Chương 19
Edit: Lục Lục
Beta: Giang Holmes
Thượng đế là ban ngày với ban đêm, mùa đông với mùa hè, chiến tranh với hòa bình, thỏa mãn và dục vọng.
Thượng đế chết rồi, đạo đức sụp đổ, nhưng chúng ta vẫn còn sống, thời điểm bi quan tuyệt vọng nhất trong sinh mệnh là tin tưởng sinh mệnh, đánh giá mọi thứ, bởi vì con người, bản thân chính là thần có hào quang.
Thượng đế chết rồi, chúng thần sa đọa, mọi người mất đi trói buộc, bị hỗn độn chôn vùi.
Thượng đế chết rồi, tiên đoán của một nhà triết học điên, trở thành sự thật.
Tôi vùng vẫy trong hỗn loạn, muốn đẩy Tịch Nhược từ trong bên người tôi ra xa. Nó cắn môi tôi, dùng sức bức bách khiến tôi thống khổ, mút vào. Tịch Nhược kịch liệt tách răng của tôi ra, đau đớn khó chịu, dần dần cả khoang miệng tôi đều đầy mùi máu nhàn nhạt. Hương vị này dường như kích thích Tịch Nhược, nó càng thêm điên cuồng liếm mút vết thương kia. Hai chân tôi bắt đầu đạp nó, đá nó, không ngừng giãy dụa tìm cách thoát khỏi nó, cảm giác sợ hãi không ngừng chiếm cứ toàn bộ nội tâm.
Tôi nghĩ nó điên rồi! Thật sự điên rồi!
“Mày muốn làm cái gì! Bỏ tao ra!” Thừa dịp nó lợi dụng khe hở để di chuyển, tôi nỗ lực đem đầu nó đẩy sang một bên, quát lớn. Tịch Nhược gắt gao khống chế cơ thể tôi động đậy, mạnh mẽ nhào qua đầu tôi, bóng đen bao phủ xuống, mắt của nó tỏa ra hào quang ảm đạm, nó nhìn tôi, trong con ngươi không mất đi vẻ ôn nhu, nhưng lại mang theo dã tính và nét kiêu căng, nhưng thần sắc trên mặt lại trống rỗng.
“Anh, em vì anh trả giá tất cả, cuối cùng được chỉ là một câu nói nói đùa của anh. Hừ, nói đùa. . . . . . .” Tịch Nhược cười gượng, lắc đầu thở dài một hơi.
“Cửu Tịch Nhươc, mày rốt cuộc đang nói cái gì hả! Tao là anh của mày, mày tỉnh táo một chút được không! Mau bỏ tao ra!” Tôi không khống chế được mà run rẩy, không có sức lực nói chuyện, tôi không thể tin tưởng một màn xảy ra ban nãy, Tịch Nhược đang hôn tôi?! Vì sao???
Tịch Nhược nâng mắt lên nhìn tôi, trên mặt có chút ưu sầu, đôi mắt xanh thẳm do khúc xạ của ánh trăng, vừa trống trải lại vừa cô tịch giống như một đôi mắt sói vậy: “Đúng vậy, anh là anh của em. . . . . . . .cho nên em mới như vậy. Là anh hại tôi, chúng tôi thành như vậy tất cả đều là lỗi của anh, tất cả mọi chuyện đều là anh sai! Cửu Mộ Vũ, em rất hận anh!”
Tịch Nhược không khống chế được hét vào mặt tôi, tôi tưởng là tôi hoa mắt rồi, nhưng trong mắt của nó đích thực có nước mắt. Thật khó có thể tin được. Nó mạnh mẽ kiềm chế nghẹn ngào, bi phẫn ưu sầu mà cắn chặt hàm.
“Tịch Nhược. . . . . . .” Tôi bị nó dọa rồi, vẻ mặt thống khổ nhìn nó. Nó nói tất cả đều là tôi sai?! Có ý gì. . . . . . . .Lẽ nào nó. . . . . .nó. . . . đều là nguyên nhân của tôi?! Không, không đúng, tôi không làm gì nó cả! Tôi cái gì cũng không biết!
Tôi không hiểu, cũng không muốn hiểu.
Thân là một người, có những lúc cho dù biết đáp án với kết cục, điều đó không có nghĩa là đã kết thúc và mất đi ý nghĩa, trái với việc để bạn lọt vào một vấn đề khác, mà cái khởi xướng chính là sự hiếu kỳ của bản thân, nó sẽ đem bạn dẫn đến bước vạn kiếp bất phục.
Tôi hoảng sợ tái mặt vùng vẫy, dường như suy nghĩ bị vướng mắc, ánh mắt của Tịch Nhược càng thêm sắc bén, nó mím môi: “Anh, em không thể lại ủy khúc cầu toàn* rồi. . . . . . . .Bởi vì em không cam tâm.”
Uỷ khúc cầu toàn [委曲求全] : “Uỷ khúc” [委曲] là “uốn lượn; uyển chuyển; quanh co;”, “cầu toàn” [求全] có thể tạm hiểu là “mưu cầu sự hoàn hảo”, “đạt được mục đích”,v.v… (Theo QuickTranslator) Miễn cưỡng nhân nhượng người khác, hòng để bảo toàn (giữ tròn, duy trì,v.v…). Cũng chỉ vì lấy đại cục làm trọng mà nhượng bộ. (Theo Tra tuân công cụ đại toàn) Có lẽ là thành ngữ này cũng giống kiểu “chính sách mềm dẻo”
“Cái gì. . . . . . .” Ta trừng mắt kinh ngạc nhìn nó, Tịch Nhược nâng tay lên, dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ gò má tôi, thất vọng cười, có chút đáng giận cũng có chút mê người.
“Anh, anh muốn chịu trách nhiệm với em không? Anh . . . . . . nguyện ý trả lại em không? Hai người chúng ta, tựa như phạm lỗi và sự trừng phạt. . . . . . . bây giờ em muốn phạm tội, anh sẽ chịu phạt sao? Hử?” Tịch Nhược bình thản nói, nỗi đau và nỗi buồn dập dờn trong con ngươi, nó nhìn chằm chằm tôi, tình cảm ẩn ý không tầm thường. . . . . .
“Mày muốn làm gì?” Tôi hỏi mơ hồ, sớm quên luôn vùng vẫy, ánh mắt dần dần ảm đạm, đôi mắt càng ngày càng đỏ, bỗng dưng một giọt nước óng ánh từ đôi mắt nó lăn xuống má tôi, tôi sợ hãi hít một ngụm khí lạnh: “Em. . . . . .”
Nó khóc rồi, tại sao? Tất cả nghi ngờ tôi còn chưa mở miệng hỏi đã bị nước mắt của Tịch Nhược tuôn ra ngày càng nhiều dọa sợ.
“Anh, vậy em bắt đầu đây, xin chỉ giáo nhiều hơn.” Ánh mắt của Tịch Nhược đột nhiên trở nên đáng sợ, nó xốc cái chăn trên người tôi ra.
“Đợi. . . . . . . . A!” Tôi hoảng sợ muốn phản kháng, nó lại chế ngự môi tôi trước một lần nữa, hung hăng mà cuồng nhiệt, nước mắt của nó rơi xuống bên miệng chúng tôi đang triền miên, có chút mặn, nhưng lại rất chua, người khác không dám chạm vào. Nó dùng lực áp bức thân thể bất an của tôi, bắt đầu xé rách áo ngủ của tôi. Da của tôi bị nó ghìm phát đau. Nó rời khỏi miệng tôi, một đường nước bọt kéo dài giữa đôi môi chúng tôi, nhanh chóng cắn tới xương quai xanh của tôi.
“A! Tịch Nhược!” Tôi bị đau sợ hãi thốt lên. Nó dường như không thèm để ý tiếp tục cắn cổ tôi, du đãng liếm mút.
“Đừng. . . . .đừng mà . . . . . .Tịch Nhược. . . . . .” Tôi cố sức cử động môi, muốn ngăn cản, nhưng cơ thể xụi lơ không thể chống lại nhiệt tình của nó. Tịch Nhược một đường hôn qua bên tai, cắn lấy vành tai tôi, một tay vén tóc mai của tôi, vuốt ve da đầu tôi, liếm láp toàn bộ lỗ tai tôi.
“Dừng tay. . . . . . chúng ta. . . . . ” Nội tâm tôi hò hét dữ dội, chúng tôi không thể như vậy! Nhưng lời đến bên miệng lại không thể nào thốt ra được, như có sức mạnh thúc đẩy tôi đến sắc dục của Tịch Nhược, “Chúng ta. . . . . .là anh em. . . . .” Cho nên làm như vậy không đúng, là cấm kỵ, xin mày, dừng tay. . . .
Tịch Nhược thở ra khí nóng, bèn ở bên tai tôi, thấp giọng trầm ngâm vài chữ: “Anh em. . . . .có thể vứt đi.”
Sau đó không cho không gian để phản bác nữa, miệng dời lên mắt tôi, lại hôn xuống môi tôi, hai tay thành thạo đem quần lót và pyjiama của tôi cởi ra, tôi kinh hãi lập tức trợn mắt, bắt đầu sợ hãi, đến khi một cánh tay xa lạ cầm lấy phân thân tôi, cơ thể tôi đột nhiên cương lên, không thể nhúc nhích. Tịch Nhược cắn lấy cằm tôi, chuyển xuống phía dưới, ôm lấy đôi vai, tay cầm phân thân bắt đầu động đậy từ trên xuống dưới.
“Không được. . . . . dừng tay. . . . .mày muốn làm cái gì!” Tôi lắc đầu yếu ớt vùng vẫy, khoái cảm của phân thân sắp lên tới đỉnh, khiến lý tính của tôi cuối cùng tan rã triệt để. Tay Tịch Nhược càng tăng thêm tốc độ, phân thân của tôi cương lên rất nhanh, từ từ hồng trướng lên, một tay khác nhàn rỗi của nó đang vuốt trên đầu nhũ tôi, nhẹ nhàng nhu thuận xoa nắn, toàn thân tôi tê dại đến khó chịu.
“Ưm. . . . . .Tịch . . . . . .a. . . ” Kích thích trên thân và hạ thân khiến tôi không nhịn được rên rỉ, mỗi vị trí toàn thân tôi đều bắt đầu co giật.
Tịch Nhược liếm lên yết hầu tôi thuận tiện hôn lồng ngực tôi một cái, tất cả động tác đột nhiên ngưng lại, trong nháy mắt cảm giác trống rỗng bao trùm tim tôi, tôi khó hiểu chớp mắt, hơi hơi chống thân mình dậy, Tịch Nhược cúi thấp đầu, không thấy rõ biểu tình.
“Tịch Nhược. . . . . . . ?” Bất an gọi, nó vẫn trầm mặc không nói, lát sau, thấy nó không có phản ứng, tay tôi còn chưa đụng đến nó đã bị đánh ra. Bông nhiên nó ngẩng đầu, ánh mắt hung ác trừng tôi, mặt như giấy trắng, nó nâng tay chỉ vào ngực tôi, tôi nhìn về phương hướng nó chỉ, không khỏi không mở miệng.
Đó là một vết hôn gần như đã hoàn toàn mờ đi , rất mờ rất mờ, nhưng dưới ánh trăng chiếu rọi lại dễ thấy quỷ dị, khiến tôi nhanh chóng nhớ ra tất cả những chuyện phát sinh với Đầu Gà đêm đó, tôi run rẩy nhìn Tịch Nhược, đang muốn lên tiếng, lại bị nó nắm chặt lấy cằm. Đau quá!
“Nói, là cùng với ai? Anh đã làm với ai?!” Tịch Nhược chau mày kiếm, phát ra âm thanh lạnh lẽo sắc nhọn.
“Tao. . . . . .không phải. . . . . .” Tôi cố gắng giải thích, bởi vì tôi rất muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy khó mở miệng, cũng không biết phải nói từ đâu.
“Hừ. Không phải?! Cửu Mộ Vũ, anh con mẹ nó lại có thể đối xử với tôi như vậy!” Nó dùng sức đấm tôi một cái, tôi nhất thời cảm thấy trời đất quay cuồng.
“Anh lên giường với người khác?! Anh xứng với em sao?! Anh là đồ khốn!” Thần trí còn chưa trở về, lại tới thêm một đấm không rõ ràng, trong miệng tôi nổi lên mùi máu nồng nặc.
“Em vì anh hy sinh nhiều như vậy! Cuối cùng cái gì cũng mất hết! Nhưng. . . . . .em không quan tâm! Chỉ cần vẫn còn anh! Anh, anh nhất định phải là của em! Anh nếu như dám phản bội em, em nhất đinh sẽ giết chết anh!” Tịch Nhược tức giận quát, nó ép thẳng đầu tôi lại, cắn môi tôi, không có một chút ôn nhu và nhân tính nào, chỉ là dùng lực cắn môi, rất đau, trong miệng lại tuôn ra không ít mùi máu. Nó ác độc bất ngờ bóp tôi, tôi hoảng sợ bắt đầu cố gắng vùng vẫy, tiếng kêu bị nghẹn tại cổ họng, Tịch Nhược ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy tơ máu, nó kéo quần ra, cầm thẳng phân thân, trực tiếp đâm vào cơ thể tôi mà không hề nói trước.
“A a!!” Tôi đau khổ hét lớn, cảm giác này. . . . .sống không bằng chết. Cơ thể như muốn nổ tung, đau tê tâm liệt phế, hai tay tôi nắm chặt ga trải giường, cố nén nước mắt. Tại sao, tại sao lại đối với tôi như vậy. . . . .
Tịch Nhược điên cuồng khuấy động trong cơ thể tôi, cảm giác ma sát khô nứt khiến tôi suýt nữa ngất đi rồi. Động tác của nó lần sau càng mãnh liệt hơn lần trước, mỗi lần đều lên đến đỉnh, hình như đã đau đến mức mất cảm giác.
“Đau. . . . .đừng mà. . . . .xin mày. . . . .dừng lại đi. . . . . .” Tôi nghẹn ngào van xin, nhưng nó lại không lay động đồng thời cúi đầu cắn lấy vết hôn ngay ngực tôi.
“A! Đừng mà! Đau quá! Đau quá!” Nó như thể muốn cắn đứt khối thịt kia, gắt gao cắn lấy không thả, tôi nhắm nghiền hai mắt cảm giác mơ hồ như khối thịt kia đã đứt.
“Anh, anh là của em. . . . . . .người anh yêu là em. . . . . .là Cửu Tịch Nhược em. . . . . .tại sao lại muốn quên đi! Tại sao hết lần này tới lần khác muốn vứt bỏ. . . . . .anh yêu em. . . . . không phải em thì không thể. . . . .” Tịch Nhược buông miệng ra, chế trụ thắt lưng, thân thể lắc lư càng thêm dữ dội, ngữ khí xen lẫn kiêu ngạo và oán giận.
Tôi không có nhận thức mê man nhìn nó, chỉ liếc mắt một cái, trong nháy mắt, tâm trí tôi bị sốc nặng, Tịch Nhược, nó. . . . . .nó. . . . . . mắt của nó là màu vàng!
『Lực công kích của bọn họ rất mạnh, biến thân hoặc khi tức giận màu mắt sẽ biến thành vàng óng. 』
『. . . . . . . .hơn nữa còn phải ỷ lại vào neodymium được cung cấp trực tiếp bởi cương thi cấp bảy, mới có thể sinh tồn. 』
『Cầm đi, đây là neodymium tháng này của mày. 』
Thật sự là cương thi cấp sáu.
Đảo điếu nhân. (Đảo điếu nhân: một lá bài Tarot miêu tả người thường bị treo ngược xuống bằng một sợi dây, có nghĩa là sự hy sinh và cống hiến, chắc là chỉ những người hy sinh và cống hiến cho người khác)
Giấc mộng kia, giấc mộng kỳ quái kia, đột nhiên những ấn tượng vụn vặt trong não đang chắp ghép lại.
Hai người yêu nhau, tang lễ của một người, đó chính là kết cục.
Tôi biết rồi, người chết đi kia chính là Tịch Nhược. Vì để bảo hộ người quan trọng đã chết, nhất định phải thông qua niệm lực mạnh mẽ của người kia mới có thể sống lại, nó quay lại là để tiếp tục bảo vệ người kia. Nhưng, cho dù là như vậy, điều này có liên quan gì đến tôi? Tại sao tôi lại mơ thấy giấc mộng đó? Tại sao “du” trên người chứng tỏ nó sinh ra niệm lực mạnh mẽ với tôi? Tại sao bây giờ Tịch Nhược lại đối với tôi như vậy? Tại sao lại có thể khẳng định người tôi yêu là nó? Tại sao . . . . . . . nó lại càng muốn hận tôi. . . . .
Bởi vì quá điên cuồng, cho nên đáp án chỉ có một.
Tôi mất đi ý thức vài lần, sau đó mới tỉnh lại, chỉ cảm thấy Tịch Nhược vẫn còn rút ra đâm vào trong cơ thể tôi, nó bắn mấy lần tôi đã không rõ nữa, nhưng một lần tôi cũng không bỏ qua. Miệng lưỡi tôi khô khan hít thở, khát khao được thoải mái, khó chịu quá, rất muốn uống nước, tôi muốn uống nước. . . . . Tịch Nhược cúi người đè thân thể tôi, đột nhiên có thứ gì đó như nước chảy vào miệng tôi, nhưng vẫn không đủ, tôi tham lam chủ động nuốt vào, muốn nhiều hơn, nhưng cái thứ trơn trơn kia càng du đãng khắp miệng tôi, tôi không thể bắt được, loại cảm giác này quá mức quen thuộc rồi, tôi từ từ mở mắt ra, mặt của Tịch Nhược đập vào mắt tôi, là nó đang hôn tôi, mà tôi cũng kịch liệt đáp trả lại nó, không phân rõ là dục vọng hay là khát vọng với nước.
Tôi dám khẳng định đáp án kia.
Tịch Nhược đứng dậy rời khỏi môi tôi bất chấp tôi giữ lại, nó một bên rút ra đâm vào một bên bao lấy phân thân của tôi. “Anh. . . . . .cái này, vẫn dễ thương như vậy. . . . . . ” Tốc độ của nó càng ngày càng nhanh, thỉnh thoảng dùng ngón cái kích thích tôi, một hồi khoái cảm phá vỡ tất cả tuyến phòng ngự của tôi, một lần so với một lần mãnh liệt thêm, sắp đạt đến cực điểm. “A! . . . . . . . .Tao. . . . . . a. . . . .” Toàn thân tôi mất trọng lượng, khẽ run, hung hăng tiết ra ngoài, tôi cảm giác tiết ra rất nhiều. Mỗi chỗ trên thân đều như tan rã, tôi gục xuống giường tùy ý nó tiếp tục làm bậy. Trước mắt tôi mơ hồ, nhưng mặt của Tịch Nhược và cơ thể lại rất rõ ràng, biểu tình trên mặt nó không biết từ khi nào lại có thêm áy náy, tôi đang hoang mang tại sao, ánh mắt đột nhiên lướt qua tay trái nó, Tịch Nhược chậm rãi nâng tay đó lên. . . . . .
Tôi nói với bản thân, đáp án kia chính là, nó yêu tôi.
“Em yêu anh, anh à. Cho nên chỉ có thể làm cái này. . . . . . .đừng trách em. . . . . . . ” Con dao trong tay trái hắn phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo sắc bén dưới ánh trăng, nó đang hướng về phía tôi, tôi biết nhất định sẽ rất đau.
“Yêu anh, thà rằng tổn thương anh.”
Lời tác giả:
Tôi thừa nhận tốc độ rất chậm rồi, bởi vì cho rằng không có ai đang xem, cho nên cứ chầm chậm một chút.
Về phần tiến độ, hai cái đầu tiên có chút dư thừa, bạn tôi nói tôi đang trong thời kì tắc nghẽn, bây giờ đã qua rồi, tôi bảo đảm tiến độ sau này tăng nhanh.
Còn có người nói tôi lạc đề, tôi không có. . . . . .Thật đó, tôi không có cẩu thả. . . . . . . .
——————-
-Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader