Chương 323: Không từ chối
Editor: Hà Thanh
Beta: quả nho lớn
Tiểu Tuyết không biết bức tượng có trị giá bao nhiêu. Cô tính toán số tiền tiết kiệm của mình, bao gồm tiền tiêu vặt thường ngày, tiền mừng tuổi năm mới và thu nhập từ vlog. Số tiền này rất nhiều và cô không có gì để tiêu, dần dần cô đã tiết kiệm được rất nhiều tiền . Nhưng cô không muốn tặng món quà quá đắt tiền, Trương Tử An chắc chắn sẽ không nhận nếu chúng quá đắt, thậm chí người đó luôn keo kiệt nên đã từ chối những món quà do cư dân mạng tặng lần trước.
“Chà … con mèo thần này bao nhiêu tiền? Nếu đắt quá thì cháu không mua nổi …” cô cười hỏi ông lão, dùng kỹ năng mặc cả vụng về. Cô sợ ông già không tin, vội vàng giải thích: ” Cháu chỉ là một vlogger nhỏ, không giống một vlogger lớn của cấp quốc gia kiếm tiền triệu mỗi ngày …”
“Bao nhiêu tiền a……”
Ông cụ như nhìn thấu tâm tư của cô, đưa năm ngón tay ra, cười nói: “Số này là được.”
Tiểu Tuyết luôn nhức đầu khi gặp những câu đố bí hiểm như vậy. Năm ngón tay là bao nhiêu? Cô căn bản hình dung được gì cả!
“Năm vạn?” Cô ngập ngừng hỏi, nếu như ông nói là năm trăm vạn, vậy cô phải quay đầu rời đi.
“Cô không cần nhiều như vậy, năm nghìn.” Ông lão bỏ tay xuống cười nói hehe, nghĩ rằng biểu hiện trên mặt cô rất thú vị.
Tiểu Tuyết lại kêu lên, “Năm nghìn? Ông đang đùa cháu à?”
“ Tôi giống như đang nói đùa sao?” Ông lão chắp tay, vẻ mặt nghiêm túc “Tôi là người kinh doanh. Làm sao có thể tùy tiện ra giá được?
“Nhưng …” Tiểu Tuyết vẫn không thể tin được. Bức tượng này không có vẻ gì là chỉ trị giá năm nghìn đô la, ngay cả một vật trang trí nhỏ bằng gỗ do người khác tặng cho cha cô cũng được khẳng định là trị giá hàng chục nghìn. Theo cô, điều đó hoàn toàn không hợp lý. Gỗ? Nhưng bức tượng này thì khác, chất liệu, hình dáng, xuất xứ đều rất phi thường, trừ phi lão nhân gia cố ý nói dối, còn không thì không có lý do gì tốt hơn một khúc gỗ vụn.
Liệu ông lão có nói dối cô không? Tiểu Tuyết liếc nhìn ông. Mặc dù kẻ nói dối sẽ không viết từ “kẻ nói dối” trên mặt mình, nhưng ông già thực sự trông không giống một kẻ nói dối, cho dù là về ngoại hình hay nói chuyện. Vả lại, dù có bị lừa cũng chỉ là năm nghìn tệ!
Ông lão cũng không giải thích thêm, nếu không sẽ bị người khác hiểu lầm, tưởng mình có toan tính khác. Nếu ông thực sự có kế hoạch thì không sao, nhưng vấn đề là không, ông chỉ cho rằng cô gái nhỏ này rất thuận mắt, chỉ cần ông trông vừa mắt là ông sẽ tặng nhiều thứ giá trị hơn.
Ông cười nói: “Cách đây ít lâu có một vị khách rất thích bức tượng này và đặt trước, nhưng sau đó không đến lấy, tôi cũng không liên lạc được. Nên giải quyết thế nào, tôi cũng ngại nên để đấy. Không biết xử lý như thế này, tôi cũng không thể đem ra bãi phế liệu bán làm đồng phế liệu … Lưu lại trong cửa tiệm cũng không thích hợp. Nếu cô mua nó xem như tôi đã trút được một tâm sự ”
Tiểu Tuyết chớp mắt, cô tuy hồn nhiên nhưng không ngốc, cẩn thận hỏi: ” Nghe ý của ông, hình như không thích bức tượng này?”
Lúc trước cô mơ hồ cảm thấy, tại sao một bức tượng quý giá như vậy lại bị ném ở góc cửa ra vào, để thành cát bụi?
Ông lão không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô mà bước tới cửa vẫy tay với cô: ” Cô gái nhỏ, ra ngoài xem một chút.”
Tiểu Tuyết bước đến bên cạnh ông và nhìn ra ngoài.
Ông lão chỉ tay về phía bức tường đối diện con hẻm, có vài con mèo hoang đang lượn lờ, chúng cứ nhìn xung quanh, như muốn đến nhưng không dám đến, muốn đi rồi lại miễn cưỡng rời đi. Tiểu Tuyết không hiểu vì cái gì mà ông lão cho cô xem cái này.
