
Đứa trẻ trong rừng
“Mở cửa cho cháu ra chơi với!” Tôi giật mình nhìn về phía cái chòi nhỏ xiêu vẹo ở bìa rừng. Một đôi mắt trẻ thơ buồn bã nhìn về phía tôi với vẻ cầu khẩn. “Đừng xen vào chuyện người khác!” tôi nghĩ thầm, nhưng nhìn thấy vẻ tội nghiệp của đứa bé, tôi lại không đành lòng bỏ đi. Tôi tiến lại gần sau một hồi do dự. Thằng bé trạc mười tuổi, khuôn mặt hồn nhiên nhưng đượm buồn nhín ra ngoài khung cửa sổ khao khát được tự do. Cánh cửa ghép bằng gỗ tạp được khóa chặt bằng mấy vòng dây xích. Tự dưng tôi cảm thấy thương thằng bé và căm giận ai đã nhốt nó trong căn chòi tồi tàn này.
“Mở cửa cho cháu ra chơi với!” thằng bé nhắc lại vẻ khẩn khoản. “Bố mẹ cháu đâu? Sao lại nhốt cháu như thế này?” Tôi hỏi nó. “Mẹ cháu mất sớm, chỉ còn cháu với bố. Bố cháu ngày nào cũng lên rừng tìm củi, sợ cháu đi lạc nên nhốt cháu ở trong này. Bố cháu để chìa khóa trong chiếc chậu nhỏ dưới cửa sổ này, chú mở cửa cho cháu ra chơi một chút, rồi cháu lại vào ngay.” Thấy tôi còn chần chừ, thằng bé lại ngước cặp mắt buồn bã lên nhìn tôi chực khóc. Như có một ma lực xui khiến, tôi giở cái chậu lấy chìa khóa và mở cửa.
Một mùi xú uế xông lên nồng nặc, thằng bé còm nhom gần như trần truồng rụt rè giấu đôi tay sau lưng từ từ bước ra. Thấy tôi, nó cười biết ơn: “Cảm ơn chú, chú thật là tốt, cho cháu ôm chú một cái nhé!” Nhìn sự bẩn thỉu của nó, tôi hơi ngại nhưng cũng gật đầu. “Tội nghiệp thằng bé thiếu tình thương của cha mẹ.”Tôi nhủ thầm.
Thằng bé choàng tay qua cổ tôi, thì thầm điều gì đấy mà tôi nghe không rõ. Bắt chợt tôi thấy sau gáy lạnh buốt rồi đau nhói như có vật gì sắc nhọn xuyên qua. Tôi hoảng hốt quơ tay ra sau lưng. Một mảnh kính dài dính chặt vào gáy và máu tuôn ra xối xả. Tôi khụy xuống, mắt bắt đầu mờ dần. Trước khi mọi vật trước mắt tôi tối sầm lại, tôi còn kịp thấy nụ cười ma mãnh của thằng bé tôi vừa giải thoát.