Chương 346 Băng qua đại dương
Editor: Hà Thanh
Beta: quả nho lớn
Do đã hình thành một thói quen cố định, Trương Tử An đã không đợi chuông báo thức reo rất lâu rồi mới dậy, ngoại trừ hôm nay. Ngoài cửa sổ vẫn là một màn đêm yên tĩnh, điện thoại di động của hắn liền vang lên.
Tối hôm qua hắn ngủ rất sớm, quá phấn khích nên lăn ra ngủ, sau khi tỉnh lại vẫn còn buồn ngủ.
Hôm nay không thể ngủ được, bất kể Trương Tử An hay Nafina, ai cũng không được, vì máy bay không đợi bọn họ.
Không chỉ hắn, mà các tinh linh cũng bị tiếng chuông đánh thức, há to miệng ngáp.
“Nhanh xuống giường, ăn một chút rồi xuất phát.” Trương Tử An nhảy ra khỏi giường.
Tất cả mọi thứ nên chuẩn bị đã được chuẩn bị từ trước, ngay cả khi hắn có dây dưa như thế nào, hắn sẽ không đợi đến lúc máy bay chuẩn bị cất cánh mới thu dọn đồ đạc.
Các tinh linh cũng đang hoạt động, chúng đã nghe hắn nói rằng hôm nay sẽ là một cuộc hành trình rất, rất dài, chúng sẽ không hoàn thành nếu không nhét đầy bụng. Xiên thịt được giao tối qua đặt trong tủ lạnh, có thể hâm nóng trong lò vi sóng rồi ăn, Nafina tuy ghét đồ không tươi nhưng nếu không ăn thì chỉ có thể đói bụng. Trương Tử An cũng vậy, tất cả hành lý đều là hắn khiêng, không ăn no bụng thì sao chịu nổi?
Chẳng mấy chốc, mọi người đã ăn sáng xong và lần lượt xuống tầng một. Trương Tử An một mình ở trên tầng hai, kiểm tra xem cửa sổ đã đóng hết chưa, có đóng kín bình gas hay không, ống dẫn nước có được khoá chặt hay không. Lần này ra ngoài phải mất ít nhất vài ngày, hắn không muốn trong nhà có sơ suất. Phòng cháy và phòng trộm là điều không thể thiếu.
Tinh Hải không thích những nơi có nhiều người, lão Trà và Tuyết Sư Tử không có giấy xét nghiệm, không thể thả tùy tiện trên phương
tiện giao thông nên tạm thời ở trong lồng, đợi đến Hoa Kỳ lại đi ra. Trương Tử An cân nhắc việc lão Trà tuổi tác đã cao, khuyên nó nên ở trong lồng, lão Trà sẵn sàng đồng ý. Còn Tuyết Sư Tử, để nó ở ngoài chỉ thêm phiền.
Trương Tử An đưa Tinh Hải, lão Trà và Tuyết Sư Tử vào lồng thú cưng, sau đó kéo cửa cuốn lên.
Mọi thứ đều im lặng, những mảnh sương mù dày đặc. Có những cơn gió lạnh thổi qua, tuyết còn sót lại từ hai ngày trước vẫn đọng lại trong bóng râm một góc tường, bầu trời đêm lác đác vài ngôi sao lạnh lẽo, con đường vắng hoe.
Trương Tử An thở ra một hơi dài khói trắng, nhìn lại cửa hàng, đứng tại chỗ suy tư vài giây, sau khi kiểm tra lại không có thiếu sót gì, hắn mới đóng công tắc lại, cả cửa hàng trở nên tối om, đưa tay lên không thấy được năm ngón. Dù chỉ mới đi có vài ngày nhưng trong lòng lại sinh ra cảm giác luyến tiếc
Richard đã chui vào mũ trùm đầu, thu mình lại để giữ ấm. Nafina không còn lười biếng như mọi khi, đi đi lại lại một cách khéo léo, dựa vào chuyển động của cơ bắp để cung cấp thêm nhiệt lượng.
Trương Tử An kéo cửa sập xuống và khóa lại.
“Đi thôi.”
Hắn cầm tay khéo của vali.
Chiếc vali cũ này là là hắn gấp rút mang từ nơi khác trở về, cứ nghĩ hắn đã vứt nó đi sau khi lo tang lễ cho bố mẹ và bán tiệm, không ngờ nó vẫn để trong góc kho đến giờ. .
Nafina không di chuyển, nhìn chằm chằm vào bóng tối với đôi mắt sáng rực.
” Hắc xì!” Ai đó hắt hơi.
“Ai ở đó?” Trương Tử An trong tiềm thức muốn sờ điện thoại của mình, sẽ không phải là Rainbow Warriors đến tìm mảnh vỡ a?
Hai người trong bóng tối chạy ra ngoài,vừa chạy vừa lau nước mắt nước mũi, đến gần hơn thì hắn nhận ra đó là Vương Càn và Lý Khôn.
” Sư phụ! Là chúng con!”
Hai người mặt tái mặt vì lạnh, rõ ràng đã ở bên ngoài đợi rất lâu.
” Các cậu làm gì ở đây?” Trương Tử An bối rối hỏi.
“Đương nhiên, chúng con tới đây để tiễn người, còn chuyện gì khác ngoài chuyện đó nữa!” Lý Khôn giải thích, trong khi Vương Càn cầm vali trong tay Trương Tử An.
“Các người thật là nhàn rỗi! Tôi không phải cô gái yếu ớt, tiễn đưa cái gì …” Trương Tử An lắc đầu, nhưng không từ chối lòng tốt của bọn họ, “Đi đón taxi đi.”
“Này!” Lý Khôn đồng ý. ” Sư phụ, người muốn đến sân bay hay nhà ga?”
“Nhà ga.”
Các hãng hàng không trong nước có thái độ không rõ ràng đối với việc vật nuôi vào khoang máy bay. Họ vô cùng bảo thủ. Cho dù có nghiên cứu khoa học của giáo sư Vệ Khang chứng minh, khả năng cao cũng không được lên máy bay, vậy Trương Tử An Quyết định không mạo hiểm thách thức các quy tắc của họ, trước tiên đi tàu cao tốc đến thị trường chứng khoán Thượng Hải, sau đó bắt chuyến bay quốc tế của United Airlines.
Lý Khôn bắt một chiếc taxi trống, Vương Càn nhét vali vào phía sau, ba người đồng thời lên xe, Nafina thản nhiên ngồi một mình ghế trước, ba người chen nhau vào ghế sau. Richard nhảy ra khỏi mui xe, nhìn thấy ba người đàn ông đang ngồi trên một hàng ghế, nó phấn khích: “Đừng tranh giành! Ba em bé, mỗi bé ngồi một chỗ!”
Người lái xe giật mình, sợ hãi thiếu chút nữa mở cửa bỏ chạy.
Trương Tử An quay đầu lại nhìn biển hiệu cửa hàng thú cưng đang khuất dần từ cửa sổ phía sau, trên miệng nở một nụ cười.
Hắn về một mình, nhưng không bỏ đi một mình.
… Khi bước vào sảnh chờ, Trương Tử An lè lưỡi giải thích với nhân viên thanh tra an ninh tại sao không mang theo lồng chim và lồng mèo, đồng thời đưa ra chứng chỉ do giáo sư Vệ Khang cấp. Thanh tra an ninh gọi điện cho cấp trên hỏi ý kiến chỉ đạo, sau đó gọi điện đến Đại học Tân Hải xác minh, hồi lâu mới miễn cưỡng cho hắn vào.
Lên máy bay tương đối nhanh chóng, các tiếp viên của United Airlines dường như cũng đã từng đón những hành khách tương tự, họ không quá ngạc nhiên, sau khi kiểm tra giấy chứng nhận mà Trương Tử An xuất trình, họ đã cho hắn lên máy bay.
Cái hành khách khác tò mò nhìn bọn họ, đặc biệt là trẻ em, chúng nhìn Richard và Nafina háo hức, hỏi cha mẹ của chúng tại sao người này có thể mang theo thú cưng lên máy bay. Người lớn cũng rất tò mò, có vài người đến hỏi hắn, Trương Tử An nói quanh co một hồi, hắn không muốn giải thích quá rõ ràng, dù sao thì hắn cũng xem như đi cửa sau mới được thả rông thú cưng như vậy.
Cuối cùng máy bay cất cánh. Những hành khách tò mò này đã trở về chỗ ngồi của mình dưới sự thuyết phục của tiếp viên.
Chỗ ngồi của hắn tình cờ có ba chỗ ngồi, hắn ngồi ở giữa, Nafina ở bên trong cạnh cửa sổ, Richard ở gần lối đi.
Khi tiếp viên đẩy xe ăn đi ngang qua, Richard phấn khích thốt lên: “Salad trái cây! Salad trái cây!”
Trước khi lên máy bay, Trương Tử An đã từng tưởng tượng có nên phát sinh một đoạn tình cảm với cô tiếp viên tóc vàng trẻ trung và xinh đẹp hay không. Tuy nhiên, sự thật tàn nhẫn đã phá tan ảo tưởng của hắn – có thể cô tiếp viên tóc vàng trẻ trung và xinh đẹp có tồn tại, nhưng cô chỉ phục vụ hạng nhất hoặc hạng thương gia, không phải hạng phổ thông mà hắn đang đi. Người tiếp viên phục vụ hắn là một bà cô hơn 40 tuổi.
Mặc dù hơn 40 tuổi nhưng cô ấy rất tốt bụng và thích Richard- thằng nhóc hoạt bát. Cô quay về phía hắn, dùng ánh mắt hỏi thăm.
Trương Tử An gật đầu và nói bằng tiếng Anh: “Làm ơn cho nó một món salad trái cây, cảm ơn cô.”
Richard ngâm nga một bài hát nhạc pop từ những năm 90, mổ salad trái cây một cách thoải mái, phảng phất giống như nó đi cùng với bà ấy… Khi đó, bà ấy cũng gặp khá nhiều rắc rối khi mang nó lên máy bay, may mà bà ấy đã hoàn thành chuyến đi sau khi được cấp chứng chỉ nghiên cứu khoa học. Vì vậy, xem ra Trương Tử An có thể nghĩ ra phương pháp này, có vẻ không quá ngu ngốc nhưng vẫn kém xa bà ấy, nhưng ít nhất không phải là một tên ngốc vô phương cứu chữa.
Điện thoại di động của Trương Tử An đã bị tắt nguồn khi hắn trên máy bay và nhét vào trong túi xách, vì vậy hắn không biết rằng điện thoại di động đột nhiên tự động bật lên và vào trò chơi.
[Mẹo trò chơi]: Xin chúc mừng! Sự yêu thích Richard đã nâng mức đáng tin cậy của bạn, bạn có khả năng tự do di chuyển!
Tin nhắn thoáng qua, điện thoại lặng lẽ tự động tắt, như không có chuyện gì xảy ra.
…
Chuyến bay êm đềm, với đại dương vô tận bên dưới. Hầu hết hành khách đều ngủ gật, một số hành khách vùi đầu vào công việc riêng, làm việc trên máy tính xách tay hoặc đọc báo, cabin im bặt một lúc. Richard ăn no căng bụng và bắt đầu buồn ngủ.
Đây là lần đầu tiên Trương Tử An nhìn thấy Thái Bình Dương, ban đầu hắn khá thích thú, nhưng khung cảnh đơn điệu lặp đi lặp lại đã khiến hắn buồn ngủ.
Thức dậy quá sớm vào buổi sáng, hắn ngáp dài và định chợp mắt, nhưng nhận thấy Nafina đã chăm chú nhìn ra cửa sổ kể từ khi lên máy bay. Tuy nhiên, không có gì khác ngoài mây trắng và biển cả ngoài cửa sổ.
Trương Tử An cảm thấy có điều gì đó không ổn, điều này không giống như Nafina – con mèo thích ngủ, nó thích máy bay đến vậy ư?
Hắn nhìn hành khách trước và sau, họ đang ngủ, vì vậy hắn hạ giọng hỏi: ” Mày không buồn ngủ sao? Còn lâu mới đến Hoa Kỳ, mày có thể chợp mắt trên ghế.”
Nafina dường như có chút miễn cưỡng quay đầu lại đôi mắt đẹp như ngọc của nó lóe lên vẻ mờ mịt, “Khi nào nó bay qua Ai Cập?”
Trái tim của Trương Tử An chùng xuống, cơn buồn ngủ biến mất.
Hóa ra nó đã chờ đợi điều này, nó muốn nhìn thấy lại Ai Cập từ trên không, những kim tự tháp đã mất từ lâu, tượng Nhân sư hùng vĩ, vùng đất đen mà nó lang thang khắp nơi, quê hương mà nó từng ngày nhớ nhung …
Trương Tử An sững sờ trong một lúc, nhưng Nafina vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Dù rất khó chịu nhưng hắn vẫn nói với nó một sự thật phũ phàng: “Chuyến bay này sẽ không qua Ai Cập, mà sẽ đi theo hướng khác – hướng ngược lại, vì vậy mày không cần phải đợi nữa. Dù mày có đợi bao lâu, mày cũng sẽ không thấy đâu.”
Nafina nhìn hắn một lúc, dường như muốn biết liệu hắn có đang nói dối nó hay không.
Trương Tử An trước đây không sợ hãi khi nhìn Nafina, nhưng vào lúc này, không hiểu sao hắn không thể nhìn thẳng vào mắt nó. Nếu có thể, hắn muốn giả vờ rằng mình không thể nhìn thấy sự mất mát sâu thẳm trong mắt nó.
Một lúc sau, nó thốt lên một tiếng “Ồ”, rồi nằm im trên ghế, nhắm mắt lại.
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader