Daniel chỉ vào sừng trâu kiểm tra, “Lấy tay của cậu cầm lấy cán của thanh thủy tinh, tay trái hay tay phải đều được.”
Gia Tam không lập tức duỗi tay ra mà hành lễ một lần nữa với con trai trưởng của lãnh chúa và ma pháp sư, nói: “Thưa đại nhân tôn quý, tôi có thể để bà nội và mẹ của mình vào đây để xem không, tôi nghĩ chắc chắn bọn họ rất muốn tận mắt nhìn thấy quá trình và kết quả. Bây giờ bọn họ đang ở bên ngoài.”
Gia Tam ngẩng đầu lên, lần đầu tiên ánh mắt ẩn chứa sự cầu xin về phía hai đại nhân vật.
Trưởng thôn muốn quát Gia Tam láo xược nhưng không mở miệng ra được.
Ông ta nghe thấy con trai trưởng của lãnh chúa cười ha ha, nói: “Tôi tưởng có chuyện gì chứ. Vậy để bọn họ vào đi.”
Con trai trưởng của lãnh chúa nói những lời này, cho dù trưởng thôn không muốn “Những kẻ ngoại lai đê tiện này dẫm lên thảm của quý nhân”, cũng chỉ có thể nghiêng người để bọn đàn bà kia tiến vào.
Bà Gia và mẹ Gia vừa tiến vào hành lễ với các quý nhân đang ngồi.
Con trai trưởng của lãnh chúa xua tay, để bọn họ đứng một bên xem quá trình kiểm tra của Gia Tam.
Bà Gia và mẹ Gia nhìn Gia Tam bằng ánh mắt kích động, bọn họ có rất nhiều vấn đề, nhưng hiển nhiên bây giờ không phải là trường hợp thích hợp để hỏi.
Gia Tam xoay người cười an ủi bọn họ, lộ ra hai chiếc răng nanh.
Đôi mắt con trai trưởng của lãnh chúa hơi nheo lại.
Kỵ sĩ trường nắm tay ho khan một tiếng. Con trai trưởng của lãnh chúa không thể nói là tồi tệ nhưng anh ta có một sở thích khiến lãnh chúa đại nhân vô cùng đau đầu. Đó chính là anh ta đặc biệt yêu thích những sinh vật đáng yêu, nếu nhìn thuận mắt thì anh ta sẽ mang đến lâu đài. Vậy cho nên lãnh chúa đại nhân không thể không tạo ra một trang viên để con trai trưởng của mình mang các mô hình nhân loại hoặc phi nhân loại đáng yêu trở về.
Cũng bởi vì sở thích này nên con trai trưởng của lãnh chúa khiến cho rất nhiều tiểu thư quý tộc hiểu lầm, vậy nên đến bây giờ anh ta vẫn là cây quang côn.*
*cây quang côn: ngụ ý là lễ quang côn, nói trại thành ngày lễ độc thân được giới trẻ coi là ngày lễ độc thân vui vẻ.
Daniel làm như không thấy những gì trước mắt, sở thích của con trai trưởng lãnh chúa không liên quan đến hắn. Lần này hắn trở về để đại lục Phân Tranh, chỉ là hắn vừa hoàn thành nhiệm vụ được chỉ định đồng thời nhân tiện trả ơn lãnh chúa Hudson cũ đã cho hắn đọc sách viết chữ cùng với thế hệ lãnh chúa Hudson hiện tại.
“Chuẩn bị xong chưa? Nếu đã chuẩn bị xong thì cậu đặt tay của mình lên đi, sau đó suy nghĩ rằng trong đầu cậu có một quả trứng, đập vỡ nó, khiến lòng trắng, lòng đỏ trứng bên trong chảy ra…” Daniel không hề để ý rằng hôm nay hắn kiên nhẫn hơn trước kia không ít. Nếu như trước đó khi kiểm tra gặp được một tên nhóc nhiều chuyện như vậy, hắn đã sớm trực tiếp ném văng ra ngoài.
Gia Tam hít thật sâu, vươn tay ra. Tâm trạng của cậu không quá căng thẳng nhưng thật sự cũng có chút mong đợi.
Gia Tam làm theo âm thanh của Daniel, nhắm mắt lại, tay nắm lấy cán thủy tinh giữa sừng trâu, trong đầu phác họa hình ảnh một quả trứng gà, cậu dùng sức bóp một cái, bóp vỡ nó.
Vào lúc Gia Tam nghĩ như vậy, bàn tay đang cầm lấy cán thủy tinh của cậu cũng dùng sức.
Trong đầu, dịch trứng trộn lẫn với những mảnh vỏ trứng chảy ra từ các kẽ ngón tay.
Cảm giác trên tay mình hơi dính, Gia Tam mở hai tay ra, tùy ý để cho dịch trứng nhỏ giọt, cậu biết rằng đây là giả, nếu không nhất định cậu sẽ không để lãng phí.
Dưới chân dường như có thứ gì đó đang chuyển động, lúc lên lúc xuống, tựa như đang hô hấp.
Gia Tam cúi đầu, nhấc chân trần lên, nhìn thấy một viên màu hồng phấn.
Viên này không khác lắm với cá viên, dẫm lên rất mềm mại.
Gia Tam cúi người xuống nhặt viên đó lên, hơi bóp lại, cảm giác giống như bóp một quả cầu nước có cảm xúc rất tốt, giống như quả cầu cao su trong trí nhớ được chế tạo để phát tiết mà cậu từng chơi. Nó có thể tùy ý tạo hình, nhưng vừa thả ra lại khôi phục như ban đầu.
Tay của Gia Tam cầm lấy viên màu hồng phấn này đập xuống đất.
Bụp.
Viên màu hồng phấn bị đập đến mềm xuống nhưng trong chớp mắt đã khôi phục lại như ban đầu.
Gia Tam bước chân dẫm lên, dùng bàn chân cảm nhận tỉ mỉ.
Cảm giác trước đó của cậu không sai, thứ này thật sự giống như là đang hô hấp. Hơn nữa dưới áp lực càng lớn, cảm giác “Hô hấp phập phồng” càng rõ ràng.
Đây là thứ gì? Tại sao trong ý thức của cậu lại có một vật như vậy?
Gia Tam dẫm lên viên màu hồng phấn, bắt đầu nhìn xung quanh. Cậu lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên tiến vào ý thức của mình một cách rõ ràng như thế.
Thế giới ý thức của cậu là gì? Gia Tam nguyên bản có ở đây hay không?
Gia Tam sờ lên mặt của mình, bây giờ cậu có bộ dáng như thế nào? Là bản thân trong quá khứ hay chính mình của hiện tại?
Cậu cúi đầu nhìn cơ thể của mình, giống như là cơ thể hiện tại.
“Răng rắc.”
Thứ gì đang kêu lên?
Gia Tam ngẩng đầu, bỗng nhiên cậu phát hiện trên đỉnh đầu của mình có một không gian vỡ nát.
“Răng rắc, răng rắc.” Càng ngày càng có nhiều âm thanh vỡ nát vang lên.
Rất nhanh sau đó, toàn bộ không gian ý thức đều bắt đầu lay động.
Đây là gì? Gia Tam còn chưa kịp cảm nhận thì đột nhiên viên màu hồng phấn dùng sức bay lên, đánh vào ngực của Gia Tam.
Gia Tam trực tiếp bị va chạm này đánh bay ra ngoài.
“Răng rắc!” Hình như cậu vừa phá nát không gian ý thức của mình sao?
Gia Tam bị đánh bay ra ngoài không nhìn thấy, sau khi cậu rời khỏi không gian, không gian vỡ nát kia lại bắt đầu chậm rãi ngưng tụ, mà trung tâm ngưng tụ lại chính là viên màu phấn hồng kia.
Trong lều trại.
Người nhà họ Gia nhìn chằm chằm vào Gia Tam, còn những người khác đã trải qua cảnh tượng này rất nhiều lần đều nhìn sừng trâu thủy tinh kiểm tra chăm chú.
Bên cạnh sừng trâu kiểm tra còn xuất hiện một cái đồng hồ cát, khi Gia Tam bắt đầu kiểm tra thì cái đồng hồ cát cũng lập tức chảy ngược lại.
Daniel không cần dùng đồng hồ cát để xác định thời gian, cái đồng hồ cát này chỉ cung cấp cho những người bình thường xem và nắm giữ thời gian dùng. Khi hạt cát trong đồng hồ cát chảy hết xuống phía dưới là lúc kiểm tra kết thúc, nếu trong lúc kiểm tra không có bất kỳ phản ứng gì vậy thì chứng tỏ rằng người này không có thiên phú ma pháp.
Hiện giờ hạt cát trong đồng hồ cát mới chảy được một phần mười.
Cán thủy tinh trong suốt không màu bị thiếu niên nắm lấy đột nhiên phát ra ánh sáng nhạt, ánh sáng nhanh chóng chia thành hai hướng kéo dài ở hai bên sừng trâu.
“A!” Có người phát ra tiếng kêu.
Là trưởng thôn.
Tối hôm qua, những người có độ tuổi từ ba mươi trở xuống trong thôn đều xếp hàng ở quảng trường nhỏ để kiểm tra, nhưng người khiến cho sừng trâu phát ra ánh sáng chỉ có một người, đó chính là Henry.
Tâm trạng của trưởng thôn vô cùng phức tạp, ông ta không nghĩ rằng tên nhóc này lại có thiên phú ma pháp sư!
Cơ thể con trai trưởng của lãnh chúa hơi tiến lên phía trước: Thật tốt quá, lại tìm thêm một người.
Daniel nở một nụ cười nhẹ, càng tìm được nhiều người có thiên phú thì hắn càng có lợi. Ban đầu hắn cho rằng tinh thần lực của đứa nhỏ này rất yếu ớt, cho dù có ma nguyên trời sinh thì chỉ sợ cũng khó có thể dẫn ma lực của ma nguyên. Nhưng hắn không ngờ rằng tốc độ dẫn ma nguyên của đứa nhỏ này lại nhanh như vậy, điều này chứng tỏ rằng trạng thái ma nguyên của cậu ta vô cùng linh động.
Hiện tại hắn sẽ nhìn xem trị số tinh thần lực và chất lượng ma nguyên của đứa nhỏ này như thế nào, kiểm tra loại thiên phú thì cần phải cẩn thận tỉ mỉ hơn, phải đến thủ đô chính quốc của đại lục Phân Tranh mới có thể xác nhận được. Trong tay hắn không có đồ kiểm tra cao cấp tương ứng.
Ở nơi đó, tất cả những ma pháp sư học nghề cao cấp có nhiệm vụ tìm người có thiên phú sẽ đưa những hạt giống ma pháp sư đến nhóm tập trung một lần, cũng sẽ kiểm tra thiên phú của bọn họ cẩn thận hơn.
Bà Gia và mẹ Gia không biết sừng trâu bằng thủy tinh sáng lên thể hiện điều gì, không có nói cho bọn họ bất kỳ điều gì, nhưng mẹ Gia nhìn mặt đoán ý, bà ta cảm thấy đây không giống chuyện xấu.
Bà Gia căng thẳng đan chặt hai tay, trong miệng không nhịn được thì thầm gì đó.
Ánh sáng nhạt kéo dài một đường, hai sừng trâu phát sáng. Cách thức phát sáng khá kỳ lạ, không phải là lập tức sáng lên mà là độ sáng từ từ tăng lên. Dường như sừng trâu bằng thủy tinh đang tách ra thành rất nhiều ô vuông nhỏ, mỗi lúc thì ánh sáng trong một ô vuông sẽ sáng lên.
Sừng trâu bên trái phát ra ánh sáng màu tím nhạt rất đẹp. Bây giờ ánh sáng màu tím nhạt này đã dần tiến được một nửa sừng trâu.
Sừng trâu bên phải thì xuất hiện ánh sáng màu trắng ngà, ánh sáng hiện lên với tốc độ chậm hơn.
Hạt cát trong đồng hồ cát đã chảy xong.
Ánh sáng màu trắng ngà của sừng trâu bên phải đã dừng tiến lên.
Daniel mở miệng nói: “Đã đến giờ.”
Hắn không cần làm bất kỳ chuyện gì, đồ kiểm tra sẽ tự động tách ra để kiểm tra, đồng khai triển một luồng khí đánh văng người ra.
Gần như cũng thời khắc đó, viên màu phấn hồng viên lao ra đâm vào Gia Tam đang buông lỏng cán thủy ra, mở mắt.
Thực tế nhanh chóng thay thế cơn mê man, sau khoảng hai, ba giây, ánh mắt của Gia Tam khôi phục lại sự tỉnh táo.
Daniel nhìn rõ điểm này, âm thầm gật đầu, “Kết thúc kiểm tra, ma nguyên trong người cậu tương đối linh động, cấp bậc ma nguyên trung bình, xác định cậu có thiên phú tu luyện ma pháp.”
“Trời ạ!” Mẹ Gia hét một tiếng chói tai, đôi tay siết chặt, kích động đến nỗi không thể kiềm chế được, nước mắt liên tục chảy ra.
Bà Gia ngây người ra, dường như không thể tin vào những gì mình đã nghe được.
Không có người nào quát mắng người nhà họ Gia thất thố. Tối hôm qua khi người nhà Henry biết cậu ta có thiên phú ma pháp, suýt nữa bọn họ đã vui mừng đến điên luôn. Hơn nữa, người trong thôn còn hoan hô ầm ĩ, quả thực còn náo nhiệt hơn so với hôm nay. Henry còn được nhà cậu ta và người trong thôn tung lên, mọi người hết hát lại nhảy, Henry cũng vui vẻ đến mức hét lên, nước mắt không ngừng chảy ra. Về điều này, người nhà họ Gia đã thể hiện đủ kiềm chế.
Gia Tam thở ra một hơi, cậu hành lễ với Daniel: “Cảm ơn ma pháp sư đại nhân, cảm ơn lãnh chúa đại nhân.”
Daniel thấy cảm xúc của cậu được kiềm chế tốt, đánh giá đối với cậu lại tăng thêm một bậc. Hắn chỉ dẫn một chút: “Chỉ là tinh thần lực của cậu khá yếu ớt, mới gần đạt tiêu chuẩn. Đối với ma pháp sư thì tinh thần lực cũng quan trọng giống như ma nguyên. Sau này cậu phải bồi dưỡng về việc nâng cao tinh thần lực, nhưng cũng không cần căng thẳng quá, tinh thần lực sẽ tăng lên theo từng cấp bậc của ma pháp, chỉ là điều này rất yếu ớt. Cậu muốn tăng tinh thần lực của mình như thế nào thì sau khi phân loại thiên phú của cậu thì xác định sau, tổng hợp tình huống của cậu rồi tìm một thầy giáo thích hợp.”
Gia Tam không phải loại người không biết tốt xấu, thoạt nhìn thì những lời nói này của Daniel rất bình thường, nhưng hắn hoàn toàn có thể không cần nói. Mà bây giờ hắn nói cho cậu, thật ra tương đương với việc cho cậu một lời nhắc nhở: Việc tìm một thầy giáo giỏi về bồi dưỡng tinh thần lực là rất quan trọng.
“Cảm ơn đại nhân đã chỉ dẫn.” Tay Gia Tam đặt lên ngực, cúi người thật sâu.
Trong mắt Daniel hiện lên sự hài lòng, hắn nghĩ thầm: Đây cũng là một tên nhóc hiểu chuyện biết ơn.
Trong lòng trưởng thôn thì lại nghĩ, ngày hôm qua ma pháp sư đại nhân chỉ nói rằng cấp bậc ma nguyên của Henry khá tốt, nhưng không nói tinh thần lực của cậu ta yếu ớt. Hơn nữa, ngày hôm qua khi xem sừng trâu của Henry, ánh sáng còn rõ ràng hơn so với ánh sáng của Gia Tam, hơn nữa tiến lên cũng cao hơn.
Có lẽ mặc dù Gia Tam có thể tu luyện ma pháp, nhưng sau này sẽ không bằng Herry?
Nghĩ đến đây, trong lòng trưởng thôn dễ chịu hơn một chút.