Cả hai người sau khi hành sự xong thì mặc áo vào, đường ai nấy đi, bởi lẽ sự xấu hổ của người đàn ông trung niên mang lại và sự khoái cảm của tình dục đã biến mất, cô chỉ mong thoát khỏi nơi đây, hối hận vì đã nghĩ rằng dương vật của người đàn ông tốt hơn đồ giả của người tình, cô cúi đầu vội vã rời đi mà không xin thông tin liên lạc gì với người thanh niên này, sau này, chính lẽ đó, sau này cô hối hận không ngớt vì đã không xin thông tin để khi giải quyết nhu cầu sinh lý thì ít nhất, có thể hẹn ra một khách sạn để giải quyết. Có vẻ số phận của cô khá có duyên với đàn ông nên sau này cô vô tình biết người thanh niên này làm việc ở chỗ Vincom nên rất dễ dàng liên lạc để quan hệ qua lại mãi cho tới khi người thanh niên này gặp vấn đề và tự cắt đứt liên lạc với cô gái.
….
Sau khi quan hệ với cô gái, đây là lần đầu tiên tôi quan hệ với phụ nữ, có thể bạn không tin và sẽ không bao giờ tin lời nói của tôi, bởi thời đại này, dù ít dù nhiều thì đối với thanh niên ngày nay tìm người để giải quyết như cơm bữa, do đó tôi bảo đây là lần đầu thì hẳn nhiên chẳng ai tin nổi. Cái lý do duy nhất để tôi không quan tâm tới việc tìm ai đó để quan hệ và tình dục bị kiềm chế chính là hội chứng ái kỷ, do đó tôi không quan tâm chuyện tình dục cho tới khi tôi gặp tai nạn giao thông, gặp thằng bé kia, thì lúc đó tôi mới nhận ra mình bị ức chế tình dục mà yêu bản thân đến điên cuồng. Cô bé đồng tính kia sau này hay gặp tôi và đến phòng trọ để giao hoan, thú thực tôi không thú lắm với cô ta, cả thân xác của cô ta nữa, bởi cô ta không chỉ giao hoan với mình tôi mà rất nhiều đàn ông khác, đến mức âm đạo của cô ta lúc này được mở rộng đã khiến cho dương vật của tôi đi vào một phát không bị cản trở ma sát nào nữa, lúc kết thúc với cô ta là lúc tôi bị gặp rắc rối về gã tài xế kia, tuy nhiên đó là câu chuyện sau tôi sẽ kể.
Quay trở lại sau khi quan hệ xong, tôi nhận ra lúc này mình bị một loại cảm xúc thôi thúc rằng nên kết thúc gã sớm hơn một chút, thay vì cứ theo dõi thế này – có thể vì tôi kiệt lực, có thể vì tôi quá biết rõ gã trong thời gian qua – để giết gã, tôi cần lý do, mà cái lý do để tạo ra động lực cho tôi chính là hiếp dâm cô gái (quả thực tôi cũng chả khác gì gã lắm, nhưng ít nhất thì cô gái còn tự nguyện với tôi nên sau này tôi đỡ áy náy và dằn vặt bản thân mình) và bạo hành gia đình, quả thực việc giết gã là mong muốn lòng tự tôn của tôi được nâng lên là chính thôi chứ lý do để giết gã là không chính đáng lắm.
Đêm đó trở về phòng trọ, tôi phải lên một kế hoạch chi tiết rõ ràng nhất, hay nói cách khác là, trở về con đường, sẽ không có bất kỳ ai chứng kiến cái chết của gã và hung thủ giết gã, thì quả thực chỉ có gốc cây cổ thụ mà cô gái bị hiếp dâm, bởi ở đó, hầu hết là không có bất kỳ ai đi ngang qua, nguyên nhân chính là có một quốc lộ chính các con đường mòn này tầm một cây số, và một nguyên nhân khác là con đường này không dẫn tới đâu ngoài một làng xóm hẻo lánh chỉ có vài hộ dân sống dưới đáy xã hội mới dám sống ở đó, và đặc biệt là vùng đó hẻo lánh đến mức chỉ treo bóng đèn cà la nhỏ xíu trên cây gỗ treo dây dẫn điện cách nhau 500 mét, cho thấy gà chó cũng chẳng dám hiện diện chỗ này.
Cách cây cổ thụ khoảng 5 cây số, có một hồ ao nuôi cá, ước chừng khá rộng, tuy nhiên nói là nuôi cá chứ thật ra người chủ nuôi cá này chỉ là hạng người vô tri, không biết nuôi cá là gì, thành thử cái hồ cũng biến dạng thành chiếc ao “hoang” vài năm về sau, chỉ còn lại những lũ cá “hoang” còn sót lại. Điều này làm tôi nảy ý định phi tang xác chết, thứ mà tôi đau đầu nhất, nếu như nảy sinh ra giết người, thì điều trước tiên không tránh khỏi (và bắt buộc) là phi tang, và làm thế nào phi tang mà không để dấu vết về sau, tránh hiềm nghi của mọi người và bọn cớm là tối quan trọng nhất. Nếu không, chắc chắn các bạn đã không đọc được những dòng chữ này của tôi rồi, haha.
Điều đặc biệt này thú thực tôi cũng không thể không nghĩ tới ông trời đã giúp tôi, có lẽ ông trời muốn tôi thay ông ta để hành đạo, vừa giải thoát cho con cái ông ta vừa tiễn ông ta trở về âm ty gặp bà vợ và thương xót gương mặt đẹp trai suýt nữa còn mất mạng của tôi. Như việc ở trên tôi đã nói, con đường này vốn dĩ dẫn tới một khu sống ổ chuột và hoang địa đến mức chẳng ai bẽn mặt đến đây, nhất là buổi tối, dù có, cũng chỉ là những kẻ muốn thử thách gan dạ – một điều mà tôi lo sợ nhất xảy ra khi mình thực hiện nhiệm vụ – bởi trước đó có tin đồn rằng xảy ra nhiều vụ việc giết người, cả những con người nghiện ngập tụ tập ở nơi đây – quả thực sau một thời tôi đứng ở đây để kiểm nghiệm tin đồn đó thì chẳng có cái gì gọi là các thanh niên nghiện ngập cả. có nhiều đêm tôi phải ở đó tới tận ba giờ sáng mới dọt trở về nhà, quả thực những tin đồn đó chỉ dọa khỉ và đám loắt choắt loi nhoi để chúng không tụ tập ở đó mà thôi.
Mọi thứ điều tốt rồi đây, giờ đây tôi chỉ còn cách là lựa chọn một ngày thật tốt để tiễn ông ta trở về âm ty, đó là một ngày cuối tháng bảy âm lịch, tháng của cô hồn cuối cùng, nên tôi phải ra tay, đến đó bằng đi bộ, rồi trèo lên chờ đợi tới khuya khoắt, mười một giờ ba mươi phút, ông ta đang đi tới trong sự loạn troạc, say xỉn, tôi đang dự tính khi ông ta tới gần tôi sẽ trèo xuống và dùng cây thanh sắt đập vào đầu ông ta, nhưng nằm ngoài dự tính của tôi chính là ông ta đến cây gốc cổ thụ rồi nằm ngủ tại đó, điều này khiến cho tôi phải giật mình, chẳng hiểu tại sao có một cơ hội tốt đến mức vượt qua mọi dự tính ban đầu của tôi. Nhưng dẫu sao, may mắn cũng đã tới thì tôi tội gì không ra tay, ít ra ông ta sẽ chết trong sự thanh thản và bình yên, không một tiếng kêu nào, trong cái chết đó ông ta sẽ không thấy ai và biết người nào đã ra tay với bản thân ông ta, vì vậy cái chết đó là điều tốt nhất tôi có thể tiễn ông về âm ti. Tôi leo xuống dưới, nhìn ông ta hồi lâu trong sự im lặng, trong sự im lặng này là lời cầu nguyện siêu thoát dành cho ông ta trước khi cây búa được chạm vào đầu, rồi cuối cùng sự im lặng kết thúc và tiếng va đập thanh sắt cũng bắt đầu.
Ước chừng khoảng một tiếng đồng hồ sau tôi mới tỉnh dậy, lúc đó trời đã đổ mưa, hình như có thể là vì những giọt mưa đã rơi khiến cho tôi chợt tỉnh dậy, xung quanh vẫn không có người đi lại, tôi và đám bạn hẹn nhau ở một nơi khác, do tôi có việc ở lại nên đám bạn đi trước, nhưng giờ đây tôi thật sự hối hận vì tách rời họ mà đi một mình, sở dĩ tôi đi một mình chỉ bởi quần áo của tôi cáu bẩn và tôi không thể chịu nổi một miếng vết nào trên quần áo cả, nhất là chiếc áo ba lỗ màu xám của tôi. Nó là vật kỷ niệm của tôi lần đầu tiên khi tôi đi làm và lãnh lương, dùng tiền đó để mua chiếc áo đó, chính bởi vì thế tôi đã yêu nó như đã yêu bản thân tôi, gắn liền nó biết bao nhiêu năm nay nên tôi không thể chịu nổi các tì vết và cáu bẩn nào trên đó cả, nếu bạn theo dõi facebook của tôi, bạn sẽ thấy tôi luôn luôn mặc áo ba lỗ màu xám đó, bất kể ở nhà hay ở phòng tập luyện tôi điều mặc nó, hay đi chơi chẳng nữa, mặc dù cũng có kha khá ý kiến của mọi người về chiếc áo ba lô này, nhưng tôi mặc kệ, tôi biết mọi người “bất bình” chứng kiến tôi cứ mặc nó xuyên suốt mấy năm trời kể từ khi ra trường tới giờ, nếu như tôi chịu đựng thì có thể sẽ không có chuyện đáng tiếc này xảy ra.
Có điều nếu như không có chuyện này thì tôi cũng không yêu bản thân mình đến mức điên dại phải đi giết người thế này, và tôi không hề hối hận vì điều đó cả, trong suốt thời gian ở trong bệnh viện, gia đình tôi rất lo cho tôi, và chỉ có người anh của tôi chăm sóc ở bệnh viện, suốt thời gian nghỉ dưỡng, tôi mới chợt nhận ra bản thân mình trước đây đẹp trai, cơ thể đẹp như thế nào, giờ đây lại tàn tệ bấy nhiêu khiến cho trái tim đau đớn bội phần hơn bao giờ hết, nhìn vào mặt trong chiếc gương, đầy vết khâu trên mặt, đau đớn và ăn cháo bằng ống bơm là loại cảm giác không hề dễ chịu chút nào cả. Tuy nhiên, đó cũng là sự trải nghiệm đáng nhớ cuộc đời của tôi, đây có thể là khó khăn xảy ra và nếu tôi vượt qua được thì ắt hẳn sẽ được mọi người kính nể và khâm phục bản thân tôi, chính vậy sau khi tôi trải qua sự khó khăn này xong, tôi đã cố gắng quay trở lại nhịp sống bình thường trong thời đại dịch tả, khi trở về nhà xong tôi phải ở nhà cách ly tới tần mười bốn ngày, trong lúc đó tôi tập các bài nhẹ nhàng, cho tới khi viết lên trên facebook với lời buồn bã nhưng được mọi người thương xót, tôi xem facebook đó là quyển nhật ký của mình, để sau này có thể xem lại quyển nhật ký này. Khi tôi quay trở lại nhịp sống thường ngày và mọi thứ bình phục, tôi đã khoe khoan mọi người trên facebook, về việc chàng trai PT bị tai nạn, sau thời gian im lặng tôi đã quay trở lại với vẻ đẹp trai hơn xưa, có nghị lực và lấy lại những gì mình đã mất, thế là có khối người chúc mừng (thực tế tôi có cái tật là không thèm rep bất kỳ bình luận nào, tôi cảm thấy không cần thiết phải làm vậy), tán dương đầy nghị lực của tôi, thậm chí có một gã khờ làm nhân chứng chứng kiến tôi từ đáy vực quay trở lại nhịp sống khiến cho bản thân tôi cảm thấy hạnh phúc và yêu bản thân nhiều hơn, đây mới là khoảnh khắc làm cho tôi không thể nào không yêu bản thân mình hơn, đồng thời tôi nảy ra ý định giết chết người đàn ông gây ra tai nạn kia để vừa trả thù đã gây biến cố cuộc đời tôi vừa tiễn biệt ông ta để nói lời cảm tạ vì đã giúp tôi yêu bản thân mình nhiều hơn.
Tôi liền lập tức dùng cây búa lớn đập đầu vào đầu ông ta, một cái đập ấy là đòn chí mạng khiến cho khuôn mặt lúc đó của ông ta đang ngủ say bị bể làm đôi và dập nát, biến thành một cái dưa hấu bị bàn tay đập nát bằng một đòn, máu văng tung tóe từ cái đầu đó, nguyên cơ thể cơ giật liên hồi rồi chỉ tầm mười giây sau là tắt, cũng may tôi mặc áo mưa toàn thân bằng nilon, chỉ cần cởi bỏ quần áo nilon đó và đem đi đốt thì chẳng còn ai biết hung thủ nữa. Tôi tiếp tục đập nát những phần còn lại cho tới khi biến thành một vũng lầy nát như nồi cháo heo mới thôi, đó là hình phạt cho ông ta đã dám xúc phạm đến cơ thể và vẻ mặt đẹp trai của tôi, lòng tự tôn của tôi không cho phép một ai làm tổn thương đến gương mặt của mình, vì vậy tôi không còn lựa chọn nào khác hơn là ra tay tàn độc này dành cho ông ta cả,
Nói một chút về nguyên nhân thứ hai khiến cho tôi hành động giết ông dù ban đầu là vì ông ta xúc phạm vẻ đẹp trai của tôi, là trước khi giết chết ông ta, tôi có điều tra về thân thế cũng như việc có tất cả tấm hình mà mình đã dày công bỏ tiền ra để trước khi hành động giết người trả thù này, quả thực với giới tính thẳng băng của tôi, phải công nhận thừa nhận rằng thời trai trẻ, ông ta quả là rất đẹp trai so với những người cùng tuổi, cũng như hiện tại so với tuổi ông thời xưa cũng chẳng bằng (tất nhiên không đẹp bằng tôi rồi, haha), về thực tại, ông ta dù đã năm mươi tuổi, nhưng vẫn còn trẻ đẹp dù có những nếp nhăn, sự già dặn trước tuổi bởi bia rượu và thức khuya quá nhiều khiến cho khuôn mặt trời phú trẻ mãi không già ấy thành một khuôn mặt già hơn tuổi. Nhất rằng sự thiếu ngủ gây ra bởi lái xe tới nơi nào đó xuyên đêm theo yêu cầu của công ty đã khiến cho khuôn mặt có thần thái – cái này quả thực tôi phải thừa nhận rằng bản thân tôi yêu tôi nhưng không thể có thần thái mạnh mẽ như ông ta được, đó chính là yếu tố khiến cho bản thân tôi ghen ghét và đố kỵ, đây mới là nguyên nhân thứ hai sau cùng dẫn đến hành động giết ông ta – thực tế rằng nếu lấy lý do đó để biện hộ cho bản thân tôi phải giết người thì cũng không hẳn, vì tính chất công việc của gã tài xế xuyên đêm pha lẫn tuổi tác ở chừng năm mươi tuổi thôi đã đủ dẫn đến khuôn mặt tàn tạ. Nhưng nếu như ông ta biết cách sống và tập luyện thể thao, cũng như cách dùng mỹ phẩm thì hẳn nhiên, cái tuổi năm mươi kia chẳng thể xuất hiện trên khuôn mặt đó, đó cũng là lý do vì sao tôi căm thù ông ta, và hận bản thân tại sao không hề có dòng máu trẻ mãi giống như ông ta, tôi cảm thấy thật đau đớn, khi sự kiện xe tải của ông ta tông trúng ngay tôi đã là một phần nảy mầm căm thù và nhận ra dòng máu trẻ kia lại xuất hiện một con người bần hàn, nghèo xác mạt xơ như vậy, khiến cho tôi không khỏi không hận thấu xương.
Tuy nhiên, tôi cũng biết rằng cái nghề PT – huấn luyện viên – tập luyện cho cơ thể có thật sự khiến cho cơ thể đẹp và khuôn mặt phần nào đó trẻ, nhưng không thể tránh khỏi dùng thực phẩm chức năng bổ sung testosterone cho cơ bắp phát triển, ở bản chất nào đó, testosterone cũng khiến cho người ta trông già dặn hơn so với tuổi, tôi cũng so sánh cái tuổi sinh năm 1993 của tôi so với thời cùng tuổi với ông ta, nhận ra tôi lại già dặn hơn ông ta rất nhiều, đó chính là nguyên nhân cho sự bùng nổ cơn tức giận và thôi thúc tôi phải kết liễu sinh mạng của ông ta.
Những mảnh thịt rải rác trên đất cũng được thu gom lại một bao, cơn tức giận cũng nguôi khi thế gian chẳng còn gã đã từng xúc phạm cơ thể của tôi nữa, đã đến lúc làm một công đoạn cuối cùng là vương vãi những mảnh vụn thịt vào ao hồ gần đó, thậm chí tôi không ngờ rằng bản thân mình có được một cơ may rằng không một ai chứng kiến và có chỗ để phi tang xác chết.
Tôi đến đó, rồi bắt đầu thả hết xác chết bị nát như tương vào hồ, và cởi áo mưa, vứt xuống và quay trở lại chỗ cũ phi tang máu tươi tang tưởi ở đó, sau khi đã bắt đầu làm xong hết mọi thứ, đến mức không còn sơ hở nào nữa, tôi mới an tâm quay trở về, lúc bấy giờ cũng là gần ba giờ sáng rồi, ở trong căn phòng thật thoải mái và hài lòng vì công việc trả thù đã xong xuôi. Trước khi lên giường, tôi ngắm mình trong gương, tự khen thưởng bản thân và nói rằng “này anh bạn, hôm nay anh bạn làm tốt lắm, tôi đã trả thù cho anh rồi, kể từ đây về sau, anh không còn kẻ thù nào có thể xúc phạm đến anh nữa, hoặc nếu có, tôi sẽ tìm cách để giết hại kẻ đã xúc phạm chúng ta.”