Chương 299: Như có thần linh giúp đỡ
Editor: Hà Thanh
Beta: quả nho lớn
Hiệu thuốc Thiên Trạch được thiết kế theo kiểu cổ, tủ thuốc bằng gỗ sơn màu đỏ sẫm kê sát tường.
Gần đến giờ đóng cửa, khách hàng dần thưa thớt, và những nhân viên mặc áo choàng kiểu cũ cuối cùng cũng nở một nụ cười thoải mái và thỉnh thoảng nhìn vào đồng hồ treo tường.
Đột nhiên, dưới ánh đèn đường rực rỡ một chiếc limousine dừng lại trước cửa hiệu thuốc. Khi cửa xe mở ra, Kim Nhị liền nhảy ra khỏi xe, vươn cái eo mỏi nhừ, ngước lên bầu trời đêm – “A aaaaaaaa”
Kim Nhị cảm thấy thật tuyệt, đã lâu rồi anh không được ở trong thành phố thoải mái lái xe . Chiếc xe chạy rất nhanh giống như lái xe xuyên qua những đám mây! Mặc dù bạn phải ăn một đống vé phạt vì quá tốc độ, nhưng điều đó không quan trọng!
Nhân viên của hiệu thuốc đều giật mình, không biết người này là mất trí hay là người sói biến thân, tại sao khi không lại hú lên như vậy? Nếu người sói biến thân cũng không đúng, hôm nay không phải ngày trăng tròn. Xem ra là có bệnh thần kinh!
Long Tiêm bàng hoàng bò ra từ vị trí ghế phụ. Nhịp tim của cô vẫn chưa hồi phục kể từ khi lên xe và cô cảm thấy mình có thể đột tử bất cứ lúc nào.
Cầm đơn thuốc của Tôn Hiểu Mộng, cô đẩy cửa kính của hiệu thuốc ra, chạy đến quầy và nói: “Đưa… lấy những loại thuốc này cho tôi, làm ơn nhanh lên, con chim… cuộc đời của nó đang khép lại!”
Nhân viên hiệu thuốc bối rối, không biết cuộc đời của loài chim nào đang đóng lại. Đơn thuốc không khó kiếm, bọn họ nhanh chóng đóng gói thuốc, Long Tiêm thanh toán xong lập tức cầm thuốc chạy ra ngoài.
Kim Nhị đang ngậm điếu thuốc trong miệng, nheo mắt nhớ lại cảm giác khi nãy. Ông không hút thuốc nhiều, nhưng bây giờ chỉ có hút thuốc mới có thể tạm thời làm dịu adrenaline trong cơ thể.
Ông ta nhìn thấy Long Tiêm từ hiệu thuốc đi ra, lập tức ném nửa điếu thuốc xuống đất giẫm nát, mở cửa ngồi trở lại trong xe.
“Chờ một chút.” Một bóng đen bay tới cùng với giọng nói của Long Tiêm.
Kim Nhị vô thức đưa tay ra bắt lấy, và phát hiện đó là gói thuốc do Long Tiêm mang theo.
“Chú đưa thuốc đến cửa hàng thú cưng Kỳ Duyên, cháu sẽ bắt taxi trở về.” Long Tiêm khuôn mặt đầy sợ hãi , “Ngồi taxi tuy tốn tiền, nhưng ngồi xe của chú sợ muốn chết ah!”
“Đây. À… được rồi. ”Kim Nhị cảm thấy hơi tiếc. Ngay cả danh xưng thần xe địa hình Akina cũng cần một nhóm đồng đội hô mới thoả mái.
Long Tiêm nhìn người tài xế điên cuồng đang lái xe đi, vuốt ve bộ ngực của mình, thả lỏng người, vẫy tay gọi taxi, quay trở lại phòng khám thú cưng. Trên đường đi, cô gửi một tin nhắn WeChat cho Vương Càn, nói với cậu ta rằng kế hoạch đã thay đổi, để cậu ta không phải đợi.
Kim Nhị không đi đường cũ quay lại, bởi vì nó nhàm chán, ông đã chọn một con đường trở về khác – con đường ban đầu gần phòng khám thú cưng ở lối ra phía bắc của đường Trung Hoa, con đường trở về gần cửa hàng thú cưng Kỳ Duyên ở lối ra phía nam của đường Trung Hoa.
Ông muốn thử, nếu đi con đường khác, vận may của mình sẽ như thế nào.
Do đã muộn nên ít người đi bộ và xe cộ hơn trước, tốc độ của ô tô điện tăng tuyến tính, không có tiếng gầm máy trong cabin kín, chỉ có tiếng ồn của lốp và tiếng gió, cũng không có tiếng ồn hay tiếng hét của cô gái từ vị trí ghế phụ.
“Đầu tiên …” Ông nhìn chằm chằm đèn giao thông từ xa đến gần.
Đèn giao thông đỏ.
Thay vì giảm tốc độ, Kim Nhị tiếp tục tăng ga đi tới, cảnh vật, xe cộ và người đi bộ ở hai bên đều thoáng qua, trong mắt ông chỉ có đèn giao thông trước mặt, giống như một con bò đực đang nhìn chằm chằm vào tấm vải đỏ.
Đèn giao thông chuyển sang màu xanh lá cây ngay sau khi ông đến gần, đèn giao thông ở trái phải chuyển từ màu xanh lá cây sang màu đỏ sau khi nhấp nháy ba lần.
Chiếc xe lao trong không khí và lao qua ngã tư. Cánh lướt gió lướt nhanh, cuộn tròn những chiếc lá rơi trên đường và nhảy múa điên cuồng cho đến khi đèn hậu của chiếc xe biến mất trong màn đêm.
Lần đầu tiên …
Lần đầu tiên …
Khi ông đến gần đường Trung Hoa, ông đã liên tiếp vượt đèn xanh!
Cơ hội đỏ và xanh mỗi bên gần một nửa, nên cơ hội vượt đèn xanh liên tiếp … Kim Nhị cảm thấy may mắn cả đời có thể cạn kiệt trong ngày hôm nay
Ông liếc nhìn gói thuốc đặt ở vị trí ghế phụ, rồi đến biển báo giao thông có ghi “Đường Trung Hoa phía trước.”
Ông không muốn dừng lại như thế này, ông muốn tiếp tục lái xe. Ông muốn xem vận may của mình sẽ đến đâu vào tối nay.
Còn những loại thuốc này, nếu chúng được giao sau cũng không thành vấn đề, đúng không? Nó chẳng qua chỉ là một con chim thôi mà.
Ngã tư ở phía nam của đường Trung Hoa hiện ra trong tầm nhìn.
Đèn đỏ.
Kim Nhị cười khinh thường, đèn đỏ không khác gì đèn xanh trong mắt ông ta.
Tối nay giống như có thần thánh giúp đỡ ông!
Chợt khóe mắt ông thoáng hiện điều gì đó có vẻ hơi gượng gạo!
“Fuck?”
Kim Nhị trợn to mắt, “Tại sao bốn hướng đều có đèn đỏ?”
Tại ngã tư phía nam đường Trung Hoa, bốn hướng đều có đèn đỏ, đỏ đến mức như muốn chảy máu.
Đèn đỏ hình như đã lâu, có mấy chiếc ô tô đậu sau ngã tư vằn vện, chắn ngang ngã tư. Các tài xế thò đầu ra khỏi cửa kính ô tô hỏi thăm nhau. Họ cũng choáng váng như Kim Nhị và không hiểu tình hình thế nào – nếu đèn giao thông bị hỏng, liệu họ có thể vượt đèn đỏ? Nếu không được, không phải ở đây đợi cả đời sao? Hay phải đi đường vòng?
Kim Nhị chỉ có thể đạp phanh, nếu không sẽ tông vào chiếc xe phía sau vạch kẻ đường đang đi qua ngã tư.
Chất adrenaline trong cơ thể dần dần lắng xuống, ông biết rằng vận may của mình trong tối nay đã kết thúc.
Khi tốc độ của ông ta trở lại bình thường, đèn giao thông phía trước chuyển sang màu xanh, các tài xế già chờ đợi từ lâu đã được phép khởi động xe. Họ vui mừng khởi động xe, dòng xe cộ bị tắc nghẽn bấy lâu nay cuối cùng cũng được giải tỏa.
Khi chiếc xe dừng ổn định trước cửa cửa hàng thú cưng, Trương Tử An vừa vặn mang đèn khử trùng tia cực tím và nồi xoong từ hướng khác tới va vào Kim Nhị đang mở cửa.
“Tại sao chú lại đến đây?” Trương Tử An khó hiểu, hắn tưởng Kim Nhị đến xem mèo.
Kim Nhị lười giải thích, sau cơn mê chỉ muốn về nhà đánh một giấc thật ngon, tốt nhất là hồi tưởng lại từng khoảnh khắc đêm nay trong giấc ngủ. Ông đặt gói thuốc lên nóc xe, vỗ nhẹ lên nóc xe ra hiệu cho Trương Tử An cất đi rồi quay vào trong xe.
Trương Tử An nhìn vài gói thuốc Đông y, chính xác là loại do Tôn Hiểu Mộng đã kê, không khỏi thắc mắc.
Thời gian không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, hắn chào Quách Đông Nhạc rồi bước nhanh lên phòng khách tầng hai của cửa hàng.
“Đã quay lại rồi à?” Tôn Hiểu Mộng hỏi khi nhìn thấy hắn.
“Nồi, đèn, thuốc!” Trương Tử An ra hiệu cho cô và đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười. Khi ba từ này được đọc cùng nhau, cách phát âm dường như là “ Quách, Đông, Nhạc”. Chắc chắn, hắn đã bị ảnh hưởng bởi Richard!
Sớm khỏe lại, Richard!
Khi mày khoẻ lại, tao hứa sẽ chơi đùa vui vẻ với mày!
Tôn Hiểu Mộng không hiểu tại sao mình lại cười, nhưng sau khi kiểm tra chính xác, cô thở phào nhẹ nhõm và nói: “Cuối cùng cũng qua giai đoạn nguy hiểm, tiếp theo hãy giao cho tôi, anh đi nghỉ ngơi đi, chốc lát tôi sẽ gọi anh đi nấu thuốc. ” Trương Tử An cảm thấy mình không có lý do gì để nghỉ ngơi, nhưng thật sự không giúp được gì nhiều.
Hắn rời khỏi phòng khách, trở về phòng ngủ của mình, bất ngờ thấy Tinh Hải đang chơi trốn tìm với mèo Anh lông ngắn.
“Này, Tinh Hải, mày đi đâu vậy?” hắn hỏi, “Tại sao tao không tìm được mày?” Tinh Hải ngừng đuổi theo, nghiêng đầu nói, “Meo meo ~ Tinh Hải đang chơi trốn tìm! Vừa rồi ẩn núp đi.”
“Ôi! “Trương Tử An mỉm cười nhẹ nhõm,” Tinh Hải chơi trốn tìm ngày càng lợi hại nha.”
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader