
Chương 331: Không phải ngược cẩu độc thân
Edit: Nguyễn Quyên
Beta: Ngân Y
Quách Đông Nhạc được Trương Tử An gọi tới, Trương Tử An đã nhờ một công nhân nhắn giúp hắn ít lời, nói cho anh ta biết hai con vẹt mẫu đơn đã được huấn luyện xong, có thể đến mang nó đi được rồi.
Anh thật sự không tin nổi, nữ thổ hào trước đây nhờ hắn xây nhà kính trồng hoa cũng từng mời chuyên gia đến huấn luyện vậy mà huấn luyện rất lâu còn Trương Tử An chỉ vỏn vẹn mười ngày đã huấn luyện thành công ư? Nếu là người khác thì chắc chắn anh sẽ không tin nhưng sau khi nhìn thấy khả năng nói thần kỳ của con vẹt xám Châu Phi kia, anh muốn không tin cũng không được.
“Tiểu Tử và Hạt Đậu Vàng đã học được cách nói chuyện rồi à?” Anh xác nhận lại lần nữa với Trương Tử An.
Trương Tử An hướng vào phòng bĩu môi nói: “Vào phòng đi rồi nói.”
Hắn dẫn Quách Đông Nhạc đến phòng khách trên tầng hai rồi đẩy cửa vào, Quách Đông Nhạc thấy Tiểu Tử và Hạt Đậu Vàng đang đứng trước mặt con vẹt xám, như thể đang đợi anh đến.
“Tiện tay đóng cửa lại!”
Một giọng nói khàn khàn nhưng nghe có thể hiểu được vang lên từ mỏ của Tiểu Tử.
Quách Đông Nhạc sững sờ tại chỗ.
“Nó… nó nói cái gì vậy?” Anh chỉ vào Tiểu Tử, ngón tay bình thường cầm bút vẽ vững như bàn thạch nay lại khẽ run.
“Nó nói ‘tiện tay đóng cửa lại.’” Trương Tử An đóng cửa phòng khách lại.
Là trùng hợp sao? Đây hẳn là một sự trùng hợp thôi! Chưa bao giờ Quách Đông Nhạc lại bất ngờ như lúc này, anh nhìn chằm chằm Tiểu Tử rồi quay lại nhìn cánh cửa ở phía sau, cố gắng tìm ra manh mối từ khả năng tư duy logic mạnh mẽ của mình.
Hạt Đậu Vàng ngay lập tức nghiêng đầu về phía anh nói: “Xin chào, hoàng anh!”
Hoàng anh? Quách Đông Nhạc giật mình, ngẩn người một hồi, nó coi anh là chim sao?
Richard nhảy lên, nâng một cánh vỗ đầu Hạt Đậu Vàng, “Là hoan nghênh!”
“Hoang dâm?” Hạt Đậu Vàng sợ hãi lùi lại hai bước, thay thành cách phát âm chưa chính xác. Như để bảo vệ bạn gái mình, Tiểu Tử xông lên, chắn trước mặt Hạt Đậu Vàng.
“Hoan nghênh!” Richard giận dữ nói.
“Hoan nghênh!” Lần này cuối cùng Hạt Đậu Vàng cũng phát âm đúng.
Quách Đông Nhạc dụi dụi mắt, không thể tin vào những gì mình vừa nhìn thấy.
“Cái này…” Anh chỉ vào Richard cùng hai con vẹt mẫu đơn, nhất thời không biết hỏi gì trong khi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.
Trương Tử An dè dặt nói: “Thực ra tôi và Richard đã cùng huấn luyện cặp vẹt mẫu đơn đó.”
Có hai lý do chính giúp quá trình huấn luyện diễn ra nhanh chóng, một là người chủ cũ của Richard đã dành 30 năm để tổng kết, phân loại có hệ thống các phương pháp huấn luyện chim và mục tiêu của phương pháp này là Richard, chính nó đã trải nghiệm hiệu quả của phương pháp này, cải tiến và tinh chỉnh theo cảm nhận của riêng mình, loại bỏ cái bản chất thô tục, loại bỏ cái sai và giữ lại cái thật; còn lý do khác là Richard – với tư cách là một con vẹt, trước đó đã học cùng lúc hai ngôn ngữ nên nó có thể hiểu ý của chúng nó, điều này giúp quá trình giảng dạy dễ dàng hơn.
Mặc dù vậy, quá trình tập luyện vẫn rất vất vả, từ khi khỏi bệnh, Richard đã dành hết tâm huyết cho công việc này, rất khó để nói nó thật sự thích hay đang tận dụng cơ hội này để hồi tưởng quá khứ…
Theo Richard, trong lời nói của hai con vẹt mẫu đơn thể hiện tình cảm yêu thương nhau chiếm từ 60% đến 70%, sau khi loại bỏ một số tiểu từ vô nghĩa thì chỉ còn hai nội dung thực sự hữu ích cho việc luyện nói, khoảng từ 30% trở xuống.
Trương Tử An rất vui khi mình nghe không hiểu, đây rõ ràng là ngược cẩu mà!
“Mời ngồi.” Tiểu Tử lại nói.
Hầu hết trong tự nhiên các sinh vật đực đều dựa vào sự quyến rũ của mình để giành được sự yêu thích của con khác giới. Cách thức bày tỏ không gì khác ngoài bộ lông đẹp, giọng hót lảnh lót hay thậm chí là cơ bắp cuồn cuộn lõa lồ cùng sức mạnh của mình, bởi vậy ngoại hình và giọng hót của giới đực rõ ràng hơn giới cái. Điều này cũng tương tự trong xã hội loài người, đàn ông cần thể hiện những điều mà những đàn