
Trở Về Với Gió – PTB (Truyện Ngắn)

Trở Về Với Gió – PTB (Truyện Ngắn)
Trong ký ức xa xa, vẫn luôn có một hình bóng của một người vẫy gọi, như người nói với tôi rằng, đừng quên tôi nhé. Có bao giờ người tự hỏi rằng ai đó đang nhớ ta hay ta vẫn nhớ người hay không. Liệu rằng mãi sau khi về với cát bụi, đời người trôi lênh đênh ở bờ sông như lục bình, có còn nhớ về hình bóng một ai đó hay không….
Lục bình mãi trôi trên dòng nước không có hồi kết tới giữa biển mênh mông. Đời người chỉ thoáng qua chớp mắt, giữa bao nhiêu năm tưởng rằng như ngày hôm qua, đời người chỉ tạm như lá ở trên cành rồi chỉ cơn gió thoáng qua cũng đã rụng. Cậu đi không hề báo trước một lời, đời người chỉ có thế, đến như duyên phận kéo nhau, ra đi như một cơn gió lây động, để trở về với thân phận của gió, của đôi cánh chim bồ câu.
Giữa đời người, liệu còn tình cảm với người với người hay không, mà cõi lòng lạnh lẽo đến vô cùng vô tận. Chua trời đã ban tạng con người tình yêu thương, mà lòng người đâu còn tình để giữ lấy nhau.
Đôi khi đứng giữa lòng người ở thành phố, như đang đứng ở giữa biển cả. Như chưa bao giờ nhìn thấy ai trôi nổi giữa lòng biển cả mênh mông.
Tôi nhớ cậu đã từng ước một điều có được đôi chim bồ câu trong giữa lòng người, chỉ để yêu thương và đi tới đâu chẳng còn lạnh lẽo.
Đề xuất bài viết cho bạn
Thích
0%
Cám ơn
0%
Đánh giá cao
0%
Phấn Chấn
0%
Tức Giận
0%
Tức muốn bắn
0%
Buồn
0%
Khóc
0%
Ngầu
0%
Quỷ Dữ
0%
Nhảm nhí
0%
Không đồng ý
0%
Comments