
Chương 347: Vào lúc đó, cách duy nhất là nói bình thường
Edit: Nguyễn Quyên
Beta: quả nho lớn
Còn hơn nửa tiếng nữa máy bay mới hạ cánh.
Cô gái tóc vàng ở hàng ghế đầu lấy ra một chiếc lược nhỏ, chải mái tóc vàng óng mượt và tạo ra âm thanh tanh tách, sau đó cô ấy đặt chiếc lược vào trong túi xách của mình, lấy ra rất nhiều chai lọ mỹ phẩm và bắt đầu nhìn về gương nhỏ cẩn thận trang điểm. Richard không khỏi nghĩ đến có lẽ ở sân bay quốc tế Los Angeles sẽ có bạn trai … hoặc bạn gái đang đợi cô ấy?
Không chỉ cô ấy, mà các hành khách khác cũng chuẩn bị xuống tàu, ở hành lang đi ra đi vào, xếp hàng chờ đi vệ sinh, thỉnh thoảng một hoặc hai em bé nghịch ngợm muốn kéo đuôi Richard và đều bị nó linh hoạt né tránh.
Richard không thích mùi mỹ phẩm, và cũng không thích những đứa trẻ đầu gấu như Diệc Nhạc, nó muốn đổi sang vị trí gần bên trong hơn, để không bị quấy rầy.
Nafina đang ngủ trên ghế bên cạnh cửa sổ, còn Trương Tử An thì đang há hốc miệng ngủ gật ở ghế giữa. Richard quyết định nhặt quả hồng lên và bóp nhẹ, nó vỗ cánh nhảy lên vai Trương Tử An, nhìn ra bờ biển màu nâu có đường chân trời chạy ngang qua ở bên ngoài ô cửa sổ.
Đột nhiên, nó nhìn thấy phản chiếu của hình bóng của chính mình trên cửa sổ, toàn thân là những chiếc lông vũ màu xám nhạt, và một cụm lông đuôi màu đỏ sẫm trông đầy khí chất.
Nó chăm chú quan sát, cúi đầu xuống và dùng mỏ chải lại những đám lông hỗn độn ở trên ngực.
“Đừng làm phiền.” Trương Tử An nhận ra động tĩnh của nó, mơ màng mở mắt ra, lau nước miếng rồi lẩm bẩm nói.
Đối với người đàn ông vững vàng chiếm vị trí cuối cùng trong chuỗi thức ăn của cửa hàng thú cưng, Richard không thèm đoái hoài đến hắn.
Nó nhớ lại lần đầu tiên khi nó nhìn vào gương trong cuộc đời của mình.
Lúc đó nó không khôn ngoan, không biết mình là “vẹt”, trong đầu nó không có khái niệm vẹt, lần đầu tiên nhìn thấy hình ảnh của chính mình trong gương, nó đã nghĩ đó là một sinh vật khác xâm phạm lãnh thổ của mình. Khi đó, lá gan còn nhỏ, nó bị dọa đến rùng mình, co vào một góc.
“Ôi trời, đừng sợ, đó chính là mày.” Trong chiếc áo choàng dài màu trắng, bà có vẻ rất thích thú với phản ứng của nó, rồi ôm nó vào lòng và thì thầm nói.
“Alex, nhìn xem, đây là mày, mày là một con vẹt.”
Trong lời thì thầm nhẹ nhàng của bà, nó cảm thấy có vẻ bớt sợ hãi hơn, lúc đó nó đang tập phân biệt màu sắc nên nó hỏi: “Màu … gì?”
“Ồ! Alex, mày luôn làm tao ngạc nhiên! Đây là màu xám, nhìn này, lông của mày là màu xám.”
“Nào, đến đây đi nào, mày có một cái tên khác – ‘Xám’!”
Hôm đó, là lần đầu tiên nó soi gương, và từ đó nó chắc chắn nhớ màu xám, nó có biệt danh là “Xám”, và bà luôn gọi nó như thế này khi bày tỏ rằng mình sắp tức giận.
Giống như lần đầu tiên nó lên máy bay với tấm vé như con người, nó giật lấy món gỏi tôm của bà, không chịu ăn món salad trái cây do chê bữa ăn trên máy bay cung cấp. Sau khi kiên nhẫn dỗ dành vài lần không có kết quả, bà cũng tức giận: “Chết tiệt! Xám! Mày nhất định phải ăn trái cây!”
Nó khuất phục và ngoan ngoãn ăn salad trái cây, không phải vì giọng điệu tức giận mà vì ánh mắt lo lắng, âu sầu… của bà đang nhìn về nó.
Tuy mùi vị của táo thối rất khó chịu nhưng vì nó có thể bổ sung vitamin cần thiết cho cơ thể. Nó hiểu rằng kể từ khi nó bị nhiễm Aspergillus lần đó, những lo lắng của bà về tình trạng thể chất của nó đã trở nên không hiệu quả.
Và nó không muốn nhìn thấy bất kỳ sự lo lắng nào trong mắt Irene Peperberg.
“ Giấc xuân, ngày nắng biết. Khắp nơi chim ríu rít. Đêm nghe tiếng gió mưa. Hoa rụng nhiều hay ít.”
“Không không, cục cưng, không phải là ngày nắng, là trời xanh, không phải thanh 2, là thanh một*!”
*Trời xanh là 青天 (qingtian), ngày nắng là 晴天 ( qíngtian)
Ở bên trái là gia đình 4 người, bà mẹ người Trung Quốc bất đắc dĩ sửa cách phát âm lần thứ N cho cậu con trai có khuôn mặt lai.
“Mẹ ơi, con thuộc, con thuộc.” Cô em gái sắc mặt cũng vô cùng đắc ý, “ Gió xuân, sáng chẳng biết. Khắp nơi, khắp nơi… có muỗi.”
“Trời ạ!” Một nhà bốn người duy nhất có khuôn mặt phương Đông của bà mẹ là nhướng lên, “Là ‘ khắp nơi chim ríu rít ’, con so với anh trai thì tốt hơn đấy!”.
Những hành khách Trung Quốc xung quanh đều cười lớn, một số hành khách nước ngoài không hiểu nhưng họ cảm nhận được điều gì đó và bật cười theo.
Richard cũng cười toe toét.
Như một loài chim Giải Ngữ, nó tự nhiên quen thuộc với văn hóa cổ điển phương Đông, không nói đến các bài thơ Đường, ngay cả các làn điệu Hán Phúc và Nguyên đối với nó cũng rất dễ dàng hiểu được. Đây là lần đầu tiên nó nhận được ảnh hưởng của nền văn hóa này, cách đây rất lâu rồi …
Năm đó, bà đem nó đến Tucson ở miền nam Hoa Kỳ và sống trong một trang trại ở cách tám dặm từ trung tâm thành phố. Trong nhiều buổi sáng sớm, nó sẽ cùng bà lên sân thượng, vừa uống cà phê vừa đón bình minh.
Mặt trời mọc đến dãy núi Lincoln ở phía đông, nó cùng bà ngắm nhìn những tia nắng mặt trời chiếu thẳng vào đỉnh cao nhất của dãy núi Santa Catalina. Irene Peperberg ngạc nhiên trước vẻ đẹp của hoa oải hương và những đám mây hồng, bà thường cảm thán: “Alex thân mến, nhìn này, thiên nhiên kỳ thú làm sao! Tất cả các ngươi đều là con cưng của tạo hóa!”
Lão Trà giấu mặt thường khen ngợi vị tiến sĩ trẻ hiểu biết về tiếng Trung và tiếng Tây, nhưng thực ra bà không kém gì. Không lâu sau khi sống trong trang trại, có lẽ vì tiếng mẹ đẻ không còn đáp ứng được vẻ đẹp của thiên nhiên, cô bắt đầu dạy nó “trời quang mây tịnh” và “mộng mây hấp khí”.
Lúc đó, nó không thể hiểu được những từ ngữ có nghĩa phức tạp như vậy, chỉ có thể bắt chước một cách máy móc, tuy nhiên, trong sâu thẳm ký ức, cho đến bây giờ, nó vẫn nhớ nhất hai câu là “Ngọn núi và con chim vui” và “Con vẹt đáy lá. Hai tiếng bíp”.
Cho đến khi trở thành tinh linh, nó mới hiểu ý nghĩa của những câu thơ này, và nhận ra rằng một người nước ngoài khó học thơ cổ điển Trung Quốc như thế nào. Cô thường nói đó là niềm tự hào cả đời của mình, nhưng thực ra, nó mới là niềm tự hào của cô.
Đó là toàn bộ thế giới.
“X-art … Brazzers … Kink … Digital Sin … Private … Wicked … Hehe, cô gái nước ngoài … Tôi đến đây, tôi thấy rồi, tôi chinh phục …” Trương Tử An với nụ cười ghê tởm trên miệng thì thầm như đang trong một giấc mơ đẹp.
Richard tạm thời tỉnh dậy khỏi ký ức và rùng mình một cái!
Tại sao tên ngốc này chỉ nói tiếng Anh thành thạo như vậy ở trong thời điểm này!
Cũng may là giọng nói của hắn không lớn, nếu bị hành khách xung quanh nghe thấy, có lẽ sẽ trực tiếp gọi cảnh sát!
Nó kinh tởm trừng mắt nhìn Trương Tử An, người đang ngủ chảy nước miếng, liền dùng đôi cánh của mình để kéo lại chiếc chăn nhỏ sắp rơi xuống đất.
Tên ngốc này nghĩ rằng khi nó xuất hiện trong lớp học của giáo sư Trung Quốc là một sự kiện ngẫu nhiên, và đó là do sự may mắn của hắn.
Trong thực tế, nó bị hấp dẫn mà đến.
Tuy rằng, lão Trần dạy tiếng Trung hiện đại khiến người ta buồn ngủ, nhưng “Văn học Trung Quốc cổ đại” lại dạy rất hùng hồn. Trong lớp học cuối cùng trước khi Trương Tử An đi, ông đang dạy “ Ẩm thủy tập” của Nạp Lan Tính Đức, nhà thơ đầu tiên của triều đại nhà Thanh.
“Sách cờ bạc biến mất, trà dư hương thơm. Thuở ấy chỉ là chuyện thường … chuyện thường ngày xưa nay chẳng được như ý muốn … Chén trà nửa rượu, dĩ vãng vương vấn, hết mộng.”
Cảm thấy thật ngẩn ngơ khi tình cờ nghe được.
Yêu là gì, trước khi còn sống nó cũng không hiểu, từ này quá phức tạp. Chỉ vào đêm trước khi chết, nó dường như cảm thấy có gì đó phảng phất trong không khí, vì vậy theo thông thường trong buổi sáng nó đã nói “Anh yêu em” với cô.
Khi trở thành tinh linh nó cũng không hiểu tình yêu là gì, loại cảm xúc này quá sâu sắc. Tuy nhiên, không hiểu vì sao nó đã trở thành một tinh linh có thể bay lượn tự do trên bầu trời, nhưng trong trái tim nó vẫn luôn trống trải, cằn cỗi và cỏ dại mọc um tùm. Mỗi khi nghĩ đến cô, cảm giác chua xót đó, nó nhớ lại ba mươi năm ngày đêm đều ở bên cô, cô tận tay dạy nó những bài học, nó đồng hành với cô đơn, cô sẽ mất bình tĩnh với nó khi tức giận … “The Times” Một phóng viên sành đời từng nói trong phóng sự rằng Doctor và nó hợp nhau như một cặp tình nhân.
Cầm sắt hoà minh, nương tựa lẫn nhau… Nó hiểu được vẻ đẹp của những lời này, nhưng nó hiểu hơn đây là sự xa xỉ mà nó không bao giờ có thể đạt được trong cuộc đời này.
Tình yêu là sự đồng hành, nhưng cũng là sự cho đi. Nó đã hiểu chân lý này từ lâu, nhưng nó không hiểu nỗi đau nhói trong lòng nó từ đâu ra nữa… Nó mới nhận ra khi nghe hai bài thơ đó. Nó chỉ ra rằng, chỉ vì những ngày bên nhau sẽ không bao giờ còn nữa, nó hận bản thân đã không ghi nhớ từng chút một về 30 năm hòa hợp đã qua, hận rằng trong quá khứ nó đã không biết quý trọng hơn.
Sự việc trong quá khứ, trà nửa rượu sau, những sự việc đã qua rất thường tình, lúc đó …
Nó nhìn đăm đăm về phía bên kia đại dương, đôi mắt dần nhòe đi. Giữa những đám mây trắng, gương mặt hiền hậu như hiện ra, khuôn mặt không còn trẻ trung của nó đã hằn lên dấu vết của thời gian, nhưng trong đôi mắt nó là cô gái của 30 năm trước, với nụ cười nhàn nhạt..
Khoảng cách xa nhất trên thế giới không phải là sinh tử, mà là khi ta đứng trước mặt người đó, người đó lại không biết rằng ta yêu người.
Khoảng cách xa nhất trên thế giới không phải là bạn không biết rằng tôi yêu bạn, mà là bạn cảm thấy đau lòng.
Nhưng tôi chỉ có thể chôn sâu trong đáy lòng.
…
“Xin chào các hành khách, đây là thông tin từ cơ trưởng. Chúng tôi dự kiến sẽ đến sân bay quốc tế Los Angeles sau 20 phút. Giờ địa phương là 11:10 sáng và nhiệt độ là 9 độ C. Gió nhẹ, mưa nhẹ, những hành khách muốn tận hưởng ánh nắng California có thể sẽ thất vọng. Đường băng hơi trơn, hành khách vui lòng thắt dây an toàn và chuẩn bị hạ cánh. Cảm ơn rất nhiều vì đã đồng hành cùng chúng tôi ngày hôm nay, mong rằng tâm trạng của quý khách sẽ không bị ảnh hưởng bởi thời tiết xấu. Trân trọng cảm ơn!”
Chương trình phát sóng tiếng Anh bên trong máy bay đã đánh thức giấc mơ cưỡi ngựa phi nước đại trên đồng cỏ của Trương Tử An. Hắn thấy Richard dường như mơ hồ, liền nảy sinh ý nghĩ muốn đùa dai.
“Richard, mày đang nhìn gì trên bầu trời vậy? Có gì trên trời sao? Có một cái máy tiện dụng không? Ahahaha! Mày có biết điều đó không? Những người yêu chim đều đặt biệt danh cho vẹt xám, gọi là ‘máy chim ưng’.” Hắn nhất định muốn đùa nó.
“Đồ ngu ngốc, Bổn đại gia vừa mới bị cát bay vào mắt.” Nó linh hoạt ẩn đi, mặt trắng bệch nhìn hắn rồi nhảy trở lại chỗ ngồi như một quý ông lịch lãm, “Đã đến giờ xuống máy bay rồi.Hãy vui lòng thắt chặt dây an toàn của ngươi lại. Và tôi cho ngươi biết một tin vui, trời ở Los Angeles đang mưa.
Trương Tử An cảm thấy có một luồng sát khí từ bên trái thật đáng sợ.
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader