
Quả báo
“Mày sẽ làm gì khi tao với mày chia nhau số vàng này hả Sáu? Tao thì tao về quê xây lại căn nhà cho mẹ tao dưỡng già, để một số tiền cho con Mùi em tao ăn học đàng hoàng cho tới đại học. Còn tao thì sẽ cưới vợ, mở một cửa hàng buôn bán xe máy ngoài thị trấn. Vậy là tốt rồi. Mày thấy tao tính vậy hay không Sáu? Còn mày thì sao?” Vừa thao thao bất tuyệt với những dự tính tương lai, vừa vốc nước suối rửa mặt, thằng Mẹo không để ý rằng Sáu, thằng bạn của nó đứng sau lưng với cái cuốc chim đang nhìn nó bằng ánh mắt kì lạ. Cả hai thằng đều là dân đào vàng thuê cho người ta ở bãi vàng Bồng Miêu này. Bị chủ đối xử tàn tệ, trả công rẻ mạt, bóc lột sức lao động, lại thấy cảnh dân giang hồ tứ xứ đâm chém nhau như cơm bữa, hai thằng lập mưu bỏ trốn. Nhưng trốn thì dễ, tiền đâu để sống mới là chuyện để đáng nói. Nếu không phải là đói đến mức sắp đi ăn mày thì hai đứa không phải bỏ quê để tới làm công ở cái bãi vàng chết tiệt này để mong ước đổi đời. Lần này vận may đã thực sự mỉm cười với hai thằng khi chúng đào được khối vàng to gần bằng đầu một đứa trẻ. Thay vì mang về cho thằng chủ độc ác, cả hai ôm cả cục vàng cắm đầu băng rừng lội suối bỏ trốn.
“Sáu, tao hỏi mày mày có nghe không hả? Sau khi có nửa số vàng rồi mày làm gì? Điếc hả mậy?” Chưa kịp nói hết câu thì “Bốp” một tiếng thật mạnh. Thằng Mẹo chới với ngã úp mặt xuống suối, máu tuôn ra từ phía sau cái sọ nứt toát. Sáu buông cái cuốc, mắt nhìn trừng trừng cái xác đang co giật từng cơn của thằng anh em vào sinh ra tử với hắn ở cái bãi vàng không có tình người này. Phải, Mẹo là thằng đối xử tốt nhất với Sáu từ ngày nó làm ở bãi vàng này. Hai thằng nghèo mỗi đứa một quê nhưng nhanh chóng thân nhau như anh em. Chí ít là tới khi vài giây trước khi Sáu dùng cuốc bổ chết Mẹo, hai thằng vẫn là huynh đệ tốt của nhau. Sáu cũng không biết giải thích sao cho hành động bất nhân bất nghĩa của mình ngoài việc khối vàng to quá khiến lòng tham dâng lên khiến nó tối mắt. Để bào chữa cho sự khốn nạn của mình, Sáu nhủ lòng nếu hắn không làm như vậy thì chắc gì Mẹo sẽ không giết nó đoạt vàng. Trên đời này làm gì không có thằng nào thấy vàng mà không tối mắt. Nhìn cái xác vẫn giật lên từng hồi của Mẹo, Sáu nắm chặt cán cuốc, mím môi: “Để tao giúp mày bớt đau đớn nha Mẹo!” “Bốp”, một cú đập nữa vang lên, đầu Mẹo nứt làm đôi, óc phọt ra. Sáu lạnh lùng đẩy cái xác của bạn xuôi theo dòng suối rồi vứt cái cuốc ôm lấy bọc vàng bỏ đi. Trước khi ra tay, hắn đã cẩn thận mang bao tay nên không ai phát hiện dấu tay của hắn. Vả lại ở bãi vàng mà chuyện giết người xảy ra như cơm bữa này, mất thêm một mạng nữa cũng chẳng ai thèm điều tra làm gì cho mệt.
Rồi Sáu tìm chỗ chôn số vàng, đánh dấu cẩn thận. Hắn sau đó theo đường rừng trốn sang Lào rồi tìm cách trốn sang Campuchia. Tại xứ sở này, hắn khai là nạn nhân còn sót lại của chế độ diệt chủng Pol Pot nên mất hết giấy tờ để làm lý do hợp pháp nhập tịch và thay tên đổi họ. Không hiểu sao hắn lại lấy ngày hắn giết Mẹo để khai là ngày sinh của hắn. Có lẽ đối với hắn đó là ngày hắn được tái sinh thoát kiếp nghèo làm lại cuộc đời. Sáu xin làm công cho một chủ tiệm kim hoàn gốc Hoa ở Phnom Penh. Nhờ siêng năng và sáng dạ, hắn được ông chủ tín nhiệm giao cho nhiều mối làm ăn quan trọng và cuối cùng khi đủ vốn liếng và mối mang, hắn tự ra riêng mở tiệm vàng. Công việc kinh doanh của hắn ngày càng tiến triển tốt đẹp. Hắn tự nhủ, có ngu mới tin chuyện làm ác bị quả báo. Nếu chuyện đó có thật thì sao trời không hại hắn mà lại giúp hắn phất như diều gặp gió thế này. Ha ha! Mỗi lần nghĩ về chuyện nhân quả, hắn không khỏi buồn cười. Ở Campuchia được 14 năm, hắn về Việt Nam, tìm tới chỗ chôn vàng đào cục vàng lên rồi dùng số tiền đó mở một cửa hàng kim hoàng lớn ở Sài Gòn để kinh doanh. Mười bốn năm trước hắn là một thằng đào vàng mang tội giết người trốn chui trốn nhủi. Còn bây giờ hắn là một doanh nhân Campuchia gốc Việt có máu mặt trong giới kinh doanh vàng bạc với hai cửa hàng lớn ở Phnom Penh và Sài Gòn. Chỉ có điều là trong từng ấy năm, không ai hiểu sao hắn không chịu lập gia đình. Nhiều người thì thầm to nhỏ rằng hắn có vấn đề về giới tính, không thích đàn bà. Nhưng hắn thì hắn biết rõ tại sao. Vấn đề của hắn không phải là sinh lý mà là tâm lý. Từ khi hắn giết Tuấn, hắn không tin vào con người. Vào sinh ra tử với nhau mà còn giết nhau được thì nói gì chỉ là chung giường chung chiếu.
Vậy mà số phận dung rủi hắn yêu Trang, cô phục vụ hắn quen được rất tình cờ trong một nhà hàng sang trọng. Trang không giống với bất cứ một cô gái nào đã từng qua đêm với hắn. Với gia tài của hắn, hắn đã từng ngủ với không biết bao cô người mẫu, chân dài, thậm chí ca sĩ và diễn viên nhưng những cô gái đó chỉ biết có tiền của hắn. Họ mê hắn vì tiền. Điều đó hắn biết rất rõ. Chỉ cần một cọc tiền đô, một sợi dây chuyền kim cương thì các cô xinh như tiên trời kia sẵn sàng chiều theo những trò bệnh hoạn nhất của hắn trên giường. Hắn khinh thứ đàn bà như thế, thứ đàn bà hễ có tiền là mua được. Nhưng Trang thì khác. Nàng hồn nhiên và đầy sức sống. Nàng làm việc thông minh và đầy trách nhiệm. Nước da ngăm ngăm đen khiến Trang càng thêm duyên dáng. Chỉ sau hai tháng quen nhau, hắn sắp xếp cho Trang trở thành thư ký riêng của hắn mặc dù nàng không có bằng cấp đại học. Rồi không lâu sau đó hắn tỏ tình với nàng. Trang không giấu giếm việc nàng cũng có cảm tình với hắn nhưng cô không muốn người ta dị nghị rằng nàng yêu hắn vì tiền. Đi chơi với hắn, Trang chưa bao giờ đòi hỏi hắn mua cho cái này cái kia hay cho tiền nàng tiêu xài. Điều này khiến hắn càng yêu quý Trang hơn. Nhưng trong thâm tâm, hắn vẫn sợ một điều: cô bé này không cần những thứ nhỏ nhặt, cái cô ta nhắm đến là gia tài kết sù của hắn.
Trang có một sở thích rất đặc biệt: thích đọc truyện trinh thám. Trong căn nhà trọ nhỏ của nàng có một kệ to xếp đầy truyện trinh thám, từ Sherlock Holmes, những tiểu thuyết của Christie Agatha cho tới cả bộ truyện tranh thám tử Conan. Những lúc không bận rộn với công việc hoặc đi chơi với hắn, Trang lại chúi đầu vào những cuốn truyện trinh thám. Nàng bảo đọc truyện trinh thám và suy đoán tình tiết là cách nàng rèn luyện trí não để làm việc có hiệu quả. Nàng hay kể cho hắn nghe những câu chuyện mà nàng đang đọc và bắt hắn đoán ai là thủ phạm. Hắn thì không thích trò chơi hại não này nhưng để chìu lòng nàng, hắn cũng cố gắng đoán. Dĩ nhiên lần nào hắn cũng đoán sai. Nàng thích lắm. Sà vào lòng hắn, nàng tíu tít như trẻ con phân tích cho hắn nghe người nào mới là hung thủ thật sự bằng những suy luận của mình. Mà quả thật nàng đoán như thần, rất ít khi sai. Hắn bảo nàng nên đổi nghề làm điều tra viên hình sự thì tốt hơn. Nhìn Trang cười sung sướng, trong lòng hắn tự dưng dấy nên một mối lo lắng vô hình.
Trang ít khi nhắc về gia đình riêng của nàng. Hắn hỏi nàng chỉ nói là cha mẹ mất sớm nên nàng phải tự lập từ bé. Thảo nào nàng mạnh mẽ và nghị lực hơn những cô gái khác mà hắn gặp. Điều duy nhất hắn biết là quê nàng ở một làng rất nghèo ở Bình Định. Hắn cho người điều tra thì biết được thêm Trang tên thật là Mùi, có một anh trai tên Mẹo bỏ quê đi làm phu đào vàng ở Quảng Nam rồi mất tích mười mấy năm trước. Mẹ nàng bệnh nặng và chết không lâu sau đó. Mùi được một người bà con xa đưa vào Sài Gòn đi ở thuê cho một gia đình nhà giàu. Sau đó nàng ra đời lăn lộn bươn chải làm đủ nghề để nuôi thân. Nhưng chưa bao giờ nàng bán thân để nuôi miệng. Điều này hắn biết rõ hơn ai hết vì khi đến với hắn, nàng vẫn là con gái. Sau khi biết được thân thế của Trang, hay Mùi, hắn đâm ra sợ. Người con gái mà hắn yêu thương định cưới hóa ra lại là em gái của thằng bạn mà hắn đã ra tay sát hại để cướp vàng. Duyên nợ dung rủi hay là một sự sắp đặt? Tại sao Trang không nói thật cho hắn biết về cái tên Mùi, không nói nàng có một người anh tên Mẹo? Tại sao nàng lại thích đọc truyện trinh thám và điều tra vụ án? Tại sao nàng không cần tiền của hắn? Tại sao? Tại sao? Sau bao nhiêu câu hỏi tại sao, hắn rút ra một kết luận: Trang tiếp cận hắn là để trả thù cho cái chết của anh mình. Và nàng đang chơi trò mèo vờn chuột với hắn. Hắn bí mật quan sát nhất cử nhất động của Trang và ít tiếp xúc với nàng hơn. Trang vẫn vô tư, ngoài công việc hắn giao, mối bận bịu duy nhất của nàng là những quyển truyện trinh thám và trò chơi bắt hắn đoán hung thủ.
Sáu tháng sau khi quen nhau, Trang hỏi xin hắn chìa khóa nhà riêng của hắn. Nàng bảo muốn đến nhà nấu nướng và quét tước cho hắn những khi hắn bận việc. Hắn gạt đi bảo hắn có thuê ô sin. Nàng đùa bảo, em từng làm ô sin, thôi thì anh thuê em làm ô sin cho anh, chỉ cần cho hai bữa ăn thôi, không cần lương. Hắn tìm mọi cách để thoái thác. “Thì ra cuối cùng cô cũng muốn tìm cách vào nhà tôi để tìm chứng cứ trả thù đúng không? Cô nghĩ rằng cô qua mắt được tôi sao? Một ngày nào đó, biết đâu cô sẽ bỏ thuốc độc vào thức ăn của tôi. Không đời nào tôi giao chìa khóa cho cô đâu, cô bé ạ!” Hắn tự nhủ. Nàng không ép nhưng có vẻ không vui. Nhưng hắn biết với cá tính của nàng, nàng sẽ tìm cách có được chìa khóa nhà hắn.
Hắn đoán không sai. Một lần khi đưa nàng về nhà chơi, hắn giả vờ vào phòng riêng nghe điện thoại để lại chùm chìa khóa nhà và ví tiền trên bàn. Quả là hắn đoán không sai. Qua camera quan sát trong phòng làm việc, hắn thấy nàng lục ví hắn nhưng không lấy tiền mà lấy chứng minh thư ra xem rồi dùng bút ghi lại vào cuốn sổ tay nhỏ. Rồi nàng lấy sáp in mẫu chìa khóa của hắn. Vậy là rõ rồi! Đúng là trên đời này không tin được ai cả. Người cùng mình vào sinh ra tử cũng có thể giết mình bất cứ lúc nào huống chi là một con đàn bà. Uổng công tôi yêu thương cô và còn có ý định cưới cô làm vợ.
Vài ngày sau, hắn mua một khẩu súng lục mang theo bên người. Đề phòng vẫn hơn, hắn tự nhủ. Từ khi hắn biết Trang chính là Mùi, em của Mẹo, hắn thường gặp ác mộng. Cái xác co giật từng cơn cùng với cái đầu nứt toát óc phọt ra ngoài của Tuấn lại hiện ra trong giấc mộng của hắn. Nhưng cũng có những giấc mơ, cái xác đang giãy đành đạch kia là của hắn, còn Trang lại đứng ở vị trí hắn, tay cầm chiếc cuốc dính máu cười thỏa mãn. Mỗi lần như vậy hắn lại giật mình tỉnh giấc mồ hôi đầy người. Hắn chợt nhớ, ngày hắn giết Tuấn năm nào lại sắp đến. Mười bốn năm trôi qua mà đối với hắn chỉ mới như ngày hôm qua thôi. Hắn đoán Trang sẽ chọn ngày đó để ra tay với hắn.
Càng gần đến ngày đó, Trang càng tỏ ra lạ lùng. Nàng hay nhìn hắn cười bí hiểm. Một lần, nàng bất chợt ngồi lên lòng hắn rồi nhìn thẳng vào mắt hắn hỏi một câu khiến hắn giật mình: “Anh có bí mật gì mà em không biết không?” Hắn vội lấp liếm: “Anh thề với em, anh không lăng nhăng ăn vụn bên ngoài!” Nàng nheo mắt: “Em không nói chuyện đó, chuyện khác kìa!” Trán hắn vã mồ hôi, lắp bắp: “Anh không có, em nói gì anh không hiểu?” “Thôi, anh không cần nói đâu, em biết rồi! Đến lúc đó em sẽ có một bất ngờ cho anh!” Nàng dí ngón tay vào trán hắn rồi không đợi hắn trả lời, nàng vội chạy biến đi. “Bí mật hắn muốn giấu nàng? Đến lúc đó sẽ có bất ngờ cho hắn? Đừng đắc ý quá sớm cô bé ạ!” Hắn nghiến răng.
Ngày giỗ của Mẹo, hắn kiếm cớ phải đi ăn với đối tác nên không đến gặp Trang tối hôm đó. Nàng không phản ứng gì, chỉ nhìn hắn cười bí hiểm. “Trời ạ, nó sẽ lẻn vào nhà mình, nấp ở một chỗ nào đó, đợi lúc mình về sẽ giết chết mình trả thù cho anh nó sau đó dựng lên hiện trường giả cướp của giết người. Mình không đi với nó tối nay, nó sẽ có chứng cứ ngoại phạm thoát tội. Tinh vi lắm Trang, à không, Mùi ạ! Nhưng mày quên rằng tao cũng là đứa sành đời, không phải là một thằng nai tơ. Cảm ơn những câu truyện trinh thám của mày! Để xem tao chết hay mày chết.” Cơn giận và lòng nghi ngờ khiến hắn cảm thấy đầu bốc hỏa. Hắn ôm đầu ngồi sụp xuống. “Anh có sao không? Không khỏe à!” Trang hỏi vẻ lo lắng. “Anh không sao, chỉ là suy nghĩ công việc thôi!” Hắn trả lời lòng thầm nghĩ: “Mày giả vờ khéo lắm, chẳng phải là mày mong cho tao chết lắm hay sao?”
Hắn lái xe đi vòng vòng Sài Gòn trong lòng rối bời. Hắn yêu nàng nhưng nàng thì muốn giết hắn để trả thù. “Không, ta không thể để tình yêu làm mờ lý trí. Nó đâu có yêu mình đâu. Nó tiếp cận mình để trả thù cho anh nó thôi. Mày nhớ nếu nó không chết thì mày chết. Không được nhân từ với kẻ thù!” Bất giác, hắn đưa tay sờ vào khẩu súng lục giắt ở thắt lưng rồi lái xe về căn hộ cao cấp của mình. Hắn tin nàng đang chờ hắn bên trong.
Vào trong nhà, hắn mở đèn. Quả hắn đoán không sai, Trang đang đứng trong nhà hắn, dựa vào bàn ăn, hai tay giấu sau lưng. Hắn gằn từng tiếng: “Sao cô lại vào nhà tôi được, tôi đâu có đưa cho cô chìa khóa?” Trang vẫn cười bí hiểm, hầu như không quan tâm đến sự căng thẳng của hắn. “Vậy mới hay, em còn một điều bất ngờ cho anh đây!Anh không đoán được đâu!” “Mày biết tao giết anh mày, hôm nay ngày giỗ nó, mày chờ tao về để giết tao trả thù phải không? Tao biết mày là em thằng Mẹo. Mày quen tao chỉ với mục đích giết tao trả thù cho anh mày! Không dễ vậy đâu cưng! Không dễ vậy đâu! Sao tao đoán đúng rồi chứ gì?” Hắn rút súng nhằm ngực Trang bóp cò. “Đùng” một tiếng, Trang ngã vật sang một bên. Bó hoa hồng to trong tay nàng rơi xuống đất. Sau lưng nàng là một cái bánh kem tiramisu to tướng cắm nến chưa kịp đốt. Hắn hốt hoảng vội đỡ Trang lên. Máu từ vết thương trên ngực và miệng nàng trào ra không ngớt. “Không, không, đừng chết Trang ơi, anh xin lỗi. Anh yêu em mà!” Môi nàng trắng bệch mấp máy, gương mặt vẫn chưa hết vẻ kinh hoàng: “Em chỉ định tổ chức sinh nhật cho anh thôi. Anh không nói ngày sinh của anh cho em biết. Em tìm được nó trong chứng minh thư của anh! Em cũng không hề biết chính anh đã giết chết anh Mẹo. Còn điều bất ngờ em muốn nói với anh là em đã có thai được hai tháng rồi.” Rồi Trang gục đầu sang một bên tắt thở. Hắn điên cuồng ôm xác nàng khóc lóc vật vã. Quả báo, đây đúng là quả báo mà hắn phải gánh lấy.