
Chương 338: Vạn dặm xa xôi
Editor: Lam Liên
Beta: quả nho lớn
Xuống khỏi cầu thang của máy bay, bước lên đường băng bằng bê tông của sân bay quốc tể Phổ Đông hai chân của Tim vẫn xụi lơ vô lực như cũ.
Lauren đỡ hắn, khóe miệng mang theo ý cười. Người chồng cao to này của cô lúc ở trên trời vẫn luôn thấp thỏm bất an chắp hai tay thành hình chữ thập, nhỏ giọng thì thầm mãi: “Bay cao lên đừng rơi xuống……” Cô chưa bao giờ biết hắn lại sợ ngồi máy bay như vậy.
“Anh yêu, đừng sợ, chúng ta đến Trung Quốc rồi.” Cô an ủi , “Anh xem, sân bay rất rộng và đẹp, hơn nữa còn rất mới.”
Tim ngẩng đầu liếc mắt một cái, vóc dáng của hắn cao nên có thể nhìn được một phạm vi rất rộng, hắn lẩm bẩm nói: “Thật nhiều người……”
Dòng người trong sân bay chen chúc xô đẩy, đa số là người tóc đen da vàng.
“Đúng vậy, quả thật là một sân bay đông đúc.” Lauren tán đồng nói.
“Vậy chúng ta đã tới rồi sao? Đây là thành phố Tân Hải ư?” Tim cầm lấy hành lí từ tay cô.
Lauren cầm trên tay cuốn cẩm nang du lịch, nghe vậy thì cười nói: “Không, đây không phải Tân Hải, đây là Thượng Hải, tuy rằng tên có chỗ giống nhau nhưng không phải cùng một nơi. Thực ra từ chỗ này của chúng ta có hai cách để đi Tân Hải, một là chuyển máy bay, hai là ngồi tàu cao tốc. Tuy là em đã đặt vé chuyển máy bay nhưng anh yêu à, anh chắc là mình ổn chứ? Nếu anh khó chịu thì nói với em, em sẽ hoàn lại vé máy bay, chúng ta sẽ ngồi tàu cao tốc.”
“Không, anh vẫn có thể chịu được” Tim cắn chặt răng nói, “Hơn nữa giờ chúng ta đi mua vé tàu cao tốc rất phiền toái, chúng ta không hiểu tiếng Trung……”
“Anh yêu, điều anh nói chính là chuyện em lo lắng. Em vẫn luôn nghĩ, không biết vị chủ tiệm kia biết nói tiếng Anh không, chúng ta có cần đi thuê phiên dịch không?” Lauren tỏ vẻ nghi ngờ, “Em đã để lại lời nhắn ở trên Youtube của hai vlogger kia, hỏi họ có biết số điện thoại của cửa hàng thú cưng kia không, nếu có thể gọi điện thoại liên hệ trước một chút thì tốt rồi, ít nhiều cũng có thể biết được ông chủ kia là dạng người gì, có thể nói được tiếng Anh không. Đáng tiếc là, trước khi chúng ta lên máy bay, vị vlogger thứ nhất chưa trả lời mà vị vlogger thứ hai lại không biết……”
Bọn họ tới là để thương lượng hợp tác cùng với vị chủ tiệm thần bí kia nhưng nếu không hiểu ngôn ngữ của nhau thì thương lượng thế nào
được? Trước khi xuất phát Lauren đã suy nghĩ tới chuyện này rồi nhưng để mời một người phiên dịch chuyên về kinh doanh quá đắt, còn phải chịu gánh nặng của tiền vé máy bay đi về và tiền ăn ở, thật sự là quá đắt. Nếu vị cửa hàng trưởng kia không nói được tiếng Anh thì kia chỉ có thể thử tìm một người phiên dịch ở Tân Hải này thôi.
“Được rồi, em yêu, đừng lo lắng.” Tim dùng bàn tay to lớn nhẹ nhàng ấn lên vai cô, “ Suốt đoạn đường vừa rồi anh thấy rất nhiều người Trung Quốc có thể nói tiếng Anh thành thạo nên có lẽ chủ tiệm kia cũng không ngoại lệ đâu.”
“Hy vọng là như thế.” Lauren cười vỗ vỗ mu bàn tay hắn, “So với chuyện này thì em lo chúng ta chưa hẹn trước mà tùy tiện đến sẽ khiến cho chủ tiệm kia không vui, nhốt chúng ta ngoài cửa. Nhưng mà chúng ta đã tới rồi thì cho dù phía trước là núi đao biển lửa chúng ta cũng phải xông vào một lần! Giờ chúng ta ra sảnh chờ đợi một lát đi.”
……
Một vài tiếng sau.
Thành phố Tân Hải, sân bay.
Tim kéo một chiếc vali ra khỏi sân bay, Lauren chỉ đeo một chiếc túi nhỏ, trong tay cầm cẩm nang du lịch, một lúc lại cúi đầu nhìn chăm chú vào cẩm nang, một lúc lại ngẩng đầu lên nhìn bảng chỉ dẫn lối ra vào sân bay.
“Em yêu, em lạnh không? Nơi này lạnh quá.” Tim run lập cập. Hắn vẫn mặc bộ quần áo khi lên máy bay ở California, giờ đột ngột đi đến thành phố Tân Hải lạnh hơn so với Los Angeles mười mấy độ khiến hắn cảm thấy gió lạnh đến thấu xương, cái lạnh cứ như đang thấm dần vào từng tấc da thịt vậy.
Vận khí của bọn họ không tốt, đến đúng lúc thành phố Tân Hải trời đầy mây, dự báo thời tiết còn nói có khả năng trận tuyết đầu tiên trong năm sẽ rơi xuống. Vừa rời khỏi sảnh đợi của sân bay Tân Hải, Tim đã cảm nhận được không khí ẩm ướt và lạnh giá, khác xa một trời một vực so với ánh nắng tươi sáng khí hậu khô mát của Los Angeles, ở đây một trận gió thổi qua khiến người ta cảm thấy mặc quần áo mà giống như không mặc vậy.
Lauren mặc quần áo tương đối dày, còn đeo khăn quàng cổ, nên không sợ lạnh giống Tim, cô an ủi chồng: “Cố gắng chịu thêm vài phút, chờ lên xe taxi sẽ tốt thôi.”
Đang nói thì một chiếc xe taxi dừng trước mặt bọn họ. Tim và Lauren nhét hành lý vào cốp xe, ngồi lên xe taxi. Lauren đem mảnh giấy nhỏ ghi địa chỉ cửa hàng thú cưng Kỳ Duyên đã chuẩn bị từ trước cho tài xế taxi.
Lúc họ ở trên máy bay có thương lượng với nhau là sau khi xuống máy bay nên đến khách sạn nghỉ ngơi chỉnh lại việc sai múi giờ trước hay là trực tiếp đến cửa hàng thú cưng? Thương lượng đi thương lượng lại cuối
cùng vẫn quyết định đến thẳng cửa hàng, nếu không làm xong thì cho dù nghỉ ngơi cũng không thể yên tâm.
Tài xế nhận tờ giấy vừa nhìn liên không khỏi ngẩn cả người.
“ Pet shop?” Ông quay đầu lại hỏi.
Ngày trước sau khi ông chở Tống Bạch về nhà, trên xe Tống Bạch có nói với ông, không bao lâu nữa có khả năng là sẽ có bạn bè ngoại quốc muốn đến cửa hàng thú cưng Kỳ Duyên, chỉ là ông không ngờ sẽ nhanh như vậy. May là ông không phụ lời khuyên của Tống Bạch, sau khi về nhà ông đã đi hỏi con gái đang học trung học của mình một vài từ tiếng Anh, sau đó mỗi ngày đều cùng con gái học tiếng Anh. Tuy là vì thời gian gấp rút nên hiệu quả không lớn, nhưng tốt xấu gì ông vẫn nhớ cách nói của “Cửa hàng thú cưng” trong tiếng Anh.
Tim và Lauren vui mừng gật đầu, dùng tiếng Anh đáp lại: “Đúng vậy, đúng vậy, bạn có thể nói tiếng Anh sao? Bạn biết Kỳ Duyên pet shop ở chỗ nào sao?”
Tốc độ nói của họ quá nhanh nhưng dù sao tài xế cũng nghe được mấy chữ “Kỳ Duyên pet shop” , ông cười gật gật đầu, dùng tiếng Anh nói: “Tôi biết nơi này. Chúng ta xuất phát thôi.”
Tim và Lauren nhìn nhau rồi cầm tay nhau, trong lòng không rõ là cảm giác gì.
Lauren hỏi dò: “Nhà pet shop này, ở thành phố Tân Hải rất nổi tiếng sao?”
Tài xế nghe được từ “famous” giống với từ mà đêm qua ông và con gái dùng để đối thoại tiếng Anh nên cũng không suy nghĩ thêm, ba hoa chích choè nói: “Vô cùng nổi tiếng! Mọi người đều biết!”
Hai vợ chồng càng thêm kinh ngạc, bọn họ tưởng rằng đó chỉ là một cửa hàng thú cưng không có tiếng tăm gì mấy, không ngờ tất cả mọi người đều biết đến nó!
Hai người hơi hụt hẫng, pet shop nổi tiếng như vậy có lẽ đã có mèo Ragdoll rồi, chỉ là không xuất hiện trên video thôi, nếu thật là như vậy thì chuyến này của bọn họ có lẽ là một chuyến về tay không rồi.
Hơn nữa vốn dĩ bọn muốn lợi dụng ngoại hình xinh đẹp của mèo Ragdoll nhà mình để tranh thủ kiếm một ít lợi ích nhưng xem ra mộng tưởng không thành rồi……
Xe taxi đi qua phố lớn ngõ nhỏ của thành phố Tân Hải, Tim và Lauren tuy rằng trong lòng bất an nhưng vẫn chụp ảnh không ngừng bằng điện thoại qua cửa sổ xe. Vất vả lắm mới được tới Trung Quốc một lần, cho dù hợp tác thất bại thì ít nhất cũng phải chơi vui vẻ rồi mới quay về nước, phải đi nhấm nháp những món ăn nổi tiếng gần xa ở Trung Quốc, phải thăm quan các di tích văn hóa lịch sử cách đây mấy ngàn năm như vậy mới là một chuyến đi đáng giá.
Không bao lâu sau, xe taxi chậm rãi dừng lại ở ven đường.
“Chúng ta tới rồi.” Tài xế taxi quay đầu lại nói.
“Cảm ơn.” Lauren dùng nhân dân tệ đổi ở sân bay thanh toán tiền xe.
“Chúc hai người mua được thú cưng như ý.” Tài xế dùng tiếng Anh nói những lời này, đây là câu ông năn nỉ con gái dạy cho ông, hơn nữa còn ghi tạc trong lòng.
Tim và Lauren cười khổ trong lòng, bọn họ không phải tới để mua thú cưng mà là tới để đẩy mạnh tiêu thụ của thú cưng nhà mình.
Xuống xe, Lauren giơ lên di động lên, so sánh tòa nhà hai tầng trước mặt này với tòa nhà hai tầng trong bức ảnh trên điện thoại di động, xác nhận chính là nơi này, không hề sai.
“Anh yêu, chúng ta vào thôi.” Lauren nắm lấy tay chồng, mười ngón tay đan vào nhau, đem nhiệt độ cùng sự tin tưởng từ trong lòng bàn tay truyền cho nhau.
Bọn họ mỗi người kéo một hành lý, cứ như nắm tay đi về phía cửa hàng thú cưng Kỳ Duyên.
Đúng lúc này, trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay đổ xuống.
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader