
Edit: Thanh Tâm
Beta: Quỳnh Như
♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠
Bé cẩu lông vàng thật không hổ danh với cái tên “Nguyên Bảo”!
Tổng số tiền riêng phía dưới đệm của nó tuy không cao nhưng số lượng rất nhiều, tất cả đều là những đồng 1 xu 5 xu, hoặc tiền giấy 1 nhân dân tệ, mệnh giá lớn nhất là tờ 10 nhân dân tệ mà Lucky vừa đưa cho ban nãy.
Tuy không biết số tiền này đến từ đâu, nhưng nó thực sự đã tiết kiệm được kha khá, đối với một chú chó như cẩu lông vàng này thì đó cũng một gia tài đồ sộ.
Trọng điểm, làm thế nào mà nó có thể phân biệt được đâu là tiền, đâu là giấy vụn hay miếng mảnh nhựa vâng vâng…? Nhưng bởi vì ngạc nhiên ở đây còn là phía dưới đệm không hề có lẫn tạp vật linh tinh, tất cả đều là tiền!
Tô Li vừa quay sang nhìn thấy bé cẩu lông vàng ngoan ngoãn đứng dậy ăn, lại quay sang xem hamster Lương Lương. Cô chứng kiến trong chén đồ ăn của tiểu yêu hamster này đã không còn chút gì, tất cả đồ ăn trong bát đã bị xử lý hết, không còn một viên.
Tô Li ngạc nhiên, hỏi bé chuột: “Em ăn xong nhanh vậy à?”
Hamster Lương Lương nhanh chóng gật đầu.
Tô Li quả thực không có từ nào diễn ta nổi: “Em ăn nhanh như vậy làm gì thế, cũng không có người giành với em mà…!”
Đột nhiên, cô cảm thấy có gì đó không đúng, chọc vào má nhỏ xinh xắn kia, cất giọng đề nghị: “Mở miệng ra cho chị xem.”
Bé chuột lắc đầu nguầy nguậy, vô tình làm rơi một viên bắp.
Tô Li: “…”
Hamster Lương Lương sợ người khác ăn trộm đồ ăn của mình, dù đói cũng không ăn ngay, thay vào đó sẽ cho hết khẩu phần ăn của cử đó vào hết trong miệng, rồi dồn vào hai má, chuẩn bị tìm chỗ trốn rồi từ từ thưởng thức.
Tô Li nhặt những hạt ngô mà bé chuột vô tình làm rơi ra, cô lại đưa ngón tay ra chọt chọt vào má hamster Lương Lương: “Lương Lương, ta xem em cả người đều thấy mỗi có hai má thôi này, ta thực rất tò mò, miệng của em lớn thế nào đó, có thể cho chính em vào luôn thì được không?”
Đôi mắt chăm chú của hamster Lương Lương nhìn theo đầu ngón tay Tô Li, cụ thể là vì những viên bắp trên đầu ngón tay cô. Tô Li mỉm cười, giấu viên bắp vào lòng bàn tay, cố ý lấy đi, trêu chọc bé chuột nói: “Ta ăn viên bắp này nhé?”
Bé chuột lập tức trở nên cảnh giác, đầu tiên nó lấy một cái tay nhỏ che miệng mình lại, vì sợ rằng các viên khác sẽ rơi ra ngoài, tránh cho người khác có cơ hội lấy đi. Sau đó nó mãnh liệt lắc đầu với cô giáo Tô, cuối cùng dùng bàn chân nhỏ chỉ vào tay của Tô Li, đồng thời chỉ vào chính mình, biểu thị đó là đồ ăn của trẫm.
Tô Li cảm thấy thú vị, rụt lại lòng bàn tay, tiếp tục đùa giỡn: “Cho ta được không?”
Hamster Lương Lương rất miễn cưỡng lập tức tiến lên một bước lớn, lộ ra đôi mắt nhỏ bất mãn, cố ý bày ra ánh mắt biểu tình lạnh nhạt, nó nhanh chóng “Chi” một tiếng, như muốn hét lớn: “Không, xin đừng tàn nhẫn như vậy— ”
Tô Li cười hỏi Tiểu Bàn Thu: “Lucky, em ấy đang nói cái gì vậy?”
Lucky ngay lập tức bay đến, đi vòng qua trước mặt bé chuột hamster nhỏ, vừa đi vừa phiên dịch giúp cho đồng bọn: “Tuyệt không bao giờ chia sẻ thức ăn ~~~”
Hamster Lương Lương sinh hoạt rất có nguyên tắc. Nếu không phải là thức ăn của nó, sẽ không bao giờ muốn đụng đến, nhưng chỉ cần đó là thức ăn của nó, thì không bao giờ vứt bỏ hay buông tha. Dù là đã no, đồ ăn thừa cũng phải bao lại mang về cất giấu. Đó là đặt ra tiêu chuẩn – Ăn không hết gói đem đi.
Tô Li vui vẻ trả lại viên bắp cho hamster Lương Lương, bắt đắc dĩ ấn vào đầu nhỏ của nó, “Được rồi, trả lại cho ngươi, quỷ hẹp hòi à~”
Lucky vội vàng vì đồng bọn sửa đúng lại câu nói của Tô Li lúc nãy: “Lương Lương không phải là quỷ hẹp hòi, Lương Lương là quỷ thổi phồng!”
Trong số tất cả các thú cưng, chỉ có Lucky mới biết nói, vì nó hiểu được những gì đồng bọn đang nói, vì vậy danh hiệu toàn năng thú ngữ phiên dịch gia đương nhiên thuộc về nó. Bên kia, bé cẩu lông vàng sau khi ăn xong trở về, thì hoảng hốt thấy tiền riêng của mình bị lão đại phát hiện.
Nó kinh hoảng nhảy dựng lên, cứng đờ người nấp sau bức tường, chỉ lộ ra cái đầu đầy lông.
Làm thế nào bây giờ! Số tiền ít ỏi đó sẽ bị tịch thu hay mình sẽ bị đánh?
Bé cẩu lông vàng rất sợ hãi, muốn bước tới để bảo vệ tiền riêng của mình nhưng nó không dám di chuyển vì lo sợ khí thế của lão đại.
Lục Khiên nhìn thấy bé cẩu lông vàng đang nhìn trộm mình, trong lòng có chút buồn cười, nhưng trên mặt lại cố tình lộ ra sự nghiêm túc: “Nguyên Bảo, lại đây!”
Bé cẩu lông vàng đáng thương lắc đầu, lùi lại hai bước. Lục Khiên bất lực, vẫy vẫy tay và nói: “Đến đây, ta sẽ không đánh em đâu!”
Bé cẩu lông vàng dùng phương thức đi ba bước, lùi hai bước hướng đến chỗ Lục Khiên. Không có cách nào Lục Khiên đành nở nụ cười mỉm với hành động của nó.
Khi thấy Lục Khiên cười, Nguyên Bảo trước mặt anh đã trở lại dáng vẻ tự tin, nhưng một khi vẻ mặt của Lục Khiên trở nên nghiêm túc, nó sẽ ụ xuống và có ý muốn trốn.
Tất cả là do Lucky đã bí mật kể cho nó nghe vài câu chuyện. Từ miệng của Tiểu Bàn Thu thì hình tượng của lão đại thực sự rất đáng sợ!
Chẳng hạn như, có lần Lucky đã trộm nói với Nguyên Bảo rằng: “Dù có làm cô giáo Tô tức giận thì cũng đừng làm cho lão đại nổi giận. Đây là kinh nghiệm xương máu được các tiền bối đúc kết đấy!”
Lucky cũng đặc biệt trịnh trọng gật đầu để củng cố độ tin cậy cho lời nói của mình, đồng thời cảnh báo Nguyên Bảo: “Cậu không biết đâu, ông chủ mà tức giận, nhìn một cái thì cậu sẽ chết đấy!”
Nguyên Bảo run lên vì sợ hãi: “Neo woo woo…”
Lucky thận trọng trả lời: “Tất nhiên là thật, Lucky chưa bao giờ nói dối!”
“Những bí mật này là kinh nghiệm quý báu mà tiền bối Lisa nói với Lucky. Nói rằng có một khoảng thời gian khẩu vị của lão đại trở nên đặc biệt đáng sợ. Sau này Lisa mới biết rằng lão đại hóa ra là con khủng long bạo chúa hung dữ nhất “Tyrannosaurus”. Cậu nói xem có đáng sợ hay không?”
Nguyên Bảo cong đuôi nhỏ của mình lại, khẽ rên rỉ… (Vậy lão đại không phải là con người sao?)
Lucky nghiêng đầu, giọng điệu có chút do dự: “Chà, cái này Lucky không hiểu, có lẽ bây giờ lão đại là người nhưng đã từng là khủng long bạo chúa rồi cũng nên…”
Nhìn thấy bé cẩu lông vàng sợ hãi đến mức bủn rủn chân tay, Lucky nhanh chóng an ủi đồng bọn: “Đừng sợ Nguyên Bảo, lão đại thường không tức giận! Nhất là khi ở bên cạnh cô giáo Tô, thái độ rất dịu dàng. Không đáng sợ chút nào nữa!”
Lucky gật đầu lia lịa, đồng ý với nhận định của chính mình, cảm thấy giống như lĩnh ngộ được chân lý rất lợi hại nào đó.
Bé cẩu lông vàng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng bây giờ số tiền ít ỏi kia trong ổ của nó đã bị lão đại phát hiện, biết phải làm sao bây giờ!?
Nguyên Bảo thực sự cảm thấy trời sắp sập đến nơi. Nó đi đến chỗ Lục Khiên, dáng vẻ ủ rũ trông rất buồn cười.
Lục Khiên nhịn cười, đen mặt lại và nói: “Ngồi xuống!”
Bé cẩu lông vàng vỗ mông ngồi bên cạnh lão dại, ngoan ngoãn thuận theo. Trước khi lão đại trừng phạt, nó đã xoa đầu chó lên bắp chân của lão đại, rất có phông thái nịnh nọt.
Lục Khiên gần như bật cười thành tiếng, nhanh chóng hít một hơi, chỉ vào ít tiền trong ổ chó, nghiêm giọng hỏi bé cẩu lông vàng: “Tiền ở đâu ra? Có phải em lấy trộm tiền của người khác hay không?”
Nguyên Bảo lập tức điên cuồng lắc đầu, hai lỗ tai bay bay theo điệu lắc đầu của nó.
Vì sợ lão đại không tin mình, một khi tức giận sẽ có thể làm cho nó chết, bé cẩu lông vàng đứng dậy lo lắng xoay quanh rồi chạy xuống gầm ghế sofa trốn, rồi lại đến góc khác định đào cái hố để chui xuống nữa.
Lục Khiên cười trộm, mím môi nhịn xuống, kêu lớn: “Nguyên Bảo, trở lại ngồi xuống!!!”
Bé cẩu lông vàng ngay lập tức chạy lại ngồi bên cạnh Lục Khiên, nghiêng đầu giả bộ đáng yêu.
Lục Khiên nói với Lucky: “Phiên dịch cho Nguyên Bảo.”
Nguyên Bảo ngay lập tức nhìn Lụcky tiền bối, phát ra một chuỗi dài cẩu ngữ.
Lucky bay tới, đứng ở trên đầu bé cẩu lông vàng, lập tức phiên dịch nói: “Nguyên Bảo nói số tiền kia là nó nhặt được. Nguyên Bảo không trộm tiền. Đừng đem Nguyên Bảo làm thành bánh chưng thịt chó nhé ~”
Lục Khiên: “…”
Tô Li: “…”
Tô Li bước tới, chạm vào lưng của bé cẩu lông vàng, xoa dịu nó: “Đừng sợ Nguyên Bảo ~”
Cô chọc chọc vào đầu của nó, hỏi: “Lucky, em thường nói gì với Nguyên Bảo? Nhìn đi, em ấy sợ đến mức nào rồi này…”
Lucky vô tội dậm chân hai cái, giẫm lên lông chó mềm mại dưới chân, ngửa đầu ngoan ngoãn giải thích: “Lucky là tiền bối, đương nhiên dạy Nguyên Bảo ngoan ngoãn nghe lời lão đại, nghe lời cô giáo Tô, không làm lão đại tức giận, là một cậu bé ngoan ~”
“Gâu!” Bé cẩu lông vàng gật đầu, tin tưởng tán đồng lời nói của tiền bối Lucky.
Tô Li chợt nảy ra một ý tưởng, hỏi bé cẩu lông vàng: “Nguyên Bảo, em có muốn tự mình kiếm tiền không? Vậy thì ta sẽ mua cho em một con heo đất, tiết kiệm một cách quang minh chính đại, không cần lén giấu tiền riêng nữa…”
Bé cẩu lông vàng nghe xong liền sửng sốt, sau đó nhanh chóng gật gật, suýt chút nữa ném Lucky ra khỏi đỉnh đầu.
Tô Li: “Được rồi…!”
Tô Li yêu cầu: “Nếu như em hứa từ bây giờ mỗi ngày đều phải ngoan ngoãn rời giường, ta sẽ dạy em kiếm một ít tiền.”
“Gâu!” Bé cẩu lông vàng sắp bay lên vì sung sướng.
Tô Li: “Trước hết, chúng ta bắt đầu học bằng cách nhận biết tiền”.
Tô Li đứng dậy đi lấy ví của mình, móc ra từ trong đó những đồng xu, tờ giấy với nhiều mệnh giá khác nhau, đặt chúng trước mặt bé cẩu lông vàng.
Tô Li: “Đây là 100 nhân dân tệ, đây là 50 nhân dân tệ, đây là 20 nhân dân tệ, đây là 10 nhân dân tệ, đây là 5 nhân dân tệ, đây là tiền 1 nhân dân tệ và tiền xu, đây là 5 đồng tiền giấy và tiền xu, đây là 1 đồng tiền giất và tiền xu.”
Tô Li đưa đủ loại tiền cho bé cẩu lông vàng để nó nhận biết và ghi nhớ mệnh giá tiền tệ.
Tô Li: “Em nhớ được nhiều mệnh giá tiền như vậy sao?” Bé cẩu lông vàng vội vàng gật đầu, hàng này có trí nhớ vô song về nhận diện tiền bạc rồi.
Tô Li: “Được rồi…” Tô Li để hết tiền trên sàn, liền hỏi Nguyên Bảo: “Cái nào là 100 tệ?”
Bé cẩu không chút do dự tách những tờ tiền còn lại, để lộ ra tiền giấy màu đỏ ở bên dưới, dùng chân ấn vào rồi đưa cho cô giáo Tô xem.
Tô Li: “Tốt lắm, Nguyên Bảo thật là thông minh!”
Tô Li lại hỏi: “Cái nào là 1 tệ?”
Chân trái Nguyên Bảo giở lên ấn tờ tiền 1 nhân dân tệ, chân phải ấn đồng xu 1 nhân dân tệ, cùng lúc đẩy nó về phía cô giáo Tô.
Tô Li: “Thật lợi hại!” Tô Li vui vẻ chạm vào đầu bé cẩu Nguyên Bảo, cười khích lệ nó: “Nguyên Bảo rất thông minh. Bây giờ, chúng ta sẽ nâng độ khó, em có sợ không?”
Bé cẩu lông vàng lắc đầu, ra vẻ thích thú, háo hức muốn thử.
Tô Li: “Bây giờ, cô giáo Tô muốn tìm 17 nhân dân tệ và 5 xu, em đếm cho ta đi.”
Tô Li lại xáo tiền trên sàn và đẩy về phía bé cẩu lông vàng.
Đề này hơi khó, Nguyên Bảo cúi đầu tìm kiếm.
Đầu tiên, nó tìm thấy tờ tiền 10 nhân dân tệ từ đống tiền, dùng bàn chân ấn và đẩy nó sang một bên, sau đó lật nó lên, đẩy tờ tiền 5 nhân dân tệ và tờ 1 nhân dân tệ sang một bên. Nó đếm những tờ tiền mà nó tìm được, thấy dường như vẫn chưa đủ, bèn quay lại tìm đồng xu 1 tệ và đồng xu 5 xu từ đống tiền, rồi cùng nhau đẩy cho Tô Li.
Tô Li: “Em có chắc là 17 tệ và 5 xu nhiều như vậy không?”
Tô Li cố ý đánh lạc hướng bé cẩu lông vàng: “Thật sự không hơn, chỉ có bao nhiêu đây sao?”
Nguyên Bảo rất tự tin vào đáp án của mình, nó lớn tiếng “Gâu!!!” thể hiện sự tự tin của mình với đề khó này.
Tô Li ngạc nhiên trước khả năng học tập của bé cẩu lông vàng. Khả năng logic của nó thực sự rất mạnh.
Tô Li: “Tốt lắm, ta hỏi em một câu nữa. Nếu em trả lời đúng, ta sẽ cho em khởi nghiệp kiếm tiền, được không?”
“Gâu!” Nguyên Bảo vươn bàn chân nhỏ vỗ vỗ ngực, tự tin ngẩng cao đầu.
—————————————–
Haha đúng là tên Nguyên Bảo mà🤣🤣🤣