
Chương 351: Đêm cầu nguyện
Editor: Hà Thanh
Beta: Ngân Y
Vì nhiều lần bị lừa nên Nafina không còn hứng thú với mấy lời cam đoan của Trương Tử An nữa, uể oải dạy lũ mèo con nhảy, vẻ mặt đầy miễn cưỡng.
Ngôn ngữ của loài mèo không đa dạng như ngôn ngữ của con người. Nafina không thể dạy đám mèo con cách nhảy bằng cách meo meo một vài lần. Nó phải tự mình làm mẫu trước để đám mèo con xem rồi học theo.
Cùng một động tác nhưng Nafina và đám mèo con lại thực hiện khác nhau. Mèo con bắt chước từng động tác của Nafina rất rập khuôn mơ hồ, thường không phân biệt chân trái chân phải nên loạng choạng vấp ngã lăn thành một cục tròn, cái đầu nhỏ lấm lem đất cát khiến người ta muốn ôm vào lòng. Còn về bộ dạng lúc nhảy của Nafina ra sao, chỉ cần nhìn những ngôi sao nhỏ lấp lánh trong mắt Tuyết Sư Tử là biết, gọi là gì mà quyến rũ gợi cảm… Không phải, là một con mèo sexy.
Điệu nhảy mèo con ra đời từ những điệu nhảy của nhóm nhạc nữ Hàn Quốc và Nhật Bản, đặc biệt là điệu nhảy của nhóm nhạc nữ Hàn Quốc luôn nhấn mạnh vào phần eo và chân của người biểu diễn. Nafina có thân hình mảnh mai và cân đối, đúng chuẩn được xem là chân dài trong họ mèo, nó thường xuyên khiến Tuyết Sư Tử đầy tự tin kia phải xấu hổ. Tư thế mèo đi lại đầy quyến rũ nên được gọi là ‘catwalk’, nếu người khác xem điệu nhảy của Nafina có thể sẽ ra đời từ — Cat Dance.
Trương Tử An không phải loay hoay với lều hay lò nướng, nhờ xem sách hướng dẫn và thử nhiều lần, hắn đã thành công. Sau khi đốt than, trước tiên hắn đun nước, ngâm trà mang từ Trung Quốc phục vụ cho Lão Trà. Lão Trà thoải mái nằm trên ghế cắm trại, nheo mắt nhìn một góc Los Angeles. Từ gò đất nhỏ này, có thể loáng thoáng thấy được những tòa nhà chọc trời với nhiều kiểu dáng khác nhau.
“Tử An, Los Angeles này thật sự rất lớn!” Lão Trà ngạc nhiên trước cảnh vật nói “Chẳng lẽ phía xa kia đều là các công trình lớn sao? Nơi này lớn hơn thành phố Tân Hải, còn phồn hoa hơn nhiều!
“Tất nhiên rồi Lão Trà.” Trương Tử An mỉm cười rót trà cho nó, “Tân Hải chỉ là một thành phố cỡ trung ở Trung Quốc, khác một trời một vực so với một thành phố lớn của thế giới như Los Angeles. Đợi đến đêm rồi ngài sẽ thấy. Nghe nói cảnh đêm của Los Angeles cũng rất đẹp, được mệnh danh là thành phố không bao giờ ngủ.”
Lão Trà gật đầu đầy mong đợi, “Đúng là một chuyến đi đáng giá.”
Richard vỗ cánh bay xung quanh, hết trêu cái này đến chọc cái kia, dù bay không cao nhưng cứ qua lại như con ruồi đáng ghét. Trương Tử An nhắc nhở nó đừng có rớt vào vỉ nướng, có dù có rớt cũng phải nhổ lông đi, nếu không sẽ ăn không ngon.
Tinh Hải thám hiểm xung quanh gò đất nhỏ, bởi vì Los Angeles ấm áp quanh năm nên hiếm khi có mưa tuyết kể cả vào mùa đông, các bụi cỏ trên các gò đất vẫn tươi tốt.
Trương Tử An sử dụng lò nướng để nướng thịt không dễ dàng gì, hơn nữa đây là lần đầu tiên sử dụng lò nướng để nướng thịt ở ngoài trời, hắn luống cuống tay chân, khuôn mặt bị khói hun thành mặt than, cuối cùng chỉ nướng được vài miếng thịt. Đến giờ ăn, Nafina phàn nàn chọn vài miếng thịt còn Trương Tử An thì tức đến trái phải không phân biệt nổi.
Buổi chiều, ánh nắng dịu nhẹ khiến cơn buồn ngủ kéo đến, chỉ muốn nghỉ ngơi, Trương Tử An mang tấm bạt và ghế cắm trại xếp thành một hàng, mọi người phủ thêm lớp chăn đánh một giấc ngủ trưa dưới ánh mặt trời, hắn còn đặc biệt chuẩn bị cả bịt mắt để ngủ.
Hắn bị tiếng vỗ cánh và tiếng kêu “quác quác” của Richard đánh thức, lúc tháo bịt mắt ra hắn mới phát hiện mặt trời đã ngã về chiều Tây, ngủ một giấc vậy mà liền đến hai ba tiếng.
Nafina dường như đã hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện mèo con nhảy, đám mèo con đang chơi trốn tìm với Tinh Hải. Thấy hắn đã tỉnh, Lão Trà duỗi móng mèo chỉ vào một cái gò nhỏ xa xa hỏi: “Tử An, đó là chỗ nào?”
Trên gò nhỏ có mấy chữ cái tiếng Anh. Nó ở rất xa, ngay cả ban ngày cũng nhìn không rõ, lúc này do góc chiếu của mặt trời vừa vặn khiến nó lấp lánh.
“Đó là Hollywood nổi tiếng, trung tâm của ngành công nghiệp điện ảnh thế giới.” Trương Tử An giải thích, “Rất nhiều bộ phim mà ngài đã xem được phát hành từ chỗ đó.”
“Ồ!” Lão Trà ngạc nhiên nói, “Nói như vậy đó là nơi các cao thủ tập trung sao?”
“Không, không, hầu hết các cao thủ võ thuật trong phim đều dựa vào kỹ xảo điện ảnh hết, những diễn viên có thể biết một chút võ mèo cào là đủ để khoe khoang cả đời.” Trương Tử An hạ giọng nói khẽ với Lão Trà: “Nhưng có rất nhiều điều thú vị đáng ghé thăm. Hai ngày nữa tôi sẽ dẫn ngài đi tham quan.”
Nói xong, Trương Tử An nhìn theo Tinh Hải và lũ mèo con chạy càng lúc càng xa, lo lắng chúng sẽ gặp nguy hiểm. Biết rằng do nhiệt độ dễ chịu ở Los Angeles, ngay cả mùa đông cũng có rắn nên hắn vội vàng đến nhắc nhở chúng, không cho chúng chạy vào bụi rậm.
Vào mùa đông, trời tối sớm. Sau bữa tối, trong nháy mắt đã gần đến đêm.
“Lão Trà, nhìn phía bên kia kìa!” Trương Tử An chỉ về phía xa, ra hiệu.
Los Angeles lúc lên đèn thật sự đẹp đến choáng ngợp, là một thế giới mộng mơ được tạo thành bởi những đốm sáng, vài dòng sông lớn có nhỏ có lấp lánh ánh đèn, sáng tối uốn lượn ngoằn ngoèo, cuối cùng hội tụ thành đại dương ánh sáng. Ánh đèn neon sặc sỡ giống như vô số viên sỏi tròn, đắm chìm trong dòng sông ánh sáng, để nó cuốn trôi đi. Ở một nơi nào đó, ánh đèn rực rỡ như ánh sáng ban ngày, đó trung tâm thành phố Los Angeles – nơi tấc đất tấc vàng. Bầu trời phía trên dường như được bao phủ bởi một màn sương mờ ảo, ngay cả những vì sao cũng bị lu mờ.
Không chỉ Lão Trà, mà Nafina, Tuyết Sư Tử và Tinh Hải cũng bị thu hút. Chỉ có Richard là vẹt nên bị chứng quáng gà không thể thấy gì, cứ ảo não kêu “quác quác” liên tục.
“Những thứ lấp lánh…”
Nafina bị cuốn hút, mọi giận hờn với Trương Tử An trong ngày đều bị cuốn trôi. Đồng tử nó mở to, đáy mắt phản chiếu trên quỹ đạo thu thập ánh sáng sau đó chiếu lại nó với độ sáng gấp đôi. Màu xanh lá cây sáng một cách đáng kinh ngạc. Cái gọi là đá mắt mèo hay mắt hổ đều nhạt hơn nhiều so với mắt của nó bây giờ.
Nhìn từ phía sau, Nafina trông như một bức tượng thần mèo độc nhất vô nhị bị ném ở góc quán.
Tuyết Sư Tử si mê nhìn bên gò má Nafina, nhìn đến ngây người ra.
“Tinh Hải, nhìn trên đầu chúng ta đi.” Trương Tử An nhắc nhở.
Tinh Hải ngước khuôn mặt nhỏ nhắn kêu lên, “Meo meo ~ thật nhiều sao!”
Sau lần uống trà ngắm trăng trên sân thượng cửa hàng thú cưng, Trương Tử An vẫn luôn suy nghĩ rất nhiều về chuyện ấy, quyết một ngày sẽ đưa Tinh Hải đến nơi vắng vẻ để ngắm sao nhưng cứ mãi bị trì hoãn. Thành phố Tân Hải tuy không phải là một thành phố lớn nhưng lại nằm ở trung tâm, tình trạng ô nhiễm ánh sáng vẫn còn khá nghiêm trọng, chất lượng không khí vào mùa đông không được tốt lắm.
Dải ngân hà rực rỡ rủ xuống gần đường chân trời giống như một thanh quang kiếm cắm xiên trên ngọn đồi của Hollywood.
Vị trí của Trương Tử An không phải là nơi tốt nhất để ngắm sao nhưng may mắn là không có ai làm phiền, ngoài hướng trung tâm thành phố Los Angeles, các ngôi sao ở ba phía còn lại đều rất rõ ràng.
Tinh Hải hưng phấn chạy xung quanh. Cho dù là trong cửa hàng thú cưng hay khu xanh hóa phía sau cửa hàng cũng không có một không gian rộng lớn như vậy. Hãy để nó tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ hôm nay.
Đôi mắt màu đồng của Lão Trà cũng không thua kém Nafina chút nào nhưng nó trầm hơn, không đẹp bằng mắt Nafina. Nó nhìn chằm chằm vào dòng sông Los Angeles đi ngang qua Los Angeles, từ tốn ngâm thơ:
“Đồng không bát ngát chùm sao rọi,
Sông dài cuồn cuộn ánh trăng trôi.
Văn chương, danh rạng đâu lưu mãi,
Quan trường, bệnh lắm phải nghỉ thôi.
Tấm thân phiêu bạt về đâu nhỉ?
Tựa cánh chim âu giữa đất trời.”*
* Trích “Lữ dạ thư hoài”- Nỗi niềm đêm đất khách (Đỗ Phủ), dịch: Phụng Hà, nguyên văn:
Tinh thuỳ bình dã khoát,
Nguyệt dũng đại giang lưu.
Danh khởi văn chương trứ,
Quan ưng lão bệnh hưu.
Phiêu phiêu hà sở tự?
Thiên địa nhất sa âu.)
Vì bệnh quáng gà nên Richard không thể nhìn thấy gì, chợt có chút tủi thân vì thua thiệt, không kìm được kêu lên: “Quác quác! Đất trời gì mà chim hải âu? Rõ ràng đất trời là con chim vẹt!”
Câu nói của nó khiến mọi người bật cười, nhất thời đập tan ý thơ đầy lắng đọng của Lão Trà.
Trương Tử An thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, đột nhiên hai mắt sáng lên, chỉ lên trời hét lớn: “Nhìn kìa! Là sao băng!”
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, một ngôi sao băng sáng kéo một cái đuôi dài từ tây sang đông. Cả bầu trời chỉ lướt qua họ vào lúc này. Họ quay đầu theo quỹ đạo của thiên thạch, chăm chú nhìn, thậm chí Richard còn giả vờ có thể nhìn thấy.
“Mau cầu nguyện đi.” Trương Tử An háo hức nói.
Tất cả mọi người đều im lặng nhìn sao băng thoáng qua, thầm nguyện cầu những điều ước của riêng mình nơi thành phố “thiên thần”.
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader