![[Q3]Chương 180: Điều kiện ẩn thân Sủng Vật Thiên Vương 3](https://thitranbuontenh.com/wp-content/uploads/2020/02/0-790x463.jpg)
Quyển 3: Phong vân tế hội
Chương 180: Điều kiện ẩn thân (tàng hình)
Editor: Táo
Beta: Ngân Y
Trương Tử An được Tinh linh hướng dẫn nhắc nhở, nhìn thoáng qua liền ngẩn người.
Tinh linh lần này cực kỳ gần nhưng hắn lại tình nguyện nó ở xa một chút.
Vòng sáng biểu thị cho vị trí của tinh linh, bao phủ cả đại học Tân Hải trong đó…
Trời ạ! Tìm một con tinh linh trong một cái trường đại học ư?
Nghĩ đến đã thấy tuyệt vọng rồi!
Nếu so sánh với khó khăn lần này, hành trình ở núi Ẩn Vụ lần trước căn bản không là gì!
Không sợ tinh linh xuất hiện ở vùng hoang vu dã ngoại, chỉ sợ nó xuất hiện ở nơi dân cư đông đúc.
Đại học Tân Hải là một trường chuyên nhất, không được tính là đại học trọng điểm cả nước, chủ yếu chỉ tuyển sinh ở tỉnh ngoài nhưng ngay cả vậy, với số lượng sinh viên chưa tốt nghiệp đến nghiên cứu sinh, trong trường cũng có hơn vạn người rồi! Nếu tính cả số lượng giảng viên, nhân viên trường học cùng với những người không liên quan…
Sinh viên nhiều, phòng học nhiều, ký túc xá cũng nhiều, cái gì cũng nhiều hơn… Hắn phải tìm thế nào đây?
Hừm, ký túc xá?
Hắn thật ra rất muốn lợi dụng cơ hội này đến ký túc xá nữ một chuyến, nhưng mà theo lệ thường, bác gái bảo vệ ký túc xá sẽ có lực chiến cấp Điển Vi*, kiểu gì cũng đem hắn giết tại chỗ…
*Điển Vi: là tướng phục vụ dưới quyền quân phiệt Tào Tháo thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc.
Về phần ký túc xá nam… Hắn cũng không muốn đi vào, sẽ bị mùi tất thối bám người mất.
Có khi nào chết vì nó không?
Cũng không có việc gì, trước cứ đi một chuyến thử vận may đi.
Sẽ có người khác đến cùng hắn tranh giành con tinh linh này không? Hắn hoàn toàn không thể xác định.
Tuy nhiên, bán kính hiện tại là 1000 km, chỉ cần người khác không ở thành phố Tân Hải, cho dù lập tức chạy tới thì cũng mất từ nửa ngày đến một ngày nhỉ?
Hơn nữa đây là một tinh linh cấp Tinh Anh, nói thật cấp bậc không cao, có lẽ những người chơi cao cấp hơn nhìn thấy thông báo xong cũng sẽ bỏ qua.
Đây chỉ là những thứ hắn đang tự an ủi mình.
“Tinh Hải! Nafina! Có muốn ra ngoài một chút không?” Hắn đề cao thanh âm.
“Meo! Đi đâu? Là cái khu xanh hóa lần trước chơi trốn tìm sao?” Tinh Hải lập tức từ đám mèo con nhảy ra.
“Không phải, là đến trường đại học.”
“Đại học? Nhiều người không?” Tinh Hải cẩn thận hỏi.
Vấn đề này… Trương Tử An bất đắc dĩ nói: “Người, đương nhiên là phải nhiều rồi.”
“Meo meo… Tinh Hải ghét nơi đông người.” Trên mặt Tinh Hải hiện rõ vẻ nao núng.
“Vậy mày trước tiên cứ ở trong điện thoại nhé, chờ tao trở lại sẽ thả mày ra?” Trương Tử An thương lượng với nó.
“Trở về có chơi trốn tìm không?”
“Đương nhiên chơi.” Hắn đồng ý nói.
“Tốt lắm, Tinh Hải phải đi ngủ một chút đây! Dưỡng thần để còn chơi trốn tìm!” Tinh Hải cao hứng nói.
Trương Tử An đem Tinh Hải thu vào trong điện thoại.
Nafina lười biếng rung rung một thân lông vàng, từ lầu hai khoan thai đến muộn.
“Muốn đi đâu vậy?” Nó không có hứng thú hỏi.
Thật là một con mèo lười!
“Đến Đại học Tân Hải ở phụ cận.” Hắn trả lời.
“Nơi đó có cái gì vui? Có đồ vật lấp lánh ư?” Nó hỏi.
“Vật lấp lánh à…” Hắn nghĩ nghĩ, “Cái đó thì không có!” Nhưng có mấy đôi tình nhân chói mù mắt chó.
Hắn nhìn thấy mí mắt Nafina tiu nghỉu rũ xuống, mở lớn miệng ngáp.
Dường như ngoài mấy vật lấp lánh ra Nafina không có hứng thú với cái gì cả.
“Quên đi, nếu không mày cũng vào trong di động ngủ một lát đi, tao thấy bộ dáng mày đã mệt rã rời rồi.”
“Bổn cung quả thật cần ngủ bù một giấc, gần đây luôn luôn có mấy tên thần kinh gõ cửa bái sư, căn bản không đem bổn cung để vào mắt.” Nafina lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.
“Được được, xin ngài bớt giận, tôi sai rồi được chưa?” Trương Tử An đã sớm buông tha cho ý định giảng đạo lý, đem Nafina thu vào trong điện thoại.
Lão Trà dùng tư thế “tay gối dưới cằm” ghé vào thảm điện nằm xem TV, hơn nữa còn đang xem kênh võ thuật cổ trang. Nhìn hình ảnh kia rõ ràng là phim vào khoảng những năm 90 thế kỷ trước, dù là nội dung hay hiệu ứng đều giả đến không chịu được — nếu như dây thép đằng sau lưng cũng có thể gọi là hiệu ứng…
Trương Tử An cảm thấy thật đau trứng, nếu không biết danh tính thực của lão Trà, việc nó xem võ thuật cổ trang cũng không có gì kỳ quái nhưng mà nó đường đường là mèo nhân nghĩa, xem mấy chiêu võ thuật làm ẩu làm tả này không biết có mất mặt không?
Nhưng mà hắn cũng không phải hoàn toàn không hiểu được, lão Trà hẳn có thể thông qua những bộ võ thuật như vậy ít nhiều thấy lại được một phần vinh quang trong quá khứ trước đây… Dù sao xã hội hiện đại cũng đã không thể ‘khoái ý ân cừu’ (thoải mái yêu hận).
“Lão Trà, trò chơi thông báo có một tinh linh xuất hiện ở gần đây, tôi đang tính đi xem… Ngài ở lại trong nhà xem TV hay là cùng đi ra ngoài với tôi?”
Trương Tử An lo lắng Tinh Hải cùng Nafina ở nhà nhưng hắn rất yên tâm lão Trà. Tính tình bên trong bên ngoài của lão Trà đều mạnh mẽ, lại có được kinh nghiệm và trí tuệ rất cao, dù cho phát sinh việc gì cũng có thể thản nhiên, không giống Tinh Hải cùng Nafina, một con thì sợ người, một con thì xấu tính, để bọn nó ở lại thì tám phần sẽ xảy ra chuyện.
Nếu lão Trà muốn ở lại trong nhà, hắn sẽ phải đi đun một ấm nước nóng, đổ vào phích mới mua rồi dạy lão Trà sử dụng.
Lão Trà ngẩng đầu, trong đôi mắt là ảnh ngược của TV, đầy hứng thú hỏi hắn: “Đi đâu vậy?”
“Đại học Tân Hải, cách nơi này rất gần, đi khoảng 20 phút là tới nơi.” Trương Tử An nâng tay chỉ chỉ hướng Đại học Tân Hải.
“Đại học sao…” Lão Trà trầm ngâm, “Lão hủ nghe nói đã lâu mà chưa có dịp đi xem.”
“Thế ngài có muốn cùng đi xem không?”
Lão Trà gật đầu, nâng móng ấn lên điều khiển từ xa tắt TV đi.
“Lão hủ đang có ý định này, đi xem cũng tốt. Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường…” Nó nói xong lại nhìn thoáng qua TV, không chắc chắn bổ sung thêm: “Xem một vạn giờ TV đại khái cũng không như ngàn dặm đường…”
Trương Tử An nhịn cười, nói: “Đúng vậy, mấy thứ trong TV đều không phải hoàn toàn là thật, điện ảnh hay phim truyền hình càng không nói, ngay cả một ít tin tức hay phim tài liệu cũng không tránh được tính chủ quan, cuộc sống bên ngoài hình dạng gì phải tận mắt chứng kiến mới biết được.”
Lão Trà từ trên thảm điện đứng dậy, hơi khó xử nhìn nhìn áo khoác ngoài của mình.
“Hình như hiện tại đã không còn lưu hành loại trang phục như này, mặc đi ra ngoài chỉ sợ khiến người cười chê cười…”
Đây là một vấn đề.
Trương Tử An nâng cằm nghĩ nghĩ, lão Trà nhất định sẽ không đồng ý với đề nghị cởi áo khoác ngoài ra nhưng nếu hiện tại đổi quần áo, hắn cũng không có đồ thích hợp cho mèo mặc…
Hắn đột nhiên nhớ đến trước kia Tinh linh hướng dẫn có nói qua, tinh linh thú cưng khi ra ngoài sẽ có thể nấp trong trạng thái ẩn thân, ngoại trừ người chơi thì không ai có thể nhìn thấy. Lúc ấy hắn chưa kịp hỏi, lúc này liền hỏi một chút.
“Tinh linh hướng dẫn, tinh linh thú cưng có thể ẩn thân phải không?” Hắn hỏi.
【Tinh linh hướng dẫn 】: Đúng vậy, nhưng mà cũng có điều kiện hạn chế: Một, một mình tin linh ra ngoài thì không thể ẩn thân, chỉ khi ở bên cạnh chủ nhân mới có thể; hai, trạng thái ẩn thân không thể bị người khác nhìn thấy nhưng những người chơi khác vẫn có thể nhìn được; ba, nếu tinh linh đang trong trạng thái ẩn thân mà có ý định tấn công, trạng thái ẩn thân sẽ tự động bị hóa giải.
————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader
LINK DONATE ỦNG HỘ DIỄN ĐÀN