Quyển 1 – Thi Ức
Chương 7: cuối cùng anh ta có thể lấy được sự an bình.
Anh ta biết vì sao hắn không nói, không phải là không nói mà là không thể nói chuyện.
Trong tay mình đang nắm tay Vu Tư Tần …
Căn bản trên đầu không có đầu!
Tống Bằng Trình tìm hướng đi trong bóng tối lên trên tầng ba, vốn dĩ đôi mắt đã quen với ánh sáng tự dưng đột ngột rơi vào bóng tối như hiện tại thì hoàn toàn không thích ứng được, nhiều lần đã thiếu chút nữa đã lăn xuống trên cầu thang lầu, việc hỗn loạn này với danh nghĩa là cảnh sát thì từ trước tới giờ luôn có sự bình tĩnh trong người thế mà bây giờ không nhịn được mà nóng lên.
Vốn dĩ anh ta lôi kéo cô gái kia đi, chẳng biết lúc nào anh ta lại thành người bị đối phương dẫn đi, lúc mới bắt đầu anh ta vốn buồn bực, nhất là người mù kia làm sao có thể đi được thuận lợi như vậy, song rất nhanh sau đó anh ta kịp phản ứng, chính là mẫu chốt như vậy mới đúng!
Đối phương là người mù, người khác đối với việc không nhìn thấy mà nói, đương nhiên bộ dáng như vậy cũng bình thường không hề có gì khác biệt, hiển nhiên ít nhiều đối phương sẽ có trình độ thích ứng trong bóng tối.
Nhưng mà hình như cái người đưa thư kia không có đi theo. Sau này anh ta nhìn thoáng qua – chỉ thấy một màu đen kịt.
Cũng khó trách, vừa nghe đến có người nói trên lầu có động tĩnh bản năng anh ta liền chạy lên, anh ta bắt đầu quá nhanh, nếu như đối phương ôm một người bị thương mà nói …, căn bản không có khả năng cùng nhau chạy nhanh như vậy.
“Được rồi, anh đi theo tôi về phía trước.” Bị một cô gái lôi kéo đi khắp nơi, trải qua việc phương hướng hoàn toàn bị đối phương làm chủ đạo là hoàn toàn chưa từng có, Tống Bằng Trình nhẹ nhàng lôi kéo lại, dẫn cô gái vào phía sau lưng mình, anh ta bắt đầu tra tìm một gian phòng.
Căn phòng lầu hai rất đơn giản, có ba căn phòng ngủ, một toilet, tiếp đó đằng sau toilet có hai căn WC, còn có bồn tắm lớn … Tay trái rút súng lục nâng lên đằng trước mặt, tay phải lôi kéo cô gái kia, Tống Bằng Trình dung chân mà dè dặt mở cửa the thé.
Trong bóng tối, động tác của anh ta tận lực thả nhẹ, vểnh tai, anh ta lấy hết thảy tỉnh táo nghe âm thanh xung quanh. Ngược lại cô gái kia cũng hết sức khéo léo, chưa cho anh ta thêm phiền phức gì, dọc đường tùy ý cho anh ta dắt đi, cũng không có cái lời nói nhảm gì.
Cứ như vậy ít nhiều có thể tìm kiếm địa điểm, địa điểm cuối cùng trên lầu hai chưa từng kiểm tra chỉ còn lại toilet, do dự một chút, Tống Bằng Trình vẫn đi vào.
Hai phòng Wc cũng không có, tiếp đó cũng chỉ còn lại bồn tắm.
Thi thể Vu Tư Tần vẫn còn ở chỗ đó …. Thành thật mà nói, anh ta cũng không quá nhớ thời điểm ấy bao phủ bởi bóng tối mà kiểm tra lại chỗ đó, hơn nữa …. Có thi thể ở bồn tắm làm thế nào có thể giấu được người chứ?
Đứng trước ở bồn tắm, Tống Bằng Trình hơi nghiêng đầu nhìn vào bên trong thoáng qua, bóng tối đen thui, nhìn thế nào cũng không ra hình dáng gì.
“Vừa rồi cô có nghe nhầm gì không?”
Trong bóng tối, Tống Bằng Trình quay lại nhìn cô gái kia thoáng qua, chắc chắn là như vậy đấy, anh ta chỉ thấy một mành bóng tối đen thui, cảm giác của mình đang cầm tay của cô gái kia có phần hơi run, anh ta thở dài rồi quyết định xuống lầu, sau đó rất nhanh dễ dàng kéo đối phương đi tới cửa, đúng lúc đang muốn mở cửa, bỗng nhiên –
Tống Bằng Trình dừng lại, vểnh tay lắng nghe tỉ mỉ, sau đó anh ta thu lại bàn chân vốn dĩ ban đầu đang định bước ra khỏi cửa.
“Anh chờ một chút.” Đúng là lời nói của cô gái đang ở sau lưng, Tống Bằng Trình một lần nữa phải chịu thiệt thòi quay trở lại, anh ta đi đến tìm phương hướng tới toilet.
Nếu như anh ta không thể nghe nhầm âm thanh mà nói…., vừa rồi, chỉ trong nháy mắt, dường như anh ta nghe được âm thanh, tiếng nước.
Giống như là từ trong bồn tắm vang vọng tới….
Mặc dù có thể tự nói với mình là đang nghe nhầm, hơn hết người đàn ông cẩn thận từ trước đến giờ cũng không có ý định buông tha bất kỳ dấu vết gì.
Một lần nữa phải ở đứng trước bồn tắm, bản năng nhịn hạ xuống ác tâm, anh ta nhìn tìm kiếm bên trong bồn tắm, dĩ nhiên là bên trong là một màu tối thui. Cái gì anh ta cũng không nhìn thấy, ngay cả thi thể Vu Tư Tần cũng không nhìn thấy rõ lắm, chẳng qua cái này anh ta cũng đã xác định sẵn là ở đây cũng không có một âm thanh nào.
Khả năng lớn là nghe nhầm – Tống Bằng Trình nghĩ.
Chợt vừa mất đi thị lực, bản năng chú ý còn chút ít của con người thường phải đem phân phối vào cái cảm quan khác – ví dụ như thính lực, mà thời gian ngay từ đầu đã làm như vậy rồi, phân bố cảm quan không được đều đặn rất dễ làm cho huyễn thính xuất hiện các loại ảo giác.
Anh ta xoay người hướng về phía ngoài phòng, có điều đi chưa được mấy bước chân bỗng nhiên đụng vào vật gì đó.
May là làm cảnh sát đã từng trải qua nhiều năm luyện tập khiến anh ta chưa từng thất thố kêu thành tiếng, thực ra đúng là anh ta vẫn còn bị sợ hết hồn. Ngẩng đầu, lúc này bị đối phương kéo lết, lúc này anh ta mới phát hiện đôi phương chính là cô gái đã bị anh ta thất lạc đâu đó ở cửa.
“Khi nào thì anh mới theo kịp vậy ….”
Mặc dù trong giọng nói nhỏ nhẹ có chút căm tức, Tống Bằng Trình vẫn một lần nữa lại kéo tay của cô gái.
Tay của cô gái lạnh một cách quái dị, bàn tay của Tống Bằng Trình vừa mới đây thôi đã ra mồ hôi lạnh trong một tay rồi.
“Chúng ta đi thôi …” Nêu cái gì cũng không tìm được, anh ta cũng không có ý định ở cái chỗ này quá lâu, kéo được bàn tay của Vi Giai Âm, Tống Bằng Trình chuẩn bị xuống lấu là chuyện đương nhiên, nhưng mà lần này, vừa mới đây muốn phối hợp với cô gái thì lại không hề nhúc nhích.
Cô gái dừng lại.
“này, chúng ta phải xuống lầu, tại sao lại đứng bất động vậy?” Tống Bằng Trình quay đầu, lại một lần nữa kéo cô gái.
Đối phương vẫn đứng bất động, chân đối phương không hề nhúc nhích thế nhưng ngón tay lại cọ quậy, một trận cảm giác lạnh lẽo lại bao vây lấy mu bàn tay của Tống Bằng Trình, là tay của cô gái kia …. Cô sờ mu bàn tay của chính mình làm cái gì?
Trong lòng lấy làm lạ, Tống Bằng Trình có một cảm giác lạnh như băng từ trên xuống dưới nhẹ nhàng tới mu bàn tay của mình, sau đó từ từ du di.
Đó là ngón tay của đối phương, đầu ngón tay ấy lạnh giá đang ở trên mu bàn tay của mình phác họa nhất bút nhất họa, mãi lúc sau, cuối cùng Tống Bằng Trình cũng hiểu ra, là cô đang viết chữ ở trên mu bàn tay của mình! Cau lại hàng lông mày, đối với việc hành vi bất thình lình của cô gái khiến trong đầu Tống Bằng Trình hoàn toàn không nghĩ ra được, anh ta không thể làm gì khác hơn ngoài việc nhận ra rằng cô gái đang viết gì đó trên mu bàn tay của mình.
Gằng từng chữ, tính phản xạ của Tống Bằng Trình đọc từng chữ mà cô gái đang viết trên mu bàn tay của mình, thời điểm đọc được một chữ cuối cùng khiến sắc mặt anh ta đại biến.
“Ý cô là gì?”
Bàn tay của đối phương lại nhẹ nhàng di dời viết từng chữ, đầu ngón tay chỉ để lại cảm giác lạnh như băng, phảng phất như đối phương vẫn còn đang ở phía sau đang ngọ quậy viết chữ lên trên bàn tay.
Tống Bằng Trình dốc sức buông một cái đang nắm chặt đối phương ra, khuôn mặt sa sầm quát lên: “Tại sao không nói cái gì hả? Cô viết câu nói đó có ý gì? Cô định để tôi nói chuyện hả!”
Khác gì làm nổi bật một hứ thế giới nội tâm Tống bằng Trình, bỗng nhiên bên ngoài một màn xuất hiện chia chớp! Vốn dĩ phòng rửa tay chỉ có một màu đen như mực ấy chợt sáng lên, Tống Bằng Trình nhân cơ hội ấy thấy rõ bộ dạng người mình đang cầm tay.
Tiếp đó, người đàn ông vốn dĩ ban đầu không biểu hiện gì bỗng nhiên thay đổi trợn mắt nhìn, vốn dĩ lông mày đang cau lại bỗng nhiên buông lỏng ra, vốn dĩ đôi môi đang buộc chặt lại nhau cũng buông ra, vốn dĩ người đàn ông có biểu hiện một mực kỹ lưỡng ấy cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt!
Anh ta há to mồm, “Thế nào, làm sao có …”
Dưới màn tia chớp ấy biểu hiện của Tống Bằng TRình có chút vặn vẹo, anh ta thấy rõ rang – bản thân xuyên suốt nắm tay người …. cách ăn mặc quần áo, cái bộ dáng người ….. Rõ rang là Vu Tư Tần!
Làm sao có thể? Nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mắt, vẻ mặt Tống Bằng Trình trở lên trắng bệch như tờ giấy.
Anh ta biết vì sao hắn không nói, không phải là không nói mà là không thể nói chuyện —
Trong tay mình đang nắm tay Vu Tư Tần …
Căn bản trên đầu không có đầu!
Kèm theo là chia chớp chợt nổi lên, tay run bầm bật, Tống Bằng Trình rất nhanh đẩy tay đang nắm của Vu Tư Tần, trong bóng tối đó chiếc thi thể không có đầu ấy lắc lư vài cái, nặng nề ngã rơi xuất đất.
Không chú ý tới màng bóng tối đen kịt trong phòng, bất chấp còn có Trình Vượng trong phòng mà chạy chối chết, vẻ mặt đang tái nhợt, Tống Bằng Trình lảo đảo chạy ra khỏi phòng, thời điểm chạy vội tới giữa hàng lang anh ta bỗng vừa đụng phải cái gì đó.
Ngời dưới đất, phản ứng đầu tiên của Tống Bằng Trình chính là nạp đạn giơ sung!
“Là Ai? Ai đang ở đó ! » Cầm súng lên không trung khoa tay múa chân, Tống Bằng Trình hét lớn !
« Là tôi ! » Trước mặt truyền tới là giọng nói của đàn ông trẻ tuổi – là Tô Thư.
« Tôi đến đây để tìm anh, may là tôi không có bị ngã, bằng không coi như ngực tôi bị cái này …. » Cười khổ, may mắn là bản thân Tô Thư đến dựa vào vách tường, nếu như đi ở chính giữa hàng lang, nhất định sẽ bị Tống Bằng Trình vừa vặn đụng phải, nếu là bản thân cậu còn chưa tính, trước ngực cậu đã phải ôm một cô gái mang thai, một cô gái đi theo phía sau đã không nhìn thấy, một khi bị đụng ngã lộn nhất định sẽ có người bị thương !
Vấn đề Tống Bằng Trình vẫn còn hoảng loạn, anh ta đứng lên, tựa như dồn dập hỏi thanh niên trước mặt : « Các người vừa ở nơi nào ? Cô gái kia đâu ? »
Tô Thư nghe được trong giọng nói có vẻ kinh hoàng của người đàn ông, bản thân cậu lập tức nghĩ đến mới vừa rồi cùng đối thoại với Vi Giai Âm.
« Chúng tôi vừa ở dưới lầu, đã xảy ra chuyện gì sao ? »
Nghe được câu trẻ lời của Tô Thư, Tống Bằng Trình giật mình.
Không phải ! Rõ ràng là anh ta từ trong phòng kia nắm tay cô gái rồi tách khỏi không phải sao ?
Trong phòng đó chỉ có hai cô gái, một người mang thai và một người mù, còn cô gái mang thai kia chỉ có thể nằm ở trên giường hơn nữa còn đang mang thai nữa, làm sao anh ta có thể ngay cả điểm ấy còn không phân rõ ?! không phải quá hoang đường sao ?
Tô Thư bị anh ta tóm lấy áo nhưng vẫn không có đáp lại.
« Anh nói ra đi chứ ! »
Vừa không nói lời nào – chợt Tống Bằng Trình lay động đối phương, đối phương ho khan một cái sau đó nhẹ nhàng tránh mình đang kiềm chế ra.
« Bình tĩnh chút, chúng ta vẫn còn đang ở đây, anh nói là cô gái nào ? Vi Giai Âm ? »
« Cô ta đang ở nơi nào ? » Tống Bằng Trình hỏi tới.
« Cô ta ? » Tô Thư dừng một chút, ánh mắt vừa chuyển, « Cô ta vãn đang ở cùng với tôi, chúng tôi mới vừa từ dưới lầu đi lên … »
Lấy được câu trả lời, Tống Bằng Trình sững sờ, buông lỏng Tô Thư ra, sau đó nặng nề tựa vào trên vác tường, bàn tay cắm sâu vào tóc mình, anh ta ngây dại.
Biết đại khái chuyện gì đã xảy ra nên Tô Thư không dám quấy rầy anh ta, mặc cho anh ta một mình ngồi ở chỗ đó, đừng – trên tay cô gái thật đúng là có điểm nặng nề.
Tia chớp khi có khi không trở thành thứ duy nhất có thể mang đến cho căn phòng một nguồn ánh sáng sáng ngời, loại ánh sáng này thì ẩn thì vô đánh vào bên trong phòng, bằng thêm vài phần run rẩy.
Tô Thư chú ý tới cửa sổ đang mở lớn trong hành lang. Cậu đi tới, sau đó nhìn xuống phía dưới.
« Tên kia đào tẩu từ nơi này. » Nhìn dấu vết chân từ trên bệ cửa sổ, không biết từ lúc nào Tống Bằng Trình qua đây bỗng nhiên nói ra. Anh ta tựa đầu ra ngoài dò xét, thấy ống thoát nước bên cạnh, « Từ nơi này mà đi xuống sao ? »
Giờ lạnh từ phía bên ngoài cửa sổ thổi đến, xen kẽ là những giọt hạt mưa lớn, nói thật, mùi vị này rất khó chịu. Thấy rằng trước ngực đang mình đang ôm cô gái mang thai, rất nhanh Tô Thư lui qua một bên, Tống Bằng Trình vẫn còn đứng ở chỗ ấy rất lâu mới rời khỏi.
Tống Bằng Trình rất vất vả đứng ở đó mới đóng cửa sổ lại, tiện tay lau những nước mưa lạnh như băng trên khuôn mặt một cái.
« Xin lỗi, tôi vừa thất thố. » Anh ta cào lấy trên mái tóc ướt dẫm của mình, ngẩng đầu nói lời xin lỗi với Tô Thư.
« Không có gì. » Tô Thư nhún vai.
« Tôi nghĩ tôi mới vừa mới xuất hiện ảo giác, ừ, anh biết, cái nơi chỗ mà bỗng nhiên bị cúp điện có thể khiến tinh thân người đó căng thẳng, tôi …. Tôi không nghĩ là năng lực của mình nhận áp lực kém như vậy …. » giống như đang muốn thuyết phục người nào đó, Tống Bằng Trình giải thích.
Trong phòng tối đen Tô Thư nghiêng nghiêng đầu, « Không có quan hệ. »
Dường như Tống Bằng Trình không muốn thừa nhận chính gã gặp phải sự tình.
« Cho phép hỏi anh đã gặp về chuyện gì đó sao ? lại khiến cho anh như vậy … à ừ … khẩn trương ? »
« Ồ ! Thật sự là vô vùng …. Bây giờ suy nghĩ lại một chút thật sự là chuyện vu vơ, làm sao có thể chứ ? » Tống Bằng Trình vẫy tay, phảng phất như chuyện thấy cảnh tượng vừa rồi của mình tựa như gạt tan đi, anh ta hít thở vài hơi, « Tôi thấy mình kéo thi thể Vu Tư Tần, anh có tin không ? Đầu của hắn rõ ràng là không có ! Trời –»
Lần đầu tiên anh ta mới nói nhỏ nhẹ như vậy, lần đầu tiên nói chuyện do dự như vậy, quả thật sự việc trên lầu làm cho thằng đàn ông từ trước tới nay luôn to gan lớn mật và cẩn thận trở nên thiếu tự tin như vậy.
Hồi lâu Tô Thư không trả lời.
Dường như phảng phất không chịu nổi sự tĩnh lặng như vậy, Tống Bằng Trình cầu xin đối phương hưởng ứng, « Có đúng là điều đó trông rất ảo giác không ? »
“Không ….” Đối phương ngập ngừng trả lời, « Cái thi thể Vu Tư Tần đó …. Đúng là không có đầu. »
« À ? » Nghe được câu trả lời của đối phương, Tống Bằng Trình ngẩng người.
« Trước khi vừa mới bị cúp điện, không phải là chúng ta đã tới chỗ ấy một chuyến rồi sao ? lúc đó… cái đó … chính là lúc đó đã không có rồi. Làm sao, trông anh rất kinh ngạc ? » Tô Thư hỏi anh ta một câu.
Tống bằng Trình vội vàng lắc đầu, giật mình, cười khan hai tiếng, « À ? Không, không … Là tôi nói tôi vô cùng kinh ngạc, tôi vừa vặn không nhìn thấy toàn cảnh của thi thể, cho nên tôi mới vô cùng kinh ngạc …. »
« ừ, cũng đúng, khi vừa mới dừng lại ở trong đó là đã bị cúp điện rồi, tôi đang định cho anh biết sự kiện đó, kết quả là …. Khó trách anh rất đỗi kinh ngạc. » Tô Thư suy nghĩ một chút, sau đó liền không nói gì thêm nữa.
« Có biết nguyên nhân bị cúp điện không ? » Chuyển sang đề tài khác, Tống Bằng Trình lên tiếng một lần nữa.
« Không, tôi không biết công tắc điện đang ở nơi nào. »
« Tôi biết, ở dưới lầu, không bằng bây giờ chúng ta đi xem đi, cái tên hung thủ đó cũng đi ra rồi, dù cho hắn có quay lại thì mấy người cũng cứ yên tâm đi, bây giờ tôi còn dư viên đạn, nếu như phát hiện ra hắn tôi sẽ nổ súng, không chút do dự nổ súng hắn, tuyệt đối không nương tay. » Không biết là đang an ủi Tô Thư hay an ủi mình, Tống Bằng Trình nói.
Anh ta đứng lên đi ra ngoài, đi tới dưới lầu tìm kiếm vị trí công tắc nguồn điện, đúng là bởi trên hai người đều không có gì để chiếu sáng, cái gì bọn họ cũng không nhìn thấy.
« Trong phòng bếp có bếp ga, nếu có thể lên lửa cho nên mới có thể làm cơm, trước anh có ở lại chỗ này, ta nên đi một chuyến vào phòng bếp. » nói với Tô Thư một tiếng, Tốn Bằng Trình tự ý đi vào phòng bếp.
Khắp nơi đều là một mảnh tối đen. Rất vất vả mới đi vào phòng bếp, thình lình bị vấp ngã một chút, ngẩn ra, rất nhanh Tống Bằng Trình đã nghĩ đến khả năng đồ vật ở trên mặt đất làm mình vấp té.
« Đáng ghét – » thi thể của nguời kia !
Trong nhà này hiện nay đã có đến hai cỗ thi thể, một ở dưới lầu, một ở trên lầu, khiến cho người khác cảm thấy thật không ổn.
Trong miệng chửi mắng, Tống Bằng Trình mò tới bếp lò, quả nhiên bếp ga có thể nhóm lửa, nhưng mà anh ta cũng không thể đem bếp ga dời đi nơi khác. Trong tay không có cái gì đó để có thể nhóm lửa, suy nghĩ một chút, Tống Bằng Trình kêu lên ra bên ngoài một tiếng : « Tô Thư, làm phiền anh đưa các loại đồ đạc tờ báo cho tôi.”
Rất nhanh sau đó, đầy các trang giấy từ hai bên trái phải đưa tới, nhận lấy giấy rồi lấy nó gấp mấy lần liên tiếp làm một hỏa chiết* đơn giản. Sau đó Tống Bằng Trình đưa nó vào đốt, “Tốt, chúng ta đi ra ngoài –“
*hỏa chiết: tên đầy đủ gọi là hỏa chiết, hoặc hỏa chiết tử, được gọi là họt quẹt. Là phương thức đơn giản hóa của việc dung giấy tạo thành.
Nói với Tô Thư một câu, Tống Bằng trình xoay người đang muốn rời khỏi, bỗng nhiên ….
“Xin lỗi, trong phòng quá tối, chỉ là không dễ tìm cho lắm.” Nhân cơ hội ánh sáng trong tay mình, Tống Bằng Trình bỗng nhiên thấy Tô Thư xuất hiện ở cửa, làm sao có thể …. Cậu ta cũng là một bộ dạng vừa mới đi tới.
Mí mắt giựt một cái, Tống Bằng Trình chợt nhìn về phía sau, sau đó là bốn phía –
“Ừ? Anh vừa tìm được giấy à …” Giọng nói và dáng vẻ của đối phương không giống như đang cố ý, Tống Bằng Trình có cảm giác mí mắt mình đang nhảy lên: Nếu như người kia nói mới vừa đi tới, như vậy …. Tờ giấy trên tay mình là ai đưa tới?
Ánh mắt chuyển hướng về cây hỏa chiết đang cháy trong tay của mình – trong nháy mắt thấy rõ cây hỏa thiết, quả tim Tống Bằng Trình chợt co rụt lại.
Vừa có mấy chữ viết kia ! Và cũng là dạng mấy chữ đã viết trên mu bàn tay của mình.
“A…. bên cạnh chợt phát hiện mấy tờ giấy vụn, được rồi, anh cũng lấy ra đưa cho tôi đi ….”
Sau đó hai người tiếp tục một lần nữa trở lại tìm nguồn điện công tắc, đang ở nơi nào đó, dựa vào cây hỏa chiết, Tống Bằng Trình thận trọng kiểm tra.
“Không xong, cầu chì đã bị đứt.” Vứt cái lắp đóng nấp nguồn điện công tắc, Tống Bằng Trình đưa ra kết luận.
Nếu như bình thường, cái này chỉ là vấn đề nhỏ, có điều là đối với tình hình bây giờ mà nói, vấn đề này lại trở thành không còn cách gì để sửa chữa được nữa.
Hai ánh mắt của hai người nhìn nhau, đúng lúc này, hỏa chiết trong tay Tống Bằng Trình là cây được đốt cuối cùng rồi, bàn tay bị ngọn lửa liếm đến, Tống Bằng Trình kêu lên một tiếng “Aaaaa….” Hỏa tiết trong tay anh ta lập tức rơi lên trên mặt đất, ngọn lửa bắn tung té trên mặt đất sau đó nhỏ dần, cuối cùng cây hỏa chiết cũng dập tắt, vì vậy đây là lần thứ hai bên trong căn nhà rơi vào mảnh bóng tối.
Lại một lần nữa bọn họ kiểm tra tất cả cửa sổ trên tầng hai, xác định tất cả cửa sổ đều được khóa kỹ cẩn thận, để sau đó sẽ hoàn toàn không bị người bên ngoài xông vào, Tô Thư và Tống Bằng Trình lập tức dẫn theo hai cô gái xuống lầu, thế nhưng ngay lúc bọn họ tới thang gác, thời điểm bước vào phòng khách, bỗng nhiên Tống Bằng Trình ngây ngẩn cả người – anh ta nhìn thấy chỗ phòng khách có tia sáng, ánh sáng hơi yếu.
“Bên kia … sáng lên.”
Anh ta quay đầu lại, thấy trên mặt người đưa thư cũng có cùng bộ dạng kinh dị.
Bọn họ lựa chọn đi tới, chính bản thân Tống Bằng Trình đưa vũ khí nhắm vào phía trước là chuyện đương nhiên, sau đó anh ta nhìn thấy chỗ phát ra nguồn ánh sáng: Trên bàn ăn có một cây đèn nến.
“Các người châm nến?” Anh ta nhìn về phía sau, người đưa thư ở phía sau lưng lắc đầu.
Đôi mày cau lại, Tống Bằng Trình thận trọng đến gần chỗ bàn ăn, sau đó, bọn họ phát hiện ở chỗ phía dưới ngọn nến có một trang giấy. Thấy tờ giấy đó trong chớp mắt, trái tim Tống Bằng Trình đột nhiên rụt lại một chút, anh ta cho là vừa đủ năm chữ, nhưng khi lúng túng cầm lên vừa nhìn, cũng không hoàn toàn liên quan đến chuyện gì đó. Không, nói đúng hơn nếu nói không có liên quan với nhau thì thật sự không chính xác.
“Hóa ra là danh sách.” Người đưa thư kia khi nhìn đến nội dung của trang giấy sau đó đưa ra kết luận.
Cậu đem cô gái mang thai đang ôm ở trước ngực đặt ở trên ghế salon, sau đó nghiên cứu cẩn thận nội dung của trang giấy.
Vi Giai Âm – 0002
Trình Vượng – 0004
Vu Tư Tần – 0013
Đường Bỉnh Văn – 0034
Tống Bằng Trình – 0043
Chu Hồng – 0059
Đào Mỹ Lâm – 0101
Bảy tên, bảy chữ số.
Thấy trong chớp mắt, lòng của Tô Thư bỗng nhiên nhảy rối loạn một hồi, con số 0101 khiến cho cậu toàn bộ chú ý !
Bản năng của cậu liên tưởng tới lá này thư trong lòng ngực của mình.
Nhưng mà tên thì lại không đúng ! Mặc dù trong lòng khiếp sợ, trên mặt cũng cực kỳ không biểu hiện gì ra bên ngoài, cậu nhìn Tống Bằng Trình bên cạnh giây lát, phát hiện vẻ mặt của đối phương kỳ dị khác thường.
Có thể hình dung anh ta như dữ tợn kỳ lạ.
« Có phát hiện gì sao ? Tống cảnh sát. » Không biểu lộ cảm xúc ấy, Tô Thư hỏi thăm Tống Bằng Trình, quan sát phản ứng của đối phương.
Nghe được câu hỏi, Tống Bằng Trình quay đầu, nam thanh niên ấy nhìn lại hơi cúi đầu thấp hơn so với mình, « Tôi không biết, anh thì sao ? »
Bị hỏi ngược lại Tô Thư sờ vào cằm, trong lúc đó ánh mắt dán vào bảy cái tên và bảy số phòng có phần lưỡng lự, cậu chỉ về dòng thứ hai, « Nếu như tôi không nhớ nhầm …. 0013 là bảng số trên cửa nhà cầu, cái số 0004 này dán trên tại tủ lạnh, Đường Bỉnh Văn chết ở bên trong …. Không giống a …. » Giống như đang suy nghĩ cái gì, giọng nói của người đưa thư chậm rãi nhỏ dần.
« Thự sự là … Danh sách kỳ lạ, và tên của chúng ta giống nhau như đúc … » Cứng đờ mà cười, Tống Bằng Trình nhìn chằm chằm đối phương đang cầm danh sách trong tay, do thiếu chút nữa nói không ra lời trước khi im tiếng, xem ra hiện tại cậu may mắn khi cầm danh sách không có tên của mình – tay cậu thật sự run rẩy kịch liệt. Thời điểm không có ai biết khi cậu nhìn thấy phần danh sách này đã chấn động thế nào !
Đương nhiên cái người đưa thư kia không nhìn ra được ý nghĩa của phần danh sách này, anh ta cũng liếc mắt liền hiểu ra sự việc !
Căn bản giữa phần danh sách này là thứ tự chỗ ngồi đấy !
Ngay thời điểm anh ta không thể khống chế được vẻ mặt của bản thân, ngọn nến bị dập tắt, anh ta chưa từng cám ơn ai như bây giờ đang cám ơn màng bóng tối, đưa tay không thấy được năm ngón che kín sắc mặt sa sầm của anh ta gần lộ ra vẻ mặt dữ tợn, che kín rồi anh ta hoang mang.
Ngồi dựa trên ghế, tay của Tống Bằng Trình nắm chặt súng trong túi không để lại dấu vết.
Chẳng qua là hai dòng mà thôi, vừa khớp với hai dòng. Không có việc gì đâu, đúng không ?
Anh ta ở trong tâm lý tự hủ, có điều không có cách nào ngăn cản được một loại cảm xúc đặc biệt từ chính trong nội tâm sinh ra.
« Ngọn nến đã tắt –
Bỗng nhiên Tống Bằng Trình nghe được giọng nói của người đưa thư nói ra, hiện tại cái tên người đưa thư kia đã đứng ở bên cạnh anh ta, rõ ràng là đang đứng ở bên cạnh mình đấy, nhưng mà giọng nói của cậu ta nghe lại rất xa xôi. Tống Bằng Trình phát hiện bản thân không có cách nào nắm giữ được cự ly giữa khoảng cách đối phương cùng mình, điểm ấy khiến anh ta có toàn bộ cảm giác bất an một cách mãnh liệt.
Anh ta nghe thấy âm thanh kéo ra của cái ghế mà đối phương hiện đang ngồi, hiện tại vị trí mà anh ta đang ngồi đang ở chỗ nào ? Chết tiệt – làm sao anh ta có thể hoàn toàn không phân biệt được ? Nhìn về phía trước hoàn toàn là bóng tối, anh ta mới biết chưa từng có đèn điện trong đêm khuya, căn nhà lại còn có thể như vậy, gần như là đen một cách quái dị, đưa tay ra, anh ta không thấy bàn tay của mình, nói đến chi người ngồi ở chung quanh anh ta.
Anh ta chỉ có thể nghe được tiếng hít thở rất nhỏ, tiếng hít thở này đã nói cho anh ta biết ở đây còn đang có người.
Lúc này, anh ta nghe được tiếng hít thở vô cùng gấp gáp – là tiếng hô hấp của bản thân anh ta, anh ta biết. Trừ cái đó ra, anh ta còn có thể nghe được tiếng quả tim đang đập của mình.
Anh ta biết mình đang sợ. Có người nói trong bóng tối này chỉ còn chính mình, là chuyện trong một thế giới đáng sợ nhất.
Có thật như vậy sao ? Hiện tại Anh ta bắt đầu đặt mình ở trong bóng tối, đưa tay ra trong bóng tối không thấy được năm ngón, bên cạnh anh ta còn có người khác, anh ta cũng không phải là một người đang cô đơn, nhưng mà anh ta lại thấy sợ hãi, vô cùng sợ hãi !
Từ cái đêm này tới nay, lần đầu tiên anh ta có được cảm giác sợ hãi.
Bóng tối là một loại màu sắc khiến cho nỗi sợ hãi thêm sâu sắc. Bởi bóng tối đã che mắt thị giác của mọi người.
Kỳ thực cũng không phải là bóng tối khiến anh ta sợ hãi, mà là những thứ không biết được trong bóng tối khiến anh ta sợ hãi.
Dựa theo kế hoạch, hiện tại trong mọi người anh ta rõ ràng là một người an tâm nhất
Nhưng mà bây giờ, bây giờ anh ta lại trở thành một người rất thấp tha thấp thỏm !
Trong bóng tối, Tống Bằng Trình nâng tay trái lên của mình, bám lên trên tay phải của mình đang cầm súng, cái bàn tay này đã từng bị người ở phía trên lầu viết chữ trong mu bàn tay, đến nay vẫn còn để lại một loại cảm giác lạnh như băng hay cảm giác cứng nhắc.
Trong bóng tối, có người ở phía trên lầu kia nói viết một câu đủ để cho trong lòng anh ta run sợ : « Mày – là – kẻ – giết – người.
Đó là lần đầu tiên anh ta có cảm giác chuyện này khó chịu.
Lần thứ hai đang rơi vào trong bóng tối, có người đưa cho anh ta một trang giấy, mà lúc đó đang đốt lên, anh ta mới phát hiện trên giấy có viết lời giống vậy : Mày là kẻ mang tội giết người.
Anh ta không nhìn thấy người viết chữ lên trên mu bàn tay của mình, anh ta cũng không biết là ai đem tờ giấy đó đưa cho anh ta nữa.
Thế mà người kia lại có thể tìm anh ta chính xác, nói viết ra chính xác, câu nói đó là thân phận chân thật của anh ta.
Tại sao lại như vậy chứ ? Rốt cuộc là ai ?
Trong bóng tối, Tống Bằng Trình phảng phất thấy một kẻ địch không nhìn thấy được đang nhe răng cười hướng về phía mình !
Loại người đám bọn chúng đang hoàn toàn trao đổi, anh ta có cảm giác mình đang diễn kịch dựa theo kịch bản của người khác !
Nếu như nói ngay từ đầu chỉ là sự hoài nghi thì nói, như khi nhìn đến bảng giấy thấy danh sách trong nháy mắt, cuối cùng anh ta khẳng định !
Nỗi sợ hãi của anh ta cũng trong cùng một lúc ấy đã bị bão tố thổi đến một điểm cao nhất !
Chết tiệt ! Là ai ? Là ai tại đây ? Toàn bộ người nơi này đều là người xa lạ, người nào cũng có thể là đối tượng hoài nghi. Không biết ai mới là người đáng tín nhiệm, sỡ dĩ anh ta chỉ có thể tín nhiệm chính là anh ta mà thôi. Vững vàng đè súng bên hông lại, cảm giác sợ hãi ở bên trong lòng anh ta không ngừng gia tăng … Gia tăng, nhịp tim của anh ta càng lúc càng nhanh ….
Không cần gấp gáp, là ai cũng không quang trọng gì, bên trong súng của anh ta có đầy đủ đạn đối phó với số người trong ngôi nhà này, lúc cần thiết, anh ta có thể cho mỗi một người một viên, coi như là tự vệ.
Đem trừ khử tất cả nỗi sợ hãi, cuối cùng anh ta có thể lấy được sự an bình.
Cầm súng lục, dừng ở trước mặt, một lần nữa Tống Bằng Trình khôi phục được bình tĩnh.
Nhìn người đàn ông bên cạnh đang khôi phục hít thở chậm rãi bình thường trở lại, Tô Thư giấu diếm sắc mặt sau lưng ngồi dựa sát vào ghế.
Nhắm mắt lại, trước mặt cậu xuất hiện phần danh sách mới vừa rồi.
Bảy người … Bảy biển số nhà … Chẳng qua tất cả chỉ là trùng hợp sao ?
Ngón tay nhẹ nhàng khua vào trên bàn ăn, cậu chợt nhớ đến lúc ăn cơm tối, ở chỗ này, tại bốn người đã ăn sạch hết năm phần cơm ở trên bàn cơm.
Có thể, nguyên bản là chỗ ấy có năm người.
Không biết vì sao, Tô Thư chợt nhớ tới bộ đồ ăn này, còn có cái ghế này.
Ngay từ đầu là có chữ số là bảy. Lúc đó tại sao cậu không thể nghĩ tới chứ ? Số người của trong danh sách, vừa đúng cũng là bảy.
Nếu như thật sự không nhìn thấy cô gái đó có tồn tại mà nói …, ngoại trừ việc bản thân không có ở trong danh sách mà lại ở bên ngoài việc dùng bữa cơm, cùng đi cùng với người này, nhân số cộng lại vừa đúng lúc là bảy. Có thể chính là vì căn nhà này chuẩn bị cho bảy người.
Mà con số liên quan đến người bên cạnh kia …. Bỗng nhiên Tô Thư nghĩ tới cái chết của Vu Tư Tần và Đường Bỉnh Văn.
Địa điểm Vu Tư Tần vừa mới chết là 0013. Cậu là người đưa thư, cậu đối với năng lực bản thân ký ức về số nhà có đặc biệt tự tin.
Nếu như nói, chỉ nói là nếu như … Nếu như dựa theo ý kiến của Trình Vượng, có cầm dán biển số làm ở phía cửa trong một căn phòng mà nói …., như vậy căn phòng của Đường Bỉnh Văn chắc là 0004, nhưng mà trong danh sách người bên cạnh con số 0004 cũng là tên Trình Vượng.
Là hắn đang nói dối ? Hay là Trình Vượng hắn nhớ lộn ? Có phải chính ngay từ đầu mục tiêu đã nhầm lẫn…
Cuối cùng người nào đó phải nói cho chúng tôi biết là cái gì ? Đào Mỹ Lâm …. Có lẽ Chu Hồng …. Trong lòng nghĩ thầm, Tô Thư có cảm giác trong đầu mình có một làng sương dầy đặc, cậu mở mắt, trước mắt là một mảnh tối đen.
Cậu nghĩ, cậu cần một điểm sáng, chỉ dẫn phương hướng cho cậu đi.