Cố Vô Kế trong những lúc thế này rất nhạy bén, lập tức khen Tề Vân Tu một hồi, gương mặt cậu ta đỏ hồng, rõ ràng vô cùng vui vẻ.
Ở một chỗ kín đáo, Tề Vân Tu đưa đèn lồng cho Cố Vô Kế, khi cậu chạm vào, âm thanh hệ thống đột ngột vang lên trong đầu.
[Nhận được đạo cụ: đèn lồng màu trắng. Đèn lồng màu trắng này dùng phương pháp đặc biệt chế tạo, nghe nói có thể có tác dụng trừ tà nhưng đôi khi vì vậy mà hấp dẫn những quỷ hồn mạnh hơn. Mục đích tác dụng chính của nó đại khái là dùng để chiếu sáng.]
Cố Vô Kế bắt đầu suy nghĩ, đèn lồng đỏ có phải cũng có khả năng dùng phương pháp đặc biệt gì đó biến thành đạo cụ không…… Nhưng chuyện này quả thật là mạo hiểm quá lớn, cậu không hề muốn thử.
Tề Vân Tu chuyển lại lời của vợ thôn trưởng cho Cố Vô Kế nghe. Vì một nguyên nhân xấu hổ không thể nói ra nào đó, cậu ta không nói phần bạn bè ra, mà chỉ nhắc đến đoạn mắng chửi thôn trưởng.
Cố Vô Kế gật đầu. Câu nói này trên thực tế không có lợi ích gì lớn, dù sao việc thôn trưởng không phải người họ đều đã biết rồi.
Nhưng như vậy cho thấy, rõ ràng vợ của thôn trưởng biết không ít chuyện, hơn nữa còn nghiêng về phía họ, không chừng có thể nghe ngóng được gì đó từ phía bà ấy.
Hai người quay về đến chỗ ở, những người khác đều đã đợi bên trong.
“Tôi nghĩ tối nay đến nhà thôn trưởng xem thử.” Cố Vô Kế nói: “Nghi thức vào ngày kia, thiết nghĩ tối nay để hoàn thành nghi thức thôn trưởng sẽ làm gì đó…… theo đó có lẽ sẽ tìm thấy được càng nhiều manh mối có liên quan đến đầu mối chính.”
“Có lí.” Tề Vân Tu lập tức nói.
Mọi người xung quanh vốn dĩ cảm thấy Cố Vô Kế nói rất đáng tin, bây giờ nghe Tề Vân Tu nói, đều tán thành, lại cảm thấy hình như có gì không đúng, Tề Vân Tu là người như vậy sao?
“Cho dù thôn trưởng không có ở đó, chúng ta cũng có thể vào phòng điều tra, thiết nghĩ trong nhà thôn trưởng vẫn còn rất nhiều thứ có ích. Giống như cuốn sổ lần trước nhìn thấy được trong kí ức của A Anh, ở nhà thôn trưởng có lẽ cũng sẽ có.” Cố Vô Kế ngẫm nghĩ nói.
“Tôi cảm thấy rất có thể.” Tề Vân Tu lập tức tiếp lời.
Những người khác: “…..” đợi đã, chuyện này quá rõ ràng rồi, tốc độ tiếp lời này,quả thật khiến người ta sụp đổ rồi.
Đây thật sự là khắc tinh Tề Vân Tu lãnh đạm sao, chắc không phải bị người khác thay thế đó chứ?
“Đương nhiên nếu mọi người muốn làm chuyện khác hoặc là ở lại trong phòng cũng được.” Cố Vô Kế nói: “Dù sao đông người quá cũng không tiện.”
Tề Vân Tu lạnh nhạt nói với những người khác: “Tôi thấy chỉ hai chúng tôi là đủ rồi, những người khác đi theo chắc chắn sẽ hỏng việc.”
Mọi người: “……”
Quả nhiên Tề Vân Tu vẫn là Tề Vân Tu ! Thật không ngờ cậu ta còn có thể là gay! Trong chốc lát đám đông không kìm được có chút phẫn nộ, cảm thấy người tốt như Cố Vô Kế không ngờ lại bị Tề Vân Tu quan tâm, cậu ta quả thật nghĩ cũng đẹp quá rồi!
Nhưng dù sao đây cũng là chuyện của người khác, hơn nữa mọi người cũng không có gan nói ra, chỉ lần lượt gật đầu. Họ đâu có dám nửa đêm cùng Tề Vân Tu ra ngoài chứ.
