Edit: Thanh Tâm
Beta: Quỳnh Như
♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠
A Linh giơ tay hứa: “A Bân đại ca yên tâm, em sẽ ghi chú rõ anh là một nhiếp ảnh gia.”
Đôi mắt cô sáng rực, bên trong sóng mắt ôn nhuận tràn ra. Nhìn thấy một đôi mắt chân thành to tròn kia, trái tim Tôn Bân chớp mắt bị hòa tan.
Anh gật gật đầu, thấp giọng cười nói: “Đương nhiên có thể, những tấm ảnh này vốn là tặng cho em mà.”
A Linh nhìn trực diện vào khuôn mặt tròn trịa của Tôn Bân, nở một nụ cười thật tươi: “A Bân đại ca, cảm ơn anh.”
Ngày hôm sau, một bé nhím tên là “Bánh Trôi” nhanh chóng trở nên nổi tiếng trên Weibo, và mức độ nổi tiếng của nó còn nhanh hơn một số kênh đã có lưu lượng truy cập.
Điều lợi hại hơn chính là bé nhím còn thống trị thế giới thú cưng Weibo bằng tấm hình có *jj kia của mình, không cần phụ thuộc vào chế độ pr mà lên top hot search.
Người hâm mộ Weibo của A Linh tăng vùn vụt, từng tấm ảnh của Bánh Trôi được chia sẻ lại nhiều vô kể. Bên dưới, rất nhiều con sen đều gào khóc. Kêu gọi blogger cập nhật ảnh. Mới nhất của Bánh Trôi làm thành một bộ sưu tập, moi người đều nghĩ mua được trân bảo.
# Nhìn xem con nhím nhà người ta #
Chủ đề cũng được xếp hạng trong top 10 hot search.
A Linh nhìn xem các bình luận của người hâm mộ, đăng thêm một cái Weibo khác.
[Ai có thể tận hưởng cuộc sống hơn nó, còn ai!]
Sau đây là một hình ảnh động: Bánh Trôi nằm trên chiếc ghế bờ biển nhỏ nhắn xinh xắn, nằm liệt thành một cái bánh con nhím, mắt hơi nheo nheo lại, ngón chân giẫm giẫm theo nhạc nền. Tỏa ra một hơi thở “thực sự hưởng thụ”.
Chỉ trong vài phút, đã có hàng nghìn bình luận bên dưới.
*Oh oh oh, đáng yêu, đáng yêu quá!*
*Lại muốn lừa tôi nuôi một con nhím nữa. đáng giận (〃 > mãnh <)!*
*Cuộc sống hàng ngày không bằng một con nhím*
A Linh mỉm cười và gửi một Weibo khác.
[Hôm nay trẫm hạnh phúc! Vui vẻ quay quanh ~]
Một hình ảnh được cung cấp dưới đây:
Bánh Trôi hướng về phía trước giơ hai tay lên, chân dang rộng hình chữ bát, tứ chi đều cố gắng duỗi ra, há to miệng lộ ra cái lưỡi hồng nhuận, đôi mắt cười rạng rỡ, vẻ mặt hưng phấn như là nó duy trì đội bóng giành được cup vinh dự, làm nó kích động rồi.
*Ngất ngây trước độ dễ thương của Bánh Trôi!*
*Cầu xin blogger tiếp tục rải đồ ăn cho các sen, chúng ta còn muốn ăn thêm Bánh Trôi!*
A Linh tiếp tục đăng một Weibo khác.
[Thiếu niên, cố lên!]
Một hình ảnh được cung cấp dưới đây:
Bánh Trôi duỗi một bàn chân thành nắm đấm đặt lên ngực mình, lông mày cau lại, anh chàng nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt căng ra, ánh mắt đầy sự nghiêm túc, nó thực sự đã diễn đạt một cách sinh động ý nghĩa của từ “cố lên”. Biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
*Muốn chạm vào, nhào tới hôn hôn! Không thể kháng cự!*
*Đừng quá đáng yêu, đây là phạm qui, sẽ bị phạt thẻ đỏ!*
Cuối cùng, A Linh đưa một đoạn video nhỏ về “Con nhím nở hoa” để kết thúc.
Màn ảnh chiếu lên Bánh Trôi đang cuộn thành quả bóng, giọng nói một người đàn ông vang lên. Anh ta nói: “Bánh Trôi, em có muốn ăn đậu phộng không?”
Ngay sau khi chứng kiến một giây kỳ diệu, chỉ thấy bé nhím “Chi” một tiếng, như thể đang trả lời câu hỏi của sỉ quan xẻng. Nguyên bản lỗ tai giật giật, sau đó chậm rãi mở ra chính mình, giống như một quả bóng nhím nở ra.
Bánh Trôi mở mắt ra nhìn xung quanh, nhưng hoàn toàn không thấy đậu phộng yêu quý của mình.
Bây giờ “Hoàng thượng” rất không vui, hai cái bàn chân nhỏ phía trước của nó bấu chặt lại, mặt đầy vẻ “Trâm đang tức giận, đừng có chọc ta, ta là quả bóng nhím in lên mặt là sẽ chết!”
Đúng lúc này, trong camera đột nhiên xuất hiện một bàn tay tròn trịa, cầm một viên đậu phộng đưa cho Bánh Trôi.
Qủa nhiên khi nhìn thấy đậu phộng thân yêu Bánh Trôi hai mắt sáng lên, lập tức duỗi ra đôi móng vuốt nhỏ ôm lấy đậu phộng trên ngực, sau đó từ từ thả lỏng, gai ở trên lưng cũng không còn dựng đứng lên, rốt cuộc lộ ra cái bụng mềm mềm.
Đây là một video đơn giản nhưng đã được xem hàng trăm nghìn lần mỗi ngày, nhiều người hâm mộ đã nói rằng họ đã ‘trúng độc’ con nhím.
* Ta sẽ nói với mọi người rằng tôi chỉ xem nó trên dưới hai mươi lần mà thôi *
* Mẹ hỏi vì sao cười đến giống biến thái vậy… *
Cứ như vậy, Bánh Trôi đã thực sự trở thành một hiên tượng nổi tiếng trên mạng. Khi nhìn những bức ảnh của nó, A linh chìm vào giấc ngủ sâu, gần đây cô ấy càng ngày càng ngủ lâu hơn.
…
Tô Li tới cửa thăm hỏi gia đình, khám sức khỏe cho Bánh Trôi, kiểm tra một chút môi trường sống và cảm thấy rất hài lòng. Tôn Bân rót cho cô một tách trà, hai người ngồi trong phòng khách tán gẫu, Bánh Trôi tự động ở một bên vui đùa.
Tô Li hỏi: “A Linh thân thể tốt hơn chưa ạ? Cô ấy có thích Bánh Trôi không nhỉ?”
Khuôn mặt trần đầy thanh xuân hạt đậu của Tô Bân nở một nụ cười vui vẻ, anh hào hứng trả lời: “A Linh dạo này tâm trạng rất tốt, cảm thấy tràn đầy năng lượng. Cô ấy rất thích Bánh Trôi, mỗi bức ảnh của nó đều phải xem đi xem lại nhiều lần mới thôi.”
Tô Li nhấp một ngụm trà, cảm thấy rất thoải mái: “Vậy là tốt rồi ạ!”
Tô Bân hỏi cô: “Cô có biết đến ‘ban nhạc mưa xuân’ không?”
Tô Li nhẹ gật đầu: “Nghe nói trong ban nhạc dường như có rất nhiều nhạc cụ cổ điển như đàn dương cầm, đàn tranh và tỳ bà.”
“Đúng vậy, kỳ thực là A Linh đang dùng là đàn tỳ bà dàn tấu.” Tô Bân nói đến đây thì giọng anh trở nên hơi buồn và nặng nề… anh tiếp tục nói: “Sau đó cô ấy vì bị bệnh mà bị ban nhạc khai trừ rồi, không thể tiếp tục diễn tấu nữa.”
“A Linh vốn là một cô gái ưa tươi cười. Nụ cười của cô ấy luôn có thể cảm nhiễm người khác. Thật không may, kể từ khi bị khai trừ, cô ấy không còn tinh thần nữa.”
“Dù biết rằng cô ấy giả bộ nở nự cười chỉ là biểu hiện cho mọi người xem, để không làm gia đình và bạn bè lo lắng.”
“Vì để cô ấy thật sự hạnh phúc, tôi ở khắp nơi tìm con nhím có duyên, hi vọng có thể khiến cô ấy lên tinh thần, làm cho cô ấy vui sướng vài phần.
“Nghe thấy câu chuyện này, Tô Li đặt tách trà trên tay xuống, có chút đồng cảm với A Linh, nhưng cô không biết làm thế nào để an ủi Tôn Bân.
“Tôi có thể giúp gì cho cô ấy không?”
Tôn Bân cười khổ lắc đầu, trả lời: “A Linh có nguyện vọng thực hiện ca phẫu thuật với tâm trạng nhẹ nhõm. Bằng cách này, ngay cả khi ca mổ thất bại, cô ấy cũng không hối tiếc.”
“Cửa hàng trưởng, cô không biết, tỷ lệ phẫu thuật thành công của cô ấy chỉ là 30%…”
Tô Li: “Vậy tâm nguyện của cô ấy là gì?”
Tôn Bân: “Đàn một khúc tỳ bà.”
Tô Li hơi kinh ngạc: “Ước nguyện này không khó đạt được đúng không nhỉ?”
Tôn Bân cúi đầu, thay vì trực tiếp trả lời câu hỏi của Tô Li, anh chuyển chủ đề. Tô Li lờ mờ đoán được chút gì đó.
Chiều hôm ấy, Tô Li mua một bó hoa cùng Tôn Bân đến bệnh viện thăm A Linh. Tình trạng của A Linh không tốt lắm, cô yếu ớt dựa vào trên giường bệnh, đối với Tô Li nở một nụ cười mong manh.
Lúc này Tô Li mới thực sự nhận ra “giả bộ nở nụ cười” mà Tôn Bân nói là gì. Thực sự là làm người ta cảm thấy đau lòng mà.
A Linh biết danh tính chủ cửa hàng thú cưng của Tô Li, muốn trò chuyện với cô ấy nhiều hơn, nhưng tiếc là cô không có nhiều sức lực, thỉnh thoảng chỉ có thể nói vài câu.
Tô Li đang ngồi cạnh giường của cô, kể cho cô nghe câu chuyện nghịch ngợm của Bánh Trôi khi nó còn nhỏ. A Linh rất chăm chú lắng nghe, đôi mắt chìm sâu trong hốc mắt, rất to và sáng, ánh lên ánh sáng kiên định về cuộc sống.
Tôn Bân đã rời khỏi bệnh viện trước để làm việc, sau khi anh ấy đi, Tô Li ở lại một lúc.
Cô nhìn mỹ nhân ấy đang ốm yếu bên cạnh, suy nghĩ một hồi, cuối cùng nhẹ giọng hỏi: “Tôn Bân… với cô có quan hệ gì? Hai người… là đang hẹn hò sao?”
A Linh cười nhẹ đáp: “Làm sao có khả năng ấy!”
“A Bân đại ca… là bạn tốt của người yêu thời thơ ấu của tôi và là nhiếp ảnh gia của ban nhạc chúng tôi.”
“Ban nhạc kia đã quy tụ rất nhiều nghệ sĩ biểu diễn tài năng, trong đó giỏi nhất là trưởng nhóm.”
“Mỗi khi ban nhạc của chúng tôi tổ chức buổi hòa nhạc, A Bân chịu trách nhiệm chụp ảnh các tấm áp phích. Anh ấy giống như cái loa truyền bá của ban nhạc, đưa âm nhạc của chúng tôi đến nhiều người nghe hơn.”
“A Bân rất mạnh mẽ, còn rất có năng lực, những bức ảnh của anh ấy thực sự rất có thần!”
Hiếm khi A Linh có thể nói nhiều điều trong một hơi thở, cô thở hổn hển bình tĩnh lại cảm xúc kích động này, khóe miệng rơi vào ký ức chợt nở một nụ cười nhẹ.
Sau cơn mưa, không khí ẩm có mùi thơm độc đáo, gió thổi từng đợt từng đợt vào cửa sổ.
“Mỗi buổi biểu diễn của ‘ban nhạc mưa xuân’ đều rất đẹp, như một giấc mơ.”
A Linh nói: “Tôi thực sự muốn ở đó mãi mãi…”
“Tôi đã nghĩ rằng chính mình có thể ở đó mãi mãi, bên cạnh đoàn trưởng…”
“Không bao giờ rời xa… mãi mãi…”
Tô Li chống cằm, nhẹ giọng cắt ngang ký ức của A Linh, cô nói: “Cô bị đuổi khỏi dàn nhạc vì bệnh tật. Vị đoàn trưởng trong lòng cô có vẻ không phải là người tốt à…?”
“Không phải, cửa hàng trưởng…!” A Linh nở một nụ cười gượng gạo, nhanh chóng giải thích: “Tôi chưa thể tìm được việc làm. Đoàn trưởng đã vui lòng chấp nhận tôi. Sau khi tôi bị bệnh, anh ấy cũng không đuổi đi…”
“Đó là bởi vì ta không thể chịu được kéo ban nhạc thục lùi lại. Không thể tham gia các buổi hòa nhạc, còn phải để ban nhạc chi trả tiền thuốc men cho tôi. Đó lại là tiền mồ hôi nước mắt của mọi người, bản thân tôi cảm thấy vô dụng như vậy đấy. Làm sao mà xứng có thể ở lại bên cạnh đoàn trưởng được…”
Đúng lúc này, Tôn Bân vội vàng chạy lại, lấy trong túi ra một vài tấm ảnh của Bánh Trôi đưa cho A Linh.
Anh lộ ra một nụ cười ngây ngốc, ngượng gãi gãi tốc mái trên trán, mở miệng giải thích: “Vừa rồi anh quá gấp gáp. Đã quên cho em xem tấm ảnh hôm nay. A Linh, em cất nó đi. Khi bác sĩ không cho em nghịch điện thoại, có thể lấy bức ảnh ra xem. Tâm tình sẽ tốt hơn đấy!”
A Linh gật đầu mỉm cười, đưa Tôn Bân một chiếc khăn giấy ướt: “A Bân đại ca, lau mồ hôi uống nước đi. Anh quên chụp ảnh cho em cũng không sao, lần sau anh đừng có chạy về như thế này, hôm nay nắng nóng, anh sẽ phải vất vả thêm đấy…”
Tô Li nhìn Tôn Bân mồ hôi nhễ nhại, hai má đỏ bừng vì chạy, quần áo ướt đẫm mồ hôi. Nhưng chính vì vẻ chật vật này, khiến cô cảm thấy đặc biệt xúc động.
Tô Li thậm chí cảm thấy bức tranh trước mắt trở nên mơ hồ, cô chớp chớp mắt, cố gắng làm bay hơi nước trong hốc mắt.
Tôn Bân… thực sự với A Linh… chỉ là một người bạn thôi sao?
Tô Li khi trở về nhà vẫn còn cảm giác hơi nặng nề, cô dùng chìa khóa mở cửa nhà. Còn chưa kịp xoay chìa khóa thì cửa đã bị mở từ bên trong.
Lục Khiên một tay nắm lấy tay vịn dựa vào khung cửa, nhẹ cười với Tô Li và nói: “Vào trong đi, anh nướng cái bánh ngàn lớp, vào ăn thử một cái đi nào!”
Dưới ánh đèn màu cam của hành lang, nụ cười của Lục Khiên đặc biệt ấm áp, ngay lập tức soi sáng trái tim Tô Li. Cô đánh rơi túi xách trên tay, nhào tới ôm eo Lục Khiên, dùng sức ôm chặt.
Lục Khiên cúi đầu hôn lên đỉnh đầu của vợ, dịu dàng hỏi cô: “Sao vậy?”
Tô Li vùi mặt vào trong ngực Lục Khiên nói: “Em muốn vĩnh viễn ở bên cạnh anh, vĩnh viễn!”
“Đương nhiên là được rồi!” Lục Khiên lớn tiếng đáp lại, anh vòng tay qua người vợ mình, dùng đôi bàn tay to vuốt ve lưng cô, một lần rồi lại một lần nữa.
Lucky đột nhiên bay tới, dừng ở trên vai Lục Khiên, dùng cánh che mắt, vọt tới một bên lớn tiếng phản đối: “Lucky muốn ăn bánh trứng, Lucky không muốn ăn cẩu lương!”
—————————————–