“Tôi là một người yêu mèo.” Ông tiếc nuối nói: “Bức tượng này là do một học trò của tôi tặng cho tôi. Anh biết tôi yêu mèo nên đã làm việc rất chăm chỉ để có được bức tượng này và tặng cho tôi. Nếu cô nghi tượng này có nguồn gốc bất chính, thì cô yên tâm, nó không phải trộm cũng không phải cướp ”.
“Ồ, ông là giáo viên à?” Tiểu Tuyết hỏi. Cô cảm thấy ông già có phong cách tinh anh, trông giống như một học giả già, bất quá dù là giáo viên,chỉ sợ nghỉ hưu sớm.
“Đã lâu lắm rồi.” Ông thẳng lưng nhìn về phía xa, mãn nguyện nói: “ Miễn cưỡng coi như là đào lý khắp thiên hạ.”
Sau đó tự giễu cười, “Anh hùng đừng nói đến dũng khí năm xưa, trước tiên hãy nói về bức tượng này. Học trò của tôi đã tặng bức tượng cho tôi. Tôi biết rằng bức tượng mèo thần có xuất xứ phi thường, tôi rất vui mừng.”
“Nếu ông thích nó, tại sao lại bán nó?” Tiểu Tuyết càng khó hiểu.
Ông lão cũng lộ ra vẻ khó hiểu, “Tôi yêu mèo. Khi còn ở Bắc Kinh, tôi không chỉ nuôi mèo của mình, mà còn cho ăn khi thấy mèo hoang tìm thức ăn … Nhưng từ khi tôi đến thành phố Tân Hải, nhiều chuyện kỳ lạ đã xảy ra.” Khi xảy ra chuyện, dù tôi có mang thức ăn gì ra để dụ thì những con mèo hoang này cũng không bao giờ dám đến gần quán tôi, sau khi điều tra thì tôi thấy bức tượng thần mèo này có vấn đề, chỉ cần mang nó đi khỏi quán thôi, lũ mèo hoang mới dám đến. ”
Tiểu Tuyết chăm chú lắng nghe và không ngắt lời ông.
“Cả đời này tôi không tin có ma quỷ, nhưng sự thật là có, tôi không thể không tin.”
Ông lão cười khổ,” Tôi chỉ có thể rút ra một kết luận là thần vật thông linh, cho dù đó chỉ là đồ giả. ”
Nghe thấy ” Thần vật thông linh”, Tiểu Tuyết cảm thấy lạnh sau lưng và cúi gằm mặt vào cổ áo khoác xuống lần nữa.
Ông già nói: “Chính vì vậy mà tôi nóng lòng bán nó đi. Tôi không giữ lại được, cửa hàng nhỏ của tôi cũng không thể chứa được. Ngôi đền quá nhỏ không chứa nổi vị thần vĩ đại này.”
Tiểu Tuyết do dự khi nghe điều này. Nếu bức tượng thần mèo này bí ẩn như lời người xưa nói thì có lẽ khi gửi vào cửa hàng thú cưng sẽ gây ra rắc rối? Cửa hàng thú cưng có rất nhiều mèo, nếu bọn chúng sợ hãi trước tượng thần mèo … thì cô không thể chịu trách nhiệm này được. Nhưng nếu cô cứ từ bỏ như thế này thì sẽ rất tiếc.
Trong nội tâm cô vẫn giữ ý định, lười biếng suy nghĩa biện pháp, nói với ông lão: “Thực xin lỗi, cháu thực sự muốn mua bức tượng này làm quà. Cháu muốn thương lượng với anh ấy trước khi đưa ra quyết định, có được không?”
Ông lão mỉm cười, “Khách nhân cứ tự nhiên.” Nói xong, ông ta lại cầm khăn lông, quay lại cửa hàng quét cái này cái kia, với phong thái ung dung.
Tiểu Tuyết đã gửi một tin nhắn cho Trương Tử An.
Tiểu Tuyết: Tôi sẽ đến chỗ anh trong chốc lát nữa, được không?
Trương Tử An trả lời : Nếu cô có thể cho phép tôi quảng cáo, chào mừng.
Tiểu Tuyết: “…” Quả nhiên là Trương Tử An, không thay đổi chút nào.
Tiểu Tuyết: Tôi nghe nói rằng cửa hàng của anh sắp mở cửa trở lại và điều đó đã gây ra cho anh nhiều phiền phức. Tôi định mang một món quà đến nhưng không biết có phù hợp không …
Trương Tử An: Điều gì là không phù hợp? Là món quà thì tôi liền nhận! Nói trước, đừng mong đợi tôi được giảm giá, cũng đừng mong tôi đáp lễ.
Tiểu Tuyết cười thành tiếng.
Tiểu Tuyết: Món quà này hơi kỳ lạ, chủ quán nói nó rất linh thiêng, đặc biệt là dành cho mèo, nó có vẻ khiến mèo hoảng sợ.
Trương Tử An: Nó có giá trị không?
Tiểu Tuyết: … Nó rất đáng tiền.
Trương Tử An: Vậy thì tôi sẽ không từ chối, chứ đưa tới, tôi cũng không tin là không thể trị được!
Tiểu Tuyết: Được rồi, tôi sẽ mang một món quà đến.
Cô cất điện thoại, gạt lo lắng sang một bên, chạy lại cửa hàng, nói với ông lão: “Cháu muốn mua bức tượng thần mèo này!”
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader