Âm dương mộ trạch
Phần 1: Hung địa sát phần
Chương 10: Thần dạ du ( thượng )
Editor: Phạm Thương
Beta: Ahgase
Phó đội trưởng bước tới thì thấy tôi đang đứng cô đơn trong hiện trường, anh ta lấy một điếu thuốc đưa cho tôi và nói: “Đi vào xem không?”
Tôi lắc đầu và nói: “Đừng tưởng tôi cả ngày phải tiếp xúc với nghĩa trang mà nghĩ tôi đã thấy người chết rồi, tôi sợ đi vào sẽ ói mất.”
“Khi nào Diệp Nhất đến?” Phó đội trưởng hỏi tôi.
Tôi nói: “Chắc sắp tới rồi? Lúc tôi ra khỏi cửa đã gọi cho anh ta rồi.”
Đội phó đã rút hai gói xúc xích ra khỏi túi và hỏi tôi: “Chưa ăn cơm à? Ăn chút lót dạ đi.”
Tôi kinh tởm nói: “Có người chết ở phía sau, anh còn ăn được sao?”
“Cái này thì có là gì? Rồi cũng quen thôi.”
Tôi không dám khen tặng nghề nghiệp của anh ta: “Quên đi, tôi không có ý định làm quen với nó.”
Đội phó ngồi xổm bên cạnh tôi cắn xúc xích không chút hình tượng gì.
Sau mười phút, chiếc xe jeep sang trọng của Diệp Nhất từ từ tiến vào nghĩa trang rồi dừng lại. Phó đội trưởng và tôi vội vàng đi tới, Diệp Nhất cười với chúng tôi nói: “Xem ra tâm trạng mọi người không tồi nhỉ, còn dùng bữa ở đây” Thằng nhãi này nói chuyện không khách khí chút nào, thấy phó đội trưởng vẫn còn một bịch xúc xích trong tay còn cầm lấy ăn.
Rốt cuộc tôi đã tiếp xúc với những loài sinh vật nào vậy?
Trong lúc Diệp Nhất và đội phó ăn xúc xích, họ đem chuyện ở hiện trường nói rõ ràng.
Cuối cùng Diệp Nhất nói: “Vẫn nên vào xem rồi tính tiếp. Mặc dù tôi đã đoán được nguyên nhân rồi.”
Tôi theo họ đến gần khu vực bị phong tỏa, tôi tính sẽ không vào đó .
Diệp Nhất nhìn tôi rồi nở một nụ cười nói: “Nghe nói anh từ chức rồi? Vậy thì vào đây làm quen với tôi. Sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải những điều kinh tởm hơn thế này nữa.”
Tôi rùng mình, những lời của Diệp Nhất không tốt lành gì cả. Tuy nhiên, sau khi nghe những lời của Diệp Nhất, tôi can đảm bước vào.
Trên thực tế bên trong không có gì ngoài những vết máu trên mặt đất, còn có những miếng thịt lẻ tẻ mà không biết rơi từ nơi nào trên cơ thể người còn dính trên mặt đất, và có các đường màu trắng vẽ những nơi xác chết từng tồn tại.
Cảnh tượng cũng không kinh tởm như tôi nghĩ, nhưng nó cũng là một thách thức lớn đối với tôi. May mắn thay là mấy ngày qua tôi đi theo Diệp Nhất nên khả năng chịu đựng cũng được gia tăng đáng kể.
“Có thứ gì không?” Phó đội trưởng hỏi Diệp Nhất.
Tại hiện trường bị phong tỏa này chỉ có ba chúng tôi nên đội phó cũng không cần phải lén lút hỏi.
Diệp Nhất không trả lời ngay câu hỏi của đội phó mà lấy ra một chiếc la bàn đi đến bia mộ rồi bắt đầu đi. Kỳ lạ thay, những nơi Diệp Nhất đi qua đều trùng với rìa của những đường vẽ màu trắng của cảnh sát. Anh ta cúi đầu nhìn vào la bàn rồi đi qua tất cả các mảnh xác chết.
Rõ ràng Diệp Nhất đã sử dụng phương pháp của mình để tính đường đi và cách thức giết người. Khi bước đi, anh ta thỉnh thoảng có vẫy tay, như thể đang đẩy hay vứt bỏ một thứ gì đó. Thật sự rất kỳ lạ …
Sau khi đi bộ đến một nơi nào đó, Diệp Nhất bắt đầu quay trở lại bia mộ. Cuối cùng bỏ la bàn vào túi mang bên người. Sau đó anh ta đi về phía chúng tôi và nói: “Tất cả những người đã tiếp xúc với hiện trường ngày hôm nay, tốt nhất nên được triệu tập lại. Tìm cách cho họ uống cái này.”
Diệp Nhất lấy một ít đồ từ trong túi của mình và giải thích: “Cái này được nấu từ hoa hướng dương dại mọc ở Đông Sơn. Có tác dụng trục xuất âm khí trong cơ thể. Không được tùy tiện uống, người không uống thì sau này sẽ mắc phải bệnh vô cùng nặng. À, cảnh sát không cần uống chủ yếu là dành cho người bình thường. ”
Đội phó nhận nước hướng dương rồi hỏi: “ Rốt cuộc là thứ gì?”
Diệp Nhất cau mày và nói: “Là Thần Dạ Du. Không biết vì sao họ lại chọc giận thần Dạ Du nữa.”
“Thần Dạ Du?” Phó đội trưởng nói: “Thần mà cũng được coi là đồ dơ bẩn hả?”
Diệp Nhất trả lời: “Nói một cách chính xác, Thần dạ du là một chính thần, có thể nói là không phải đồ dơ bẩn. Cũng có thể gọi là … ừm, công chức. Có thể hiểu vậy. Nếu coi thiên đình như là một cơ quan thì thần dạ du chính là một công nhân viên chức. Mà các ác linh, ác quỷ, v.v … được coi là phần tử phạm tội. Thực tế còn phức tạp hơn nữa. ”
“Nó có quay lại không? Rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì .” Phó đội trưởng hỏi.
Diệp Nhất nghĩ rồi trả lời: “Chúng ta thử đưa ra một giả thuyết. Hôm qua có ba người chết, nhưng trong mộ lại có tận bốn người đã chết. Như vậy có thể họ đã ra ngoài và chiếm giữ cơ thể của ba người kia nhưng vì thiếu đi một cơ thể, nên có thể có một cơ thể đã bị xài chung. ”
Dừng lại một chút, Diệp Nhất chỉ vào mặt đất xung quanh và nói: “Đây giống như một máy phát tín hiệu, bởi vì mối quan hệ giữa bia mộ phần lớn đã bị thay đổi, tôi đã thiết lập nơi này thành một nơi mà chính thần bốn phương đều biết. Vì vậy, họ cũng phòng bị việc mấy thứ đó đi ra khỏi đây vì điều này sẽ gây hại cho con người. Nhưng thường thì những chính thần này rất hung bạo, bởi vì họ có quyền sinh sát nên đó là lý do tại sao người ta thường nói rằng người đang làm trời đang nhìn, ngẩng đầu ba tấc có thần linh, trời phạt có nghĩa là khi bị Chính Thần bắt được chuyện xấu sẽ trực tiếp chết. Đáng buồn thay, những người bảo vệ ở đây chắc chắn không phải là người tốt lành gì. ”
Sau khi tạm dừng một lát, Diệp Nhất đã đưa ra một kết luận ngắn gọn: “Cụ thể mà nói thì chúng ta không cần bận tâm. Vấn đề cơ bản đã được giải quyết bởi vị Thần Dạ Du kia rồi. Chỉ là hơi đẫm máu thôi, không chỉ trừng phạt bốn anh em, còn trực tiếp loại bỏ luôn ba tên khốn. Ừm, về cơ bản là vậy đó. ”
“Anh nói như thế thì tôi không thể viết báo cáo rồi.” Phó đội trưởng tức giận nói.
Diệp Nhất nhún vai và mỉm cười, “Đó là chuyện của anh. Vấn đề lớn là cần phải xử lý vụ án này. Chắc chắn tìm không thấy thú dữ rồi. Ngay cả khi anh có bản lĩnh tìm thấy nó, thì cũng không thể nào bắt nó được.”
Tôi ở bên cạnh hỏi một câu: “Có cách nào tìm Thần Dạ Du để hỏi không?”
Diệp Nhất trợn mắt nhìn tôi nói: “Anh muốn chết thì cứ nói thẳng. Nhảy xuống lầu, nhảy xuống biển hay chạm vào công tắc điện còn nhanh hơn, còn không bị tội nữa.”
“Nghiêm trọng như vậy sao?” Tôi lẩm bẩm.
“Không nghiêm trọng lắm đâu.” Diệp Nhất nói: “Khi cậu gặp được Thần Dạ Du, ông ta sẽ coi cậu như bạn rồi sẽ thường xuyên tới nhà cậu. Đừng tưởng ông ta là Chính Thần thì sẽ không có âm tính, thần cũng có âm khí đó, nếu tiếp xúc nhiều thì sau này vận của cậu sẽ đi xuống.
Một lát sau, bà cô họ Chu kia cũng đã đến đây, còn mang theo một đám người nữa.
Khi nhìn thấy mặt tôi liền gào thét, những người phía sau cũng tiến tới.
P/s: Thần Dạ Du là một vị thần chuyên tuần tra vào ban đêm của Trung Quốc.