại sở cảnh sát Kim Tuyền.”
“Lúc đó, tôi đổi thẻ căn cước và thấy một chú chó con sống trong đồn cảnh sát. Tôi nghe anh cảnh sát nói rằng chủ nhân của chú chó đó tức giận rồi bỏ rơi nó. Đồn cảnh sát đã giúp chăm sóc chú chó, luôn tìm những người có thiện chí nhận nuôi nó.”
“Tôi thấy tiểu tử này thật đáng thương, tôi cũng vốn định nuôi một con chó nên tôi nhận nuôi Thịt Viên Rồng vào thời điểm ấy.”
Hạ Hầu Nghị đã có đủ thông tin để phỏng đoán đại khái danh tính của chủ nhân Husky ngyà trước, cộng với thông tin nhà ở của vị trí xảy ra vụ việc trong tiểu khu Cánh Hoa, chỉ cần điều tra thêm một chút là có thể xác định được danh tính của nạn nhân.
Nhưng anh vẫn tiếp tục hỏi cô gái có má lúm đồng tiền thêm một câu: “Các đồng chí của đồn cảnh sát Kim Tuyền có nói, tại sao chủ nhân của con Husky lại tức giận bỏ rơi nó không?”
Cô gái có má lúm đồng tiền trả lời: “Tôi không hỏi cụ thể, nhưng nghe nói hình như vì mất đi người thân yêu, không muốn động đến đồ vật của người đó, càng không có ý định tiếp tục nuôi Thịt Viên Rồng.”
Hạ Hầu Nghị đưa quyển sổ trong tay cho cô gái có má lúm đồng tiền, gật đầu với cô ấy rồi nói: “Cơ bản đã hiểu rõ tình hình rồi, sau khi xác minh thông tin sẽ liên hệ lại với cô.”
“Cũng làm phiền cô để lại thông tin để tiện liên hệ với cô.”
“Được ạ.” Cô gái có má lúm đồng tiền ghi thông tin vào sổ tay.
Tô Li đưa Hạ Hầu Nghị ra ngoài, ở trước cửa nói nhỏ với anh ta: “Sĩ quan Hạ Hậu Nghị, mặc dù có chút khó hiểu nhưng con Husky này không hề nói dối. Xin anh hãy chú ý đến cuộc báo án bất thường này.”
Hạ Hầu Nghị nở một nụ cười nhạt, nhìn tiệm trưởng Tô, hỏi ngược lại cô: “Mỗi lần cô có chuyện tìm tôi, có khi nào thì không phải chuyện bất thường?”
Tô Li sửng sốt, sau đó mím môi cười: “Vậy thì cảm ơn anh nhiều nhé!”
Hạ Hầu Nghị: “Là cảnh sát, điều tra vụ án là nhiệm vụ của tôi. Cô cảm ơn tôi cái gì?”
Tô Li thận trọng cảm tạ: “Cảm ơn anh mỗi lần đều che giấu giúp tôi, giúp tôi đỡ đi không ít phiền toái.”
Nhất là lần trước Lục Khiên dùng áo giáp Tyrannosaurus, dùng mũi để tìm Tề Diệu đang bị giam giữ một cách phạm pháp, nếu không có Hạ Hầu Nghị bao che thì Lục Khiên đã nổi tiếng rồi. Che giấu như vậy đối với thân phận của anh không phải là một điều tốt sao.
Hạ Hầu Nghị nghiêng đầu nhìn Lục Khiên trong cửa hàng, sau khi nói thêm vài câu với tiệm trưởng Tô, anh ta liếc mắt nhìn về phía cửa mấy lần…
Anh bật cười, đột nhiên hỏi: “Nếu thật muốn cảm tạ tôi, thì cô chỉ cần bán cho tôi một con sủng vật nhỏ là được.”
Tô Li ngạc nhiên nhìn anh, không nhìn ra rằng anh cũng là một người yêu thích thú cưng.
Hạ Hầu Nghị liếc nhìn Tiểu Bát Ca (con chim sáo đen) đang nhảy nhót trên đỉnh đầu lông vàng nhỏ, vẻ ngoài hoạt bát đáng yêu đặc biệt thu hút người.
Hạ Hầu Nghị: “Căn nhà yên tĩnh, ngày nào đi làm về cũng không có người nói chuyện, muốn nuôi một con chim sáo để bầu bạn cùng. Không biết tiệm trưởng Tô có nguyện ý từ bỏ tình yêu của mình không? Tôi biết quy tắc của cửa hàng. Tôi nghĩ tôi có thể đáp ứng yêu cầu của cô.”
Tô Li ngập ngừng, cô nói: “Lucky khác với những con chim khác. Nó không thích bị nhốt trong lồng chỉ để ngắm.”
Nụ cười của Hạ Hầu Nghị sâu hơn, anh nói: “Tôi biết, tôi không định nuôi Lucky bằng cách nuôi chim như bao người. Kế hoạch ban đầu của tôi là nuôi nó như một người con trai. Tôi sẽ không mua lồng chim gì cả.”
“Tôi biết Lucky rất thông minh, vì vậy tôi sẽ không bao giờ ép buộc nó, tôi đảm bảo rằng nó có thể sống tự do ở nhà tôi.”
“Hơn nữa nơi tôi ở là một khu biệt thự, an ninh rất tốt, khoảng cách giữa các hộ gia đình rất thoáng, không gian dành cho Lucky chơi và bay lượn cũng rất lớn.”
“Khu biệt thự có rất nhiều người nuôi thú cưng. Chỉ cần Lucky không bay ra khỏi tiểu khu, tôi căn bản không cần đóng cửa sổ. Nó có thể bay ra ngoài chơi tùy ý, còn có thể kết nhiều bạn mới.”
“Mặc dù lương của tôi không cao, nhưng sức mạnh tài chính của tôi không tồi, tôi có thể cung cấp cho Lucky một cuộc sống đầy đủ chất lượng.”
“Hơn nữa, nhà tôi hàng ngày đều được cô giúp việc dọn dẹp, nên dù có lúc tôi phải tăng ca cả đêm, nhất định sẽ có người cho Lucky ăn, không lo sẽ không có người chăm sóc cho nó.”
Tô Li choáng váng trước những lời lẽ của Hạ Hầu Nghị, đối phương rất thành khẩn lập luận trình bày sự việc, cân nhắc trước mọi thứ mà cô có thể nghĩ ra.
Ngay cả Tô Li cũng phải thừa nhận rằng, thật sự rất khó để tìm được cho Lucky một vị chủ nhân phù hợp hơn Hạ Hầu Nghị. Dù có không nỡ đến đâu, cô cũng không thể giữ Lucky bên mình cả đời.
Tô Li quay đầu nhìn tiểu bảo bối đang uốn éo nhảy múa trên người Nguyên Bảo, cười nhẹ, cô nói với Hạ Hầu Nghị: “Chỉ cần Lucky cũng thích anh, tôi sẽ không phản đối.”
Hạ Hầu Nghị thở phào nhẹ nhõm, nhìn trộm tiểu đáng yêu, đáp: “Tiệm trưởng Tô cô yên tâm, tối hôm qua tôi tình cờ gặp Lucky, tôi xác nhận nhìn ánh mắt nó, không có vấn đề gì đâu.”
Tô Li nghi ngờ nhìn Hạ Hầu Nghị, thầm nghĩ: “Hầu hết các loài chim đều bị quáng gà, thị lực của Lucky vào ban đêm không tốt lắm, anh có chắc nó có thể xác nhận đôi mắt của nó với anh không? Thậm chí sợ nó còn không nhìn thấy anh nữa ấy chứ…”
Hạ Hầu Nghị nói tiếp: “Vụ án này giải quyết xong, tôi sẽ đón Lucky chuyển nhà nhé!”
Tô Li không có lập tức đồng ý, mà nói: “Tôi trở về hỏi ý kiến của Lucky xem sao đã…”
Sau khi tiễn Hạ Hầu Nghị đi, Tô Li mới quay lại cửa hàng thú cưng, liền thấy cô gái có má lúm đồng tiền nhìn mình có phần do dự, Thịt Viên Rồng nằm quằn quại trong tay cô ấy, không muốn chơi đùa với lông vàng nhỏ như xưa. Nó không đành lòng thoát khỏi vòng tay của chủ nhân.
Tô Li đi tới vỗ vỗ vai cô gái có má lúm đồng tiền, cười nói với Husky: “Thịt Viên Rồng em đi tìm Nguyên Bảo chơi đi, chị và chủ nhân của em có mấy lời muốn nói với nhau một chút.”
Cô gái có má lúm đồng tiền thở phào nhẹ nhõm, buông Thịt Viên Rồng, đi theo Tô Li sang bên cạnh.
“Có chuyện gì sao?” Tô Li nhẹ giọng hỏi cô ấy.
Cô gái có má lúm đồng tiền: “Ừm, thật ra… cái đó, ừm, tôi mới chuyển đến thành phố này làm việc, tôi không có bạn bè nào ở đây cả…”
Giọng cô gái có má lúm đồng tiền nhỏ dần: “Tôi không dám sống trong ngôi nhà đó… Tối qua Thịt Viên Rồng sợ hãi cả đêm, hiện tại chỉ cần nghĩ đến lúc đó nó nhìn thấy cái gì, tôi liền lạnh cả sống lưng.”
“Cho dù bây giờ để tôi một mình đến khách sạn, tôi cũng sợ… Tiệm trưởng, cô nói tại sao tôi nhận nuôi Thịt Viên Rồng, mà khi nhớ lại ký ức tuổi thơ, lại gặp được hai con vật đáng yêu Nguyên Bảo cùng Lucky?”
“Nếu không có bọn nó giúp đỡ, tôi đâu có thể đoán được Thịt Viên Rồng đã trải qua những gì. Tiệm trưởng cô nói xem có phỉa là người phụ nữ bị sát hại, muốn tôi trả thù cho cô ấy chứ?”
“Tôi vừa nghĩ đến loại khả năng này liền cảm thấy sợ hãi. Tất nhiên, tôi sẽ giúp nếu tôi có thể, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cảnh sát tìm ra kẻ sát nhân, nhưng…”
“Tôi thực sự cảm thấy sợ hãi vì một người chết như vậy! Hôm nay trời nóng, nhưng giờ cả người tôi lại chỉ muốn mặc thêm nhiều quần áo càng tốt…”
Tô Li hiểu tâm tư của cô gái có má lúm đồng tiền, một cô gái sống một mình, có công việc ổn định nhưng dù mạnh mẽ đến đâu, lần đầu tiên gặp phải chuyện lạ như vậy thì sợ hãi là điều đương nhiên dễ hiểu.
“Tầng hai cửa hàng thú cưng của tôi có một phòng khách. Mấy ngày này cô có thể sống ở đây. Tôi sẽ cùng Nguyên Bảo ở bên cạnh cô. Nếu Thịt Viên Rồng lại nghĩ đến điều gì đó, Nguyên Bảo cũng có thể ở bên an ủi nó, cô đừng lo lắng.”
“Nếu Thịt Viên Rồng thực sự đã tận mắt chứng kiến vụ giết người, tôi nghĩ rằng nó có khả năng đã nhìn thấy khuôn mặt của kẻ sát nhân, nhưng vì lúc đó nó còn quá nhỏ nên trí nhớ có phần không đầy đủ.
“Bây giờ nó đã nhớ lại một phần ký ức, tôi nghĩ Thịt Viên Rồng còn có thể nhớ ra nhiều hơn.”
—————————————–