
.:Chương 25:.
Hỏi rõ rang
Trans: Tiên Trần
Cố Vũ không hiểu tại sao Lâm Thu Yến nói thay đổi liền thay đổi, tựa như đêm hôm đó đều là giả tưởng, Lâm Thu Yến vừa nói thích hắn cũng là giả.
Tình trường không được như ý dẫn đến gần đây trạng thái Cố Vũ không được tốt, người tinh mắt đều có thể nhìn ra, Tú Viên nhìn thấy dáng vẻ mất hồn của Cố Vũ ngay cả Khả Khả cũng có chút thất thần, cô ấy nghĩ hai việc này chẳng lẽ đều thất bại? Gần đây tâm trí Lâm boss cũng ở đâu đâu, chẳng lẽ cũng là thất tình?
Cố Vũ cảm thấy Lâm Thu Yến trốn tránh hắn, ngoài lúc họp ra Cố Vũ đều không chạm mặt Lâm Thu Yến, hắn nghi ngờ muốn hỏi Lâm Thu Yến, nhưng lời nói của Lâm Thu Yến ngày hôm đó dường như vẫn còn ở bên tai, trong nháy mắt khiến Cố Vũ như quả bóng cao su xì hơi.
Tan làm rồi, Khả Khả đi đến bên cạnh Cố Vũ, do dự hồi lâu lấy dũng khí, “Tiểu Vũ ca, một chút anh có rảnh không? Em có vài lời muốn nói với anh.”
Cố Vũ nhìn vẻ mặt Khả Khả đầy mong đợi, hắn không tiện cự tuyệt liền đồng ý, hai người đến một quán ăn nhỏ ngồi xuống gọi vài món tùy ý. Họ ngồi cạnh cửa sổ, bên ngoài người xe qua lại rất náo nhiệt, mà họ ở bên trong ai cũng không nói, yên tĩnh đến khó xử.
Khả Khả hồi hộp siết lấy vạt áo, trải qua đấu tranh nội tâm, mở miệng ra rất nhiều lần, cô ấy mới có hết dũng khí nghiêm túc nhìn Cố Vũ, “Tiểu Vũ ca, em thích anh.”
Đối với Cố Vũ, Khả Khả là một cô gái rất dễ thương, khiến cho hắn đối đãi với cô như một người em gái, hắn đối với cô không có loại tâm tư đó, “Xin lỗi, anh chỉ xem em như một người em gái.”
“Em là một cô gái rất dễ thương, em sẽ tìm được một người thích hợp với em hơn.” Cố Vũ nhìn thấy gương mặt Khả Khả lộ ra vẻ thất thần, không kiềm được liền dịu dàng an ủi, hắn biết bị người mình thích cự tuyệt là chuyện buồn biết bao nhiêu, loại cảm giác này, không lâu trước đây hắn cũng cảm nhận được rồi.
“Em biết rõ Tiểu Vũ ca không thích em.” Khả Khả cười đau khổ, nhưng em vẫn không chịu được muốn nói ra.”
“Bởi vì em không muốn bản thân phải hối hận.” Biết rõ sẽ bị từ chối nhưng vẫn cứng đầu, tâm ý này Khả Khả đã che giấu rất lâu, cô muốn cho Cố Vũ biết, đồng thời cũng không muốn khiến bản thân hối hận, cho nên cô lựa chọn dũng cảm nói ra tình cảm của mình.
“Tiểu Vũ ca, anh cũng không cần quá để tâm trong lòng, bởi vì em vẫn muốn làm bạn tốt với anh, giống như trước đây.” Khả Khả không muốn Cố Vũ khó xử, phần tình cảm này đã được truyền đạt, tình cảm này cũng theo sự từ chối của Cố Vũ mà điêu tàn, vĩnh viễn chôn chặt trong đáy lòng cô.
Nụ cười của Khả Khả rất vui vẻ, nhưng Cố Vũ nhìn thấy được nỗi buồn trong mắt cô, nhưng hắn chỉ có thể làm như không thấy, hắn hy vọng sẽ có một người tốt hơn đến đau lòng cho nước mắt của cô, nhưng người đó sẽ không là hắn.
“Khả Khả, cảm ơn em.”
Câu nói không muốn làm bản thân hối hận đó của Khả Khả làm thức tỉnh Cố Vũ, hắn đứng dậy nói tiếng xin lỗi Khả Khả gấp rút trả tiền rồi đi mất. Cố Vũ biết bản thân muốn làm gì rồi, hắn cũng như Khả Khả, không muốn để bản thân hối hận, cho nên bất luận thế nào hắn cũng muốn hỏi rõ Lâm Thu Yến.
Lâm Thu Yến cố ý đổi thời gian vào và tan làm là để không gặp Cố Vũ, bởi vì chỉ cần nhìn thấy Cố Vũ, anh sẽ liền nghĩ đến những chuyện đã qua, thực ra không nhìn thấy Cố Vũ ở xung quanh đều sẽ gây ra những đợt sóng hồi ức của anh, khiến tâm thần anh không yên, tránh né Cố Vũ chỉ là cách làm dối mình gạt người mà thôi.
“Sao cậu lại ở đây?” Lâm Thu Yến dừng lại, nhìn thấy Cố Vũ ở trước cổng nhà mình, anh có chút kinh ngạc.
“Lâm tổng, tôi muốn nói chuyện với anh một chút.” Cố Vũ ngăn cản Lâm Thu Yến trước cổng, nghiêm túc nhìn Lâm Thu Yến.
“Bây giờ tan làm rồi, không bàn việc công.” Lâm Thu Yến bất chấp sự ngăn cản của Cố Vũ, lục tìm chìa khóa mở cửa.
“Không phải việc công, là việc giữa hai chúng ta.” Cố Vũ nắm lấy tay Lâm Thu Yến đang vặn chìa khóa.
Cổ tay bị Cố Vũ nắm, Lâm Thu Yến có thể cảm nhận được nhiệt độ của đối phương, tim anh bắt đầu đập mạnh, anh cuống quýt hất tay Cố Vũ ra, hít thở sâu làm bản thân bình tĩnh lại, “Giữa chúng ta, càng không có gì để nói.”
“Anh đang sợ tôi? Nên anh không dám nói chuyện với tôi?”
“Cậu có gì đáng sợ?” Lâm Thu Yến nghiêng đầu tránh né ánh mắt nóng bỏng của Cố Vũ, ngón tay bất an nắm chặt chìa khóa.
“Đã như vậy, vậy chúng ta nói chuyện.” Cố Vũ nắm lấy tay cầm chìa khóa của Lâm Thu Yến, cầm tay Lâm Thu Yến vặn chìa khóa, sau khi mở cửa ra, không đợi Lâm Thu Yến kháng cự liền đi vào.
Đối với cách làm như bọn cướp của Cố Vũ, Lâm Thu Yến cảm thấy cạn lời, nhếch mép một cái đi theo vào trong, anh rót ly nước đưa cho Cố Vũ đang ngồi trên sô pha, “Nói đi.”
“Tại sao anh lại tránh tôi?” Cố Vũ đi thẳng vào vấn đề.
“Không có.” Lâm Thu Yến cầm ly lên uống vài ngụm, che giấu sự mất tự nhiên của bản thân, anh không nghĩ Cố Vũ sẽ trực tiếp hỏi điều này.
“Tối uống say đó, một giây phút nào của anh là thật lòng?” Biết rõ câu trả lời của Lâm Thu Yến, Cố Vũ vẫn nhịn không được muốn hỏi lại một lần nữa, trực giác của hắn nói cho hắn biết Lâm Thu Yến đối với hắn cũng có cảm giác, nhưng hắn không biết tại sao Lâm Thu Yến lại muốn cự tuyệt, hay thật sự là bản thân đã nghĩ quá nhiều rồi? Cố Vũ cầm lấy ly nước bất an chờ câu trả lời.
“Tôi đã nói rồi, tất cả đều là lời nói xằng bậy của tôi.” Lâm Thu Yến bỏ ly nước xuống, đứng dậy đi tới thang gác, ở góc Cố Vũ không nhìn thấy, tay nắm chặt lan can, “Không có chuyện gì khác vậy mời cậu, cậu đi đi, tôi mệt rồi.”
Câu hỏi của Cố Vũ như lưỡi gươm sắc nhọn xuyên qua tim Lâm Thu Yến, làm cho anh vừa nãy thiếu chút nữa đã gật đầu, Lâm Thu Yến sợ mặt nạ ngụy trang của anh ở trước mặt Cố Vũ sẽ bị vỡ nát, muốn đi lên lầu như lẩn tránh đi.
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW