Chương 59: Chó cắn
Editor: Quy Nguyệt
Beta: Ngân Y
Chú Kim cân nhắc trong lòng, nếu đó là mèo trưởng thành thì không nói đi, một con mèo nhỏ thế này, định huấn luyện từ khi cai sữa thì phải mất mấy ngày đây?
Huống hồ huấn luyện mèo khó hơn chó rất nhiều!
Chú Kim ngoái đầu liếc nhìn Husky.
Husky: “????”
Chú Kim: “……”
Giang Thiên Tuyết chưa từng nuôi thú cưng, cũng chưa từng huấn luyện chúng, cô không biết chuyện này khó cỡ nào, cô chỉ cảm thấy chơi vui mà thôi.
Cô búng tay một cái, Tuyết Cầu lập tức đi lại hình số 8 một lần nữa.
Tâm trạng chú Kim chỉ có thể hình dung bằng từ chó cắn, mẹ nó hai lần số 8 gần như không hề khác nhau về kích thước lẫn hình dạng!
Ông âm thầm suy nghĩ, thật không hổ là thiên kim tập đoàn Giang thị, tiêu chuẩn lựa chọn trên trời! Thú cưng tầm thường cô chắc chắn không để vào mắt. May mắn vừa rồi không làm kiêu, nếu cô nói muốn, chú đưa tôi một con Alaska đi hình số 8 đi, ông biết tìm ở đâu?
Hắn thu lại tâm tình khinh khỉnh, cũng không dám coi thường con mèo giống Ba Tư bình thường này nữa, hỏi cẩn thận: “Con mèo này mua hết bao nhiêu tiền? Ít nhất đến số này phải không?”
Ông đưa ba ngón tay, ý là khoảng đến ba vạn. Bỏ qua ngoại hình và huyết thống, có thể huấn luyện mèo như thế, không ra giá cao thì chắc chắn chủ nhân sẽ không bán.
Tiểu Tuyết lắc đầu, cười nói, “Ba ngàn không mua được đâu, phải là một vạn hai.”
Chú Kim: “……” Lần thứ hai ông xúc động đến muốn chửi thề.
Husky nức nở một tiếng, kẹp cái đuôi giữa hai chân sau, bảo vệ hoa cúc, giữ an toàn.
Tiểu Tuyết vỗ tay hai lần, giải phóng trạng thái huấn luyện của Tuyết Cầu, sau đó bỏ nó vào túi đựng mèo, kéo khóa lên.
Chú Kim gõ đầu, đột nhiên bừng tỉnh, thì ra là thế!
Chắc chắn chủ của con mèo này cố ý lấy lòng Giang Thiên Đạt, bởi vậy mới bán mèo với giá thấp cho thiên kim tập đoàn Giang thị!
Không sai, chắc chắn là như vậy!
Ông suy nghĩ chuyện này theo tư duy của một doanh nhân thành đạt, lập tức xóa hết mọi nghi vấn nãy giờ.
Nhưng mà ông lại âm thầm tiếc hận thay chủ mèo, làm như vậy thật không có đạo nghĩa, nếu muốn lấy lòng Giang gia thì dứt khoát đưa mèo cho người ta là được, sao còn muốn vẽ rắn thêm chân thu một vạn hai kia? Hiện tại người này đang tính lấy chiết khấu.
Ông kết luận người làm việc này chắc chắn trẻ tuổi, người già và trung niên có kinh nghiệm sẽ không phạm phải kiểu sai lầm này.
Tiểu Tuyết xách túi đựng mèo lên, vẫy tay với ông: “Chú Kim, con về nhà trước ạ, tạm biệt!”
Chú Kim vô thức gật đầu, đang suy nghĩ tiếp theo nên huấn luyện Husky của mình như thế nào mới có thể lấy lại mặt mũi đây.
Husky tỏ vẻ, tâm tình nó lúc này có thể dùng một câu để khái quát, nó muốn tìm một con chó khác để bíp.
Tiểu Tuyết tâm trạng thoải mái một đường bước nhanh về nhà.
Mở cửa biệt thự ra, cô nhẹ nhàng bước vào, trước tiên nhìn xem huyền quan có giày da của cha không, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vứt giày xong chạy về phòng.
“Mẹ ơi, mẹ ơi! Mẹ đâu rồi?” Cô vừa nhìn đông nhìn tây các phòng vừa gọi lớn.
“Trời ơi! Cái con bé này, một chút dịu dàng cũng không có! Ở bên ngoài cả một ngày mới chịu về! Như vậy thì làm sao mà gả chồng được đây!” Mẹ cô buồn rầu bước ra từ phòng ngủ, “Có chuyện gì thế?”
“Hì hì, xem con mua cái gì nè!”
“Không phải dây chuyền thì cũng là mua váy!” Bà nói chắc chắn. Con bé này từ nhỏ đã nghịch ngợm không khác gì tomboy, con gái nhà người ta đều trông mong được mua váy công chúa xa hoa, còn cô nếu có thể không mặc váy sẽ không mặc. Đến nỗi dây chuyền trang sức, cô nói thẳng mấy thứ này rất vướng víu!
“Vòng cổ, váy thì có ích lợi gì đâu… Nhìn cái này nè!” Cô đặt túi đựng mèo lên bàn, kéo khóa kéo ra.
Tuyết Cầu ngây thơ thò đầu ra, bất an nhìn mọi thứ xung quanh.
“Ôi chao!” Bà thật sự lắp bắp kinh ngạc. Đứa nhỏ này thế mà lại mang về một con vật còn sống, hơn nữa nó còn là một con mèo! Bà vốn nghĩ con bé này nếu muốn mua thú cưng thì sẽ chọn chó.
“Hi hi, sao ạ? Đẹp đúng không ạ? Nó tên là Tuyết Cầu.” Tiểu Tuyết không đoán được dòng suy nghĩ của mẹ cô, cô ôm Tuyết Cầu ra để trên bàn. Tuyết Cầu yên lặng nằm xuống.
Mẹ cô lại lần nữa lắp bắp kinh ngạc, con mèo này điềm đạm quá, không giống như mèo hoang trong tưởng tượng, chẳng lẽ con bé đổi tính?
Chỉ là con mèo này đúng thật vừa xinh đẹp lại ngoan ngoãn, nếu là con cái thì chính là đứa con gái lý tưởng. Nghĩ đến đây, mẹ cô lại oán giận trừng mắt nhìn tiểu Tuyết.
Bà duỗi tay vuốt ve Tuyết Cầu, Tuyết Cầu không né tránh, đôi mắt nheo lại, thoải mái hưởng thụ.
“……” Mẹ cô rút tay lại, im lặng nhìn những hạt cát dính trên ngón tay.
“Hi hi, con mang nó đến bờ biển chơi một chút ý…” Tiểu Tuyết thè lưỡi.
“Con bé này! Con lên tắm rửa nhanh, mẹ cũng sẽ giúp con tắm cho nó!” Mẹ cô nói.
Kết quả, tắm rửa cho Tuyết Cầu gặp trở ngại lớn, con mèo này thoạt nhìn ngoan ngoãn dính người nhưng trên người vừa dính chút nước lập tức kháng cự, tiếng kêu khẽ đầy đáng thương. Mẹ Giang mềm lòng, vừa nghe âm thanh này liền muốn dừng lại, không muốn miễn cưỡng ép nó, chờ Giang Thiên Tuyết tắm xong ra, bà vẫn chưa tắm cho mèo xong, ngược lại khiến mình cả người mồ hôi.
Tiểu Tuyết mặc áo choàng tắm đang lau tóc đi tới, thấy thế lập tức nói với mẹ cô: “Không cần phải phiền phức vậy đâu, lấy lược chải cho lông nó rớt hết cát là được ạ.”
Mẹ cô trừng mắt liếc nhìn cô, “Chẳng lẽ nó lại giống con không thích sạch sẽ? Mà sao con lại tắm xong nhanh thế? Tắm sạch không đấy? Đừng có mà lừa mẹ chuyện này nha?”
Tiểu Tuyết sợ mẹ cô lại lải nhải, “Được rồi, được rồi mà, hôm nào con mang nó ra ngoài tắm rửa, cửa hàng thú cưng có dịch vụ này, người ta rất chuyên nghiệp!”
…………..
Vương Càn và Lý Khôn một trước một sau trở về ký túc xá, bốn người trong kí túc xá vẫn còn đang học, đèn đã tắt nhưng màn hình máy tính vẫn sáng, quạt máy tính kêu vù vù, tiếng chuột bàn phím cạch cạch. Tuy rằng thời tiết chuyển lạnh nhưng bốn chàng trai cường tráng không chịu nổi sự chật chội của ký túc xá cộng thêm bốn cái máy tính đang tản nhiệt, mỗi người đều vai trần, mặt bóng loáng.
“Đm! Hai người các cậu giờ mới về! Vừa rồi thiếu hai slot, chỉ có thể qua phòng bên bắt thêm người!” Lão đại của kí túc xá liếc nhìn bọn họ một cái, mắng.
“Ha ha, xin lỗi, xin lỗi.” Vương Càn và Lý Khôn cũng không giải thích, cười haha rồi đi lấy máy tính của mình, sau đó lên diễn đàn.
“Mẹ kiếp! Làm gì cả ngày không thấy đâu, hai người các cậu đổi tính đổi nết hả? Bình thường các cậu không phải đều tìm một đống lý do sao? Cái gì mà xuống lầu dẫm cứt chó, qua đường đỡ bà cụ linh tinh…” Lão đại kí túc xá kinh ngạc, tháo tai nghe, cũng ngừng chơi game.
Mấy tên phòng bên điên cuồng hét lên: “503 con lợn nào đứng lại thế? Tất cả đều bị ngựa giẫm chết hết rồi!”
“Xin lỗi, vừa với nhận cuộc gọi điện thoại!” Lão đại kí túc xá rống trở lại, hắn lại đeo tai nghe lên, tiếp tục chiến đấu với triệu hoán sư ở khe sâu.
Muốn nói tại sao… Vương Càn và Lý Khôn liếc nhau, bọn họ cảm thấy mình khác với trước kia, thoát thai hoán cốt, trên người đã có tiên khí, nếu như lăn lộn với những tục nhân này chính là coi thường sư môn.
Thà im lặng còn hơn!