Trong lòng Tiêu Thành chột dạ, sợ rằng hai người này gây ra chuyện gì đó, rõ ràng chỉ còn vài bước nữa thôi là anh ta sẽ thành công vượt qua phó bản này, tuyệt đối không thể để họ phá hỏng được! Tốt nhất là tối nay có thể giết chết hai người này là hay nhất.
Tiêu Thành lập tức mặt dày nói: “Có thể để tôi đi cùng được không.”
Tề Vân Tu nói: “Anh muốn làm gì?”
Nhận phải ánh mắt lạnh lẽo của Tề Vân Tu, trong lòng Tiêu Thành nguyền rủa tên gay này, sau đó chân thành nhìn Cố Vô Kế, “Trước đây tôi cũng nghe ngóng được ở bên ngoài vài chuyện liên quan đến thôn trưởng, có lẽ sẽ giúp ích trong lần này, vì vậy tối nay cứ để tôi đi cùng hai cậu đi, để tránh bỏ sót điều gì.”
Tiêu Thành đã nói đến mức này rồi,cho dù Tề Vân Tu không thoải mái với anh ta cũng không nói gì được, ba người cứ như vậy chuẩn bị tối nay xuất phát.
Còn những người khác thì quyết định đợi trong phòng, cũng không tùy tiện ra ngoài, dù sao buổi tối nguy hiểm như vậy, không chừng ra ngoài lại nộp mạng, việc như thế này vẫn cứ nên để các đại lão lợi hại đi làm là được rồi.
Rất nhanh trời đã tối, sương mù cũng bắt đầu tràn vào cả thôn.
Từ cửa sổ nhìn ra ngoài đều là màn sương mù trắng xóa, chỉ lờ mờ thấy được ánh đèn màu đỏ của đèn lồng treo trên những ngôi nhà, khiến người ta có cảm giác kì dị mà u ám.
Nhìn thời gian cũng gần đến lúc rồi, ba người lập tức xách đèn lồng trắng bước vào màn sương trắng dưới ánh mắt kính sợ của những người khác.
Khi bước chân vào màn sương, họ liền cảm nhận được cơn lạnh thấu xương, khi hô hấp cơ thể cũng gần như bị đông cứng, sương mù này rõ ràng không phải sương mù bình thường, mà là lượng lớn âm khí thực chất hóa.
Đèn lồng trắng trong tay họ dường như được chế tạo chuyên dụng cho lúc này, ánh sáng màu trắng tỏa ra, âm khí xung quanh không ngờ đều giữ một khoảng cách nhất định, không bao vây triệt để mấy người họ.
Tiêu Thành đi sau cùng, dùng ánh mắt lạnh nhạt nghiêm trọng nhìn hai người phía trước, miệng lộ ra một nụ cười lãnh đạm.
Trong đêm, gọi cái thôn này là làng ma cũng không hề sai, chỉ dựa vào những thứ anh ta âm thầm điều tra và bố trí thủ đoạn trong mấy ngày nay đã đủ để hại chết Tôn Thời và Tề Vân Tu mấy lần rồi!
Cảm giác đã gần đến nơi mà trước đây mình bố trí, Tiêu Thành hít một hơi thật sâu, trong tay lặng lẽ rút ra một đạo cụ, cái này nhìn qua chỉ là một chiếc nhẫn bình thường, nhưng trong chớp mắt ra ngoài, quỷ hồn xung quanh như có xu thế bị hấp dẫn đến.
Tiêu Thành đương nhiên cũng biết, những quỷ hồn bình thường này chắc chắn không làm khó hai người đàn ông trước mặt được, nhưng đây chỉ là bước đầu tiên mà thôi.
Tề Vân Tu đi phía trước đột nhiên cảm thấy không đúng, cậu ta cảnh giác nhìn về phía trước, trong màn sương trắng xóa, có thể nhìn thấy bóng một cái cây lớn ở ngã ba không xa phía trước, mà một bóng đen treo trên đó không ngừng lắc lư.
Sắc mặt Tề Vân Tu lạnh băng, lập tức lấy đạo cụ mà mình đem theo bên người ra.
Mấy người rõ ràng không hề di chuyển, cái cây đó lại cách họ càng càng lúc càng gần, giống như cái cây đó đang tự di chuyển vậy.
Dường như chỉ trong nháy mắt,một gương mặt hung dữ xuất hiện trước mặt mọi người, cơ thể đột ngột tiếp cận người gần nhất với nó là Tề Vân Tu, “Tôi chết thảm quá đi…”
Tề Vân Tu lạnh lùng dùng con mắt kia nhìn chằm chằm quỷ hồn này.
Quỷ hồn ngơ người, lựa chọn nhìn về Cố Vô Kế ở phía bên kia, “Tôi chết thảm quá……”
Cố Vô Kế choáng váng nhìn nó, “Là anh.”
Quỷ hồn này không ngờ chính là quỷ hồn mà Cố Vô Kế đã bắt được trong ảo cảnh tối hôm qua.
Tiêu Thành: “???” Mẹ kiếp cậu nói tôi nghe anh còn quen biết bao nhiêu con quỷ trong thôn này nữa đây?
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy Cố Vô Kế sử dụng đạo cụ, Tiêu Thành cũng thật sự nghi ngờ cậu có phải là quỷ hồn ngụy trang thành người chơi hay không nữa.
Quỷ hồn lại nhìn Cố Vô Kế bằng ánh mắt xa lạ, dường như hoàn toàn không biết cậu đang nói gì, mở miệng còn định cắn_______
Sau đó liền bị Cố Vô Kế đấm một cú vào mặt.
Lúc này nó mới ý thức được gặp phải hai sát thần trước mặt, quay người muốn bỏ đi, lại quên cổ mình còn bị treo trên cây.
Một lúc sau, quỷ hồn này bị Cố Vô Kế áp chế một lần nữa.
Nhìn động tác trói quỷ hồn thành thạo của Cố Vô Kế, Tiêu Thành không kìm được toát mồ hôi đầy mặt.
“Nếu đã gặp rồi thì đây cũng là duyên phận.” Cố Vô Kế nói: “Thấy anh cũng trưởng thành không ít so với trước đó…… thật sự không có ấn tượng gì với tôi sao?”
Quỷ hồn bị dọa đến nỗi run cầm cập, nói: “Tôi cũng không biết! Tôi thật sự lần đầu tiên nhìn thấy anh mà! Tôi thề!”
“Vậy sao?” Cố Vô Kế cau mày, cảm thấy quỷ hồn này có vẻ không nói dối.
Cậu càng chắc chắn nơi trước đây mình và Tề Vân Tu lạc vào có thể là một ảo cảnh lấy một thời điểm nào đó trong quá khứ tạo ra, chứ không phải một khoảng thời gian nào đó thực sự trong quá khứ.
Tuy tất cả mọi thứ trong ảo cảnh đều rất chân thực,nhưng lại không có liên quan gì đến hiện thực cả, những gì có thể làm cũng chỉ là làm khó người chơi họ thôi,đồng thời cung cấp một phần manh mối nào đó.
Còn về dây thừng Cố Vô Kế từ đó đem ra… thứ lấy ra từ ảo ảnh được coi là gì, cho dù đưa một người từ đó ra cũng không phải vấn đề, đây là phó bản linh dị không thể dùng lí lẽ bình thường suy đoán được, hệ thống lại càng thần kì.
“Vậy anh có còn nhớ lần Minh Hôn trước đây là khi nào không, bản thân thì từ khi nào trở nên thông minh vậy?”
“Sao anh biết……” Quỷ hồn nói ra lại càng cảm thấy người này kì lạ khó đoán, vội vàng nói: “Lần Minh Hôn trước, là một tháng trước. Tôi cũng biến hóa kể từ lúc đó, bởi vì hấp thu không ít âm khí, cảm giác trong đầu cũng bắt đầu tỉnh táo rồi.”
“Anh không nói dối chứ? Chỉ mới một tháng trước, trí thông minh sao có thể nâng cấp đến mức này được!” Tề Vân Tu lạnh lùng nhìn chằm chằm quỷ hồn, ngữ khí uy hiếp: “Nếu có gì giấu diếm, Tôn Thời là người tốt, sẽ không tính toán với anh, nhưng đừng tưởng tôi cũng sẽ tha cho anh.”
Quỷ hồn: “…..” Người tên Tôn Thời này thật sự là một người tốt sao? Rõ ràng cảm giác còn đáng sợ hơn cả Tề Vân Tu nữa mà.
“Tôi đã nói rồi! Tôi tuyệt đối không nói dối đâu!” Quỷ Hồn hoảng loạn nói: “Minh Hôn đó, tuy tôi cũng không biết là chuyện gì,nhưng nhình như đã thất bại rồi…… từ sau đó âm khí trong thôn lại càng dày đặc, hồn ma cũng càng ngày càng mạnh.”
“Thì ra là như vậy……”
“Vì vậy người trong thôn bắt đầu nóng vội, lập tức quyết định cử hành Minh Hôn thêm lần nữa trong thời gian ngắn, có vẻ nghi thức lần này có thể thành công hay không có liên quan đến tương lai của cả thôn. Sau đó mấy người ngoài các người không may đụng phải như vậy đó.” Quỷ hồn dường như muốn chứng minh bản thân, không ngừng nói: “Tóm lại, đây cũng do vận hạn của mấy người thôi.”
“Nếu là một tháng trước, tất cả mọi chuyện có thể thông suốt rồi. Thôn này nhìn có vẻ chỉ khác biệt một chút so với hiện tại, hơn nữa thôn dân nhìn cũng gần giống như bây giờ, nhịp độ thời gian không giống như đã mười năm trôi qua……” Cố Vô Kế gật đầu, sau đó ngữ khí lại có vài phần tiếc nuối, “Nếu thôn này không có vấn đề gì, để một số hồn ma đến nơi này tu luyện cũng không tệ. Thời gian một tháng đã trưởng thành nhiều như vậy rồi.”
Tiêu Thành: “……” Cậu đang nói cái quái gì vậy chứ? Hơn nữa đã thế này rồi tại sao Tề Vân Tu vẫn dùng ánh mắt tán đồng nhìn Tôn Thời cơ chứ, cậu ta không cảm thấy có vấn đề gì sao?
Tiêu Thành lại không kìm được rủa thầm Tề Vân Tu cái tên gay chết não này, thật không ngờ họ đều đã đến mức độ cách chân tướng không còn xa nữa rồi, nhưng nếu như vậy, anh ta lại càng không thể để hai người này tiếp tục điều tra được nữa!
Cố Vô Kế vẫn còn suy nghĩ ở đó. Nếu là như vậy, nguyên nhân Minh Hôn thất bại, có lẽ có liên quan đến cô gái trong kiệu hoa. Mà đến bây giờ bản thân vẫn chưa biết thân phận thật sự của cô ấy,thiết nghĩ muốn đối phó sơn thần, có lẽ cô ấy là mấu chốt quan trọng bên trong.
Ít nhất, đối phương đã giúp đỡ họ trong ảo ảnh, cũng không hề có ác ý, có lẽ là một người tốt.
Mà muốn tìm được đối phương, tốt nhất là lấy được cuốn sổ ghi chép đó. Họ không thể đường đột vào sơn động, bây giờ chỉ có thể hi vọng nơi ở của thôn trưởng có để thứ như vậy.
Cố Vô Kế nói: “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi tiếp thôi.”
Tề Vân Tu gật đầu, lại phát hiện bất thường, hình như phía họ thiếu mất một người.
“Không thấy Tiêu Thành đâu cả.” Cố Vô Kế cau mày, “Từ khi nào vậy, lúc nãy hình như anh ta vẫn luôn ở sau lưng chúng ta…… lẽ nào lúc không để ý đã bị quỷ hồn bắt đi rồi sao?”
“Thôi kệ anh ta đi, người này đi mất rồi cũng coi như chuyện tốt đó.” Tề Vân Tu lạnh nhạt cười một cái, cậu ta sớm đã thấy Tiêu Thành chướng mắt rồi, đối phương chính là loại người giả người tốt mà cậu ta ghê tởm nhất….. Dưới lớp mặt nạ người tốt, trên thực tế tất cả đều là để lợi dụng người khác để mưu cầu lợi ích cho mình.
“Không được, chúng ta nhất định phải tìm được anh ta mới được.” Cố Vô Kế nói: “Nếu như quỷ hồn thực sự quá mạnh, sớm muộn chúng ta cũng phải đối diện thôi.”
Tề Vân Tu đương nhiên sẽ không phản đối lời của Cố Vô Kế, nhanh nhảu nói: “Nói không sai. Nếu bây giờ mặc kệ Tiêu Thành, anh ta chết rồi cũng biến thành ma thì phiền phức, bắt buộc phải lập tức xử lí mới được.”
Quỷ hồn bên cạnh: “……”
Hai người nhìn quanh bốn phía, đột nhiên phát hiện trong ngôi nhà bỏ hoang bên cạnh truyền tới âm thanh xô đẩy đổ vỡ.
“Xem ra anh ta ở trong đó rồi.” Cố Vô Kế nói.
Ngôi nhà nhìn có vẻ như đã lâu không có người ở rồi, cửa sổ đều đã vỡ, càng không treo đèn lồng đỏ như những nhà xung quanh, vừa nhìn đã biết là nơi quỷ phá.
Hai người đang định đi vào, quỷ hồn mà Cố Vô Kế kẹp chặt đã run cầm cập, “Đại ca, không, đại gia, cầu xin cậu, có thể thả tôi đi trước được không?”
Cố Vô Kế: “Sao vậy? Hai chúng ta vẫn chưa hội ngộ được bao lâu mà.”
Hội ngộ cái gì chứ!
Quỷ hồn sợ hãi nói: “Cái, cái nhà này không bình thường đâu! Tôi không dám vào!”
Cố Vô Kế có chút hiếu kì, “Anh đã là ma rồi,còn sợ mấy thứ này sao?”
“Đây không phải chuyện rất bình thường sao! Người cũng sợ người mà, khoảng cách thực lực của quỷ chúng tôi rất lớn, nếu bị ác quỷ khác cắn nuốt thì chẳng phải thảm quá sao!” Quỷ hồn vội vàng nói: “Cậu xem những quỷ hồn có chút linh trí khác đều không chạy đến chỗ này, nếu không tôi làm sao lại trốn ở đây…”
“Ồ?”
“Ngôi nhà này là một căn nhà ma, nghe nói trước đây chủ nhà vì lợi ích mà bán con gái đi, kết quả sau khi con gái biến thành lệ quỷ quay về báo thù, giết tất cả mọi người.” Quỷ hồn nói, “Kể từ đó, linh hồn của họ đều bị trói chặt trong nhà, những người này khi còn sống đều rất cực phẩm, bây giờ biến thành quỷ càng đáng sợ. Bạn của các cậu có lẽ lành ít giữ nhiều rồi! Tôi khuyên các cậu vẫn nên nhanh chóng đi đi!”
“Thì ra là như vậy.” Cố Vô Kế nói: “Vậy thì vào thôi.”
Quỷ hồn chết lặng, “Cái gì…”
“Thấy anh biết nhiều chuyện như vậy, có vẻ hiểu rất rõ về họ phải không. Làm phiền anh thuận tiện dẫn đường, đương nhiên, tôi sẽ bảo vệ anh cẩn thận, tuyệt đối không để anh gặp phải nguy hiểm đâu.” Cố Vô Kế nhẹ nhàng nói.
Cách dùng từ lại thêm ngữ khí dịu dàng và gương mặt đẹp này, đổi lại là người khác có lẽ cũng bị mê hoặc.
Quỷ hồn lại cảm thấy tim run rẩy như gặp phải ma, cảm giác sợ hãi vô cớ còn mãnh liệt hơn trước nữa, hơn nữa Tề Vân Tu ở bên cạnh ánh mắt giống như muốn giết quỷ vậy, cho dù nó có sợ hơn nữa, cũng chỉ có thể liên tục gật đầu.
Dù gì lát nữa nếu gặp nguy hiểm, cũng tốt hơn bây giờ ở bên ngoài bị hại chết mà.
Khi đoàn người sắp bước vào ngôi nhà ma, bên trong như có mấy cặp mắt đỏ ngầu nhìn ra thế giới bên ngoài, dường như còn có cả tiếng cười nhạo vang lên nữa.
Cánh cửa gỗ mở ra, lại càng giống một cái miệng khổng lồ chọn người để nuốt, khiến người ta lo sợ sau khi vào rồi rốt cuộc còn có thể sống mà ra ngoài được hay không.
Họ vừa bước chân vào cửa, cánh cửa đột ngột đóng lại.
………
……
Tiêu Thành trốn vào một chỗ khuất ở lầu hai, nhìn thấy Cố Vô Kế và Tề Vân Tu bước vào, trong lòng cuối cùng cũng thở phào.
Vốn dĩ anh ta muốn dụ một số lượng lớn quỷ hồn đến, khiến hai người thấy khó mà lui, bản thân đưa ra chút chỉ dẫn,họ đã vào trong hung trạch, khiến sự sắp xếp của mình thành công rồi.
Thật không ngờ quỷ hôn trong ngõ kia lại vô tích sự như vậy, đừng nói là dọa Cố Vô Kế, bản thân đã bị Cố Vô Kế dọa cho chết khiếp, ngược lại còn cung cấp không ít thông tin cho hai người càng biết nhiều về manh mối chính.
Tiêu Thành tuyệt đối không thể để hai người thành công rời khỏi đây được, nếu như vậy thì bản thân anh ta đi theo còn ý nghĩa gì nữa chứ! Anh ta lập tức giả vờ như bản thân bị quỷ hồn bắt đi, cũng may Tôn Thời thật sự ngốc hơn cả anh ta tưởng tượng, trong phó bản này còn làm người tốt gì chứ, quả đúng là vô cùng nực cười.
“Chỉ cần các người vào đây, thì đừng mong ra ngoài được nữa!” Tiêu Thành cười lạnh nhìn xuống dưới, “Quỷ hồn trong nhà này đương nhiên thực lực cũng bình thường, nhưng chỗ lợi hại của chúng là có thể khóa chặt không gian nơi này, khiến người bên trong không thể nào sử dụng năng lực và đạo cụ được.”
Cho dù là Tiêu Thành khi bước vào cũng vô cùng cẩn trọng. Sử dụng một loại đạo cụ đặc biệt giấu đi khí tức của mình mới tránh được những quỷ hồn khác, ẩn thân lên lầu hai an toàn.
“Cho dù là người chơi lợi hại hơn nữa, trong trường hợp không thể sử dụng năng lực và đạo cụ vậy có khác gì với người bình thường chứ, đối mặt với quỷ hồn càng chỉ có thể chờ chết!”
Tuy Tiêu Thành không thể quan sát được Cố Vô Kế và Tề Vân Tu ở dưới lầu thế nào, nhưng có thể tưởng tượng được, hai người này bây giờ chắc chắn cực kì thê thảm, không còn ngông cuồng trước mặt anh ta được nữa……
“Không phải bình thường các người rất lợi hại sao? Nhưng bây giờ không dùng được năng lực, chắc chắn dưới sự bao vây của quỷ hồn đã sợ hãi đến cực điểm rồi, cầu sống không được cầu chết không xong, sợ đến nỗi khóc lóc van nài…..” Tiêu Thành nghĩ đến đây cảm thấy rất sảng khoái, bắt đầu thấy tiếc bản thân không thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng này.
Nhưng trong lúc anh ta đắc ý lại hoàn toàn không chú ý đến, phía sau lưng mình không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng đen, từ trên thân bóng đen có vô số sợi tơ đen kịt chầm chậm tản ra.
………
……
Trong phòng quả thật là một cảnh tượng thê thảm vô cùng.
Thậm chí còn tàn khốc hơn cả tưởng tượng của Tiêu Thành.
Quỷ hồn bị Cố Vô Kế đưa vào đã thu mình vào một góc run cầm cập, cảnh tượng trước mắt quả thật có thể khiến nó bị ảnh hưởng tâm lí cả đời.
Lúc này,mấy quy hồn khiến Tiêu Thành ôm kì vọng cực lớn đều đã mặt mũi bầm tím quần áo rách bươm, sợ hãi thu mình trên mặt đất, nhìn hai người sống ở trước mặt_______ đặc biệt là nhìn Cố Vô Kế, dáng vẻ họ đã sợ đến cực điểm.
Cảnh tượng này nếu để người ngoài nhìn thấy, đại khái sẽ nghi ngờ về cuộc đời, rốt cuộc ở đây ai là người ai là quỷ.
—————————————–
Mong chủ nhà cho mình được đọc truyện ạ 😘
Mình hứa sẽ không reup dưới mọi hình thức ❤️
Chủ nhà ở Kiên Giang hả? Nếu vậy thì cùng quê á😁
chào đồng hương, mà đồng hương chưa đăng ký trên blog của mình, bạn có thể đăng ký rồi mình mới set quyền mới đọc được nhé, :))) bạn ở đâu kiên giang ạ :))
Xin chào, mình mới sử dụng nên k biết làm sao để cấp quyền đọc truyện được ạ. Mong được ad giải đáp. Mình xin cảm ơn!
bạn inbox page nhé
Chủ nhà ơi, làm thế nào đề inbox page vậy ạ?
Chủ nhà ơi, làm thế nào đề inbox page vậy ạ?
bạn muốn đọc truyện có thể vào link này
https://thitranbuontenh.com/topic/dang-ky-thanh-vien-tin-cay/