Edit: Thanh Tâm
Beta: Quỳnh Như
♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠
Cô gái má lúm đồng tiền cảm thấy cảnh sát Hạ Hầu Nghị nghi ngờ lý do của Trương Vệ Hoa là hoàn toàn hợp lý, vì vậy cô bất giác gật đầu đề nghị: “Nếu không… anh cứ nói bóng nói gió hỏi Trương Vệ Hoa xem sao?”
Ai ngờ Hạ Hầu Nghị lắc đầu, thậm chí từ chối: “Chuyện này không thích hợp. Ta vẫn hy vọng sau khi tìm được chứng cứ có yếu tố xác thực hơn, sẽ nói chuyện với anh ta. Bằng cách này, mới có thể tận dụng lúc anh ta không phòng bị, làm anh ta tự nói ra sự thật. Miễn giờ mình không nên rút dây động rừng khiến anh ta có cơ hội đối phó lại.”
“Ít nhất lúc này cũng phải tìm ra quá trình gây án cùng động cơ của anh ta thì mới có thể làm anh ta kinh hồn tán đảm, lộ ra sơ hở được.”
Sau khi Hạ Hầu Nghị nói ra một đống câu hỏi vì sao, Tô Li đột nhiên đưa ra một phỏng đoán: “Mọi người nói xem, có khả năng lừa đảo bảo hiểm không? Lý Lệ Hồng và Lý Lệ Tú là hai chị em, liên hợp với Trương Vệ Hoa thành ba người, giả vờ rằng Lý Lệ Hồng tai nạn xe hơi lừa gạt tiền bảo hiểm.”
“Tám năm trước không có mạng thu thập thông tin thân phận, cũng không thu thập được dấu vân tay, đổi cái danh tính rồi chỉnh dung thì không phải là không làm được…”
“Có thể bởi vì Lý Lệ Hồng và Trương Vệ Hoa xảy ra tranh chấp vì bất đồng gì đó, hoặc là Trương Vệ Hoa đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, muốn chiếm toàn bộ tiền bảo hiểm, vì vậy nhân cơ hội vợ anh ta chưa kịp chuẩn bị liền giết…”
“Điều này có thể giải thích tại sao lại xảy ra một vụ tai nạn xe hơi kỳ lạ đến như vậy.”
Vẻ mặt của Hạ Hầu Nghị rất nghiêm túc, lông mày nhíu lại, như có điều gì đó đặc biệt mâu thuẫn đang quấy nhiễu anh. Anh nói: “Kỳ thực, tôi đã từng suy đoán kiểu này, nhưng có hai điểm không thể đoán ra được.”
“Thứ nhất, đối với bảo hiểm tai nạn mà Lý Lệ Hồng mua, người thụ hưởng là cha mẹ của cô ấy. Nếu Trương Vệ Hoa dính líu đến vụ lừa gạt bảo hiểm, không có lý do gì không thêm tên anh ta, nếu không xác minh lúc đó anh ta có thể không lấy được một xu. Đi may váy cưới cho người khác không phải là lãng phí tiền sao?”
“Thứ hai, Lý Lệ Hồng đáng lẽ bây giờ đã bị sát hại. Nếu ba người họ cùng lừa gạt tiền bảo hiểm, vậy tại sao Lý Lệ Tú không gọi cảnh sát sau khi biết rằng Lý Lệ Hồng thực sự mất tích?”
“Dù sao cuối cùng cô ấy cũng không lấy được một phân tiền nào mà phải không? 4 triệu nằm trong tay Trương Vệ Hoa, nên cô ấy không cần phải giữ bí mật cho Trương Vệ Hoa. Dù sao người chết cũng là chị ruột của cô ấy còn gì.”
“Nói tới đây, ta có một câu muốn hỏi.” Cô gái má lúm đồng tiền đột nhiên giơ tay xin chỉ thị: “Vì người được lợi là cha mẹ Lý Lệ Hồng, tại sao 4 triệu vừa rồi đều đến tay Trương Vệ Hoa?
Hạ Hầu Nghị giải thích với cô: “Thật ra Trương Vệ Hoa có mưu tính. Trước đây anh ta không biết về bảo hiểm, nhưng sau khi biết chuyện, anh ta đã đến nhà họ Nhạc đòi phân xử.”
“Anh ta nói rằng tiền mua bảo hiểm là tài sản chung giữa vợ chồng là anh ta cùng Lý Lệ Hồng. Nếu bố vợ và mẹ vợ nhận tiền bồi thường, sau khi họ chết, chị cả Lý Lệ Tú sẽ có một nửa tài sản thừa kế.”
“Anh ấy nói 4 triệu là tiền dành dụm cả đời của vợ, nên để hết cho con cái mới đúng. Sao lại phải chia cho chị vợ?”
“Anh ta phân trình đến mọi người đều biết, chung quanh hàng xóm cũng nghị luận sôi nổi. Cuối cùng, bố mẹ Lý Lệ Hồng do áp lực của dư luận đã đưa hết 4 triệu cho cháu gái, vì nghĩ dù sao đó cũng là đứa cháu của gia đình mình, đưa cho cháu gái cũng giống nhau mà thôi”.
“Vụ việc này lúc ấy là chuyện lớn. Trong đó, Lý Lệ Tú không có yêu cầu gì về 4 triệu nhân dân tệ. Căn cứ điều này, khả năng cô ấy tham gia lừa đảo bảo hiểm không cao lắm.”
Ai cũng đang miên man suy nghĩ, chưa thể đưa ra đáp án hợp lý nhất.
Hạ Hầu Nghị mở rộng phạm vi, điều tra sâu trong hai ngày, mọi người lại tụ tập bàn bạc.
Hạ Hầu Nghị nói với cô gái má lúm đồng tiền: “Vợ chủ nhà mà cô gặp trước khi thuê nhà thực ra không phải vợ chủ nhà. Cô ấy là Lý Lệ Tú, chị gái của Lý Lệ hồng.”
“Hả?” Cô gái má lúm đồng tiền nghi ngờ hỏi: “Vợ chủ nhà là Lý Lệ Tú!?”
“Cô ấy không phải là chủ sở hữu”, Hạ Hầu Nghị giải thích: “Trương Vệ Hoa không sống ở thành phố này trong thời gian dài vì thay đổi công việc. Lý Lệ Tú đề nghị anh ta cho thuê căn nhà, nhưng bị từ chối.”
“Cách làm của anh ta có chút kỳ lạ. Nói chung sẽ chọn thuê một căn nhà không ở lâu dài. Chưa kể hàng tháng có lãi một chút, có thể có chút tiền để bảo trì căn nhà.”
“Mọi người đều biết rằng nếu ngôi nhà không có người sử dụng trong một thời gian dài, nó sẽ xuống cấp cực kỳ nghiêm trọng.”
“Cho dù Trương Vệ Hoa có tiền, chướng mắt điểm này tiền thuê, ít nhất anh ta thỉnh thoảng sẽ nhờ người dọn dẹp nhà cửa, thông gió để tránh nấm mốc phát triển. Nhưng anh ta đã không làm vậy. Như thể đã quên rằng mình có ngôi nhà này, anh ta rời thành phố với con gái mình ngay sau khi khóa cửa.”
“Lý Lệ Tú, cũng như chị gái, rất thích mặc cả. Thấy em rể không thích tiền thuê nhà này, cô ấy đã động tâm. Thế là cô ta giả danh chủ nhà, nhờ người thay khóa rồi cho thuê nhà trái phép rồi thu thêm trợ cấp gia dụng.”
“Nhiều năm như vậy, Trương Vệ Hoa thậm chí còn chưa từng biết đến điều Lý Lệ Tú đang làm.”
Tô Li nghe vậy khẽ nhíu mày nhắc nhở: “Hai người không thấy kỳ quái sao?”
“Có cái gì kỳ quái?” Cô gái má lúm đồng tiền không hiểu lắm: “Mặc dù cách của Lý Lệ Tú không phúc hậu, nhưng loại này ham món lợi nhỏ cũng không phải rất xa lạ đúng không?”
Tô Li lắc đầu nói ra nghi ngờ của mình: “Anh ta quá thờ ơ với một ngôi nhà. Không sống trong đó một mình cũng không cho thuê. Thậm chí không thèm quan tâm đến nó.”
“Nếu nói đây là tổ ấm của anh ấy và vợ cũ thì anh ấy không nỡ bước chân vào chốn u buồn này nữa cũng là hợp lý. Nói như vậy cũng dễ lý giải, nhưng tại sao anh ta lại không bán căn hộ này đi cho rồi?”
“Nếu nói để tăng thêm giá trị, anh ta không muốn bán, nhưng giá nhà ở Hoa tiểu khu rõ ràng đã rất cao, không gian giá trị gia tăng thực sự không lớn khi để thêm vài năm nữa…”
“Vì vậy, tôi nghĩ cách làm của Trương Vệ Hoa hơi kỳ lạ.”
Nói đến đây, Hạ Hầu Nghị đột nhiên nhắc tới một thông tin, anh nói: “Tôi đã điều tra tình hình kinh tế hiện tại của Trương Vệ Hoa.”
“Anh ta đã đầu tư một phần trong số 4 triệu nhân dân tệ. Cổ phiếu đã giảm mạnh trong thị trường cách đây vài năm, vì vậy số cổ phiếu đó giảm đến mất nó đã bị khóa lại cho đến nay.”
“Và công ty do anh ta tự thành lập năm nay kinh tế kém đi, thu nhập thì không đủ sống, dòng tiền rất eo hẹp. Anh ta thậm chí còn đi vay mượn khắp nơi để làm vốn lưu động.”
“Theo lý thuyết hiện tại anh ta quá thiếu tiền, anh ta nên bán căn nhà giá cao trong Hoa tiểu khu. Hầu hết mọi người sẽ chọn cách này, không phải sao? Nhưng Trương Vệ Hoa cố tình không có nghĩ đến mà trái lại đi vay nợ để trang trải.”
“Ngoài ra còn có một điều rất kỳ lạ. Trương Vệ Hoa đã vay 1 triệu từ mạng cho vay tư nhân trực tuyến P2P để làm vốn lưu động. Tài sản thế chấp mà anh ta cung cấp cho nền tảng này là hai chiếc ô tô và ngôi nhà anh ta hiện đang ở.”
“Dòng tiền eo hẹp đến mức anh ta thậm chí không thể gánh nổi khoản thế chấp? Điều này cho ta thấy thực sự anh Trương Vệ Hoa lưu luyến căn nhà đó đến vậy sao?”
“Phải biết rằng anh ấy là người có quyền duy nhất của căn hộ đó. Nếu muốn bán, chỉ cần kí tên cái rụp là xong, có thể có ít nhất hơn 2 triệu trong tài khoản. Đây không phải là vừa đủ để giải quyết nhu cầu cấp thiết của anh ta sao?”
“Vì vậy, tôi đã nghi ngờ rằng Trương Vệ Hoa muốn bán căn hộ đó, nhưng vì một số đố kỵ nên không thể bán!”
“Không những không bán được, còn không cho thuê!”
Nghe vậy, cô gái má lúm đồng tiền đột nhiên cảm thấy sau lưng có một luồng gió lạnh thổi qua, co rụt cổ lại, ôm chặt lấy mình mà khẽ run run, trong lòng nói ra sự nghi hoặc: “Nhưng mà, em sống ở căn nhà đó mấy ngày, cảm thấy không có gì bất ổn cả. Vậy tại sao Trương Vệ Hoa nhất quyết không cho thuê hay bán căn nhà đó vậy?”
Hiện trường chợt trở nên im lặng, không ai có thể trả lời chính xác câu hỏi của cô.
“À, đúng rồi!” Hạ Hầu Nghị đột nhiên nhìn về phía cô gái má lúm đồng tiền, cười nói với cô: “Hợp đồng cho thuê nhà mà cô ký với Lý Lệ Tú không có giá trị bởi vì cô ấy không đủ tư cách đem nhà của Trương Vệ Hoa cho cô thuê. Vì vậy, trên thực tế cô có thể kiện cô ấy trả lại tiền đặt cọc và tiền thuê nhà đó!”
“Thật sự quá tốt!” Cô gái má lúm đồng tiền vô cùng nhẹ nhõm, xoa xoa cánh tay nổi da gà, tự lẩm bẩm một mình: “Em thật không dám sống trong căn nhà giết người đó một đêm nào nữa…”
Tô Li hỏi Hạ Hầu Nghị: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Hạ Hầu Nghị nở nụ cười khổ:”Kỳ thật, dù chúng ta suy đoán như thế nào, cũng chỉ là nghi ngờ, không thể dùng làm chứng cứ, thậm chí còn không thể lập hồ sơ, huống chi là bắt kẻ tình nghi.”
“Mặc dù có nghi ngờ trong biệt thự có ẩn chứa bí mật gì, nhưng đừng nói là vào nhà tìm chứng cứ, chúng ta còn không có tư cách thẩm vấn Trương Vệ Hoa. Tôi chỉ có thể tiếp xúc và tạo cơ hội để nói chuyện với anh ta vài câu.”
“Không!” Lục Khiên đột nhiên đề nghị: “Có thể vào nhà lục soát chứng cứ đấy, ít nhất là một người có thể quang minh chính đại mà vào nhà.”
Lúc này mọi người mới chợt nhận ra, ai cũng quay lại nhìn cô gái má lúm đồng tiền. Cô gái có má lúm đồng tiền bị nhìn cảm thấy trong lòng chợt nhảy dựng lên.
Tô Li cười nói với cô: “Hợp đồng mà em đã ký với Lý Lệ Tú không có giá trị. Em chính là nạn nhân. Ít nhất thì em cũng nên được phép quay lại đóng gói hành lý chứ?”
“Chúng ta là bạn bè của em nên cũng sẽ cùng em dọn nhà đúng không?”
Cô quay đầu lại, mỉm cười hỏi Hạ Hầu Nghị: “Đây không phải là cưỡng bức đột nhập nhà dân rồi phải không, Cảnh sát Hạ?”
Hạ Hầu Nghị mím môi gật đầu đồng ý: “Tôi cũng có thể giúp cô chuyển nhà, dù sao cảnh sát cũng có tư cách kết bạn nhưng người bình thường mà…”
“Đúng đúng đúng!!!” Tô Li tiếp tục tính toán và nở nụ cười: “Buổi tối chúng ta đi giúp một chút. Ngày đó, chúng ta dọn dẹp không xong rồi đến ngày hôm sau mới chuyển nhà, không ai có thể nói không hợp lí rồi.”
“Bằng cách này, có thể ở trong căn hộ đó một đêm mà tự do xem xét.”
“Dự báo thời tiết hôm nay nói rằng một cơn bão sẽ đổ bộ và rất có thể kèm theo mưa lớn. Nó rất giống với đêm trong ký ức của Thịt Viên Rồng.”
“Vì vụ án đã rơi vào bế tắc, dù có nghĩ như thế nào cũng không thể nghĩ ra. Đơn giản là chúng ta tranh thủ cơ hội này để giúp Thịt Viên Rồng lấy lại ký ức. Mọi người nghĩ sao?”
“Cũng nói không chừng có thể là nhờ vậy mà mọi chuyện có hướng giải quyết có phải không?”
Sau khi mọi người thảo luận, tất cả đều đồng ý với đề xuất này.
Cô gái má lúm đồng tiền hôn chú chó khờ khạo của mình, cổ vũ nó: “Thịt Viên Rồng, cơ hội lập công của em là đây, đêm nay phải nhờ hết vào em rồi! Có thể cho chủ nhân báo thù hay không đều phụ thuộc vào buổi hiện tối nay của em đó!”
Thịt Viên Rồng kêu lớn, thè lưỡi: “Ngao ô!”
—————————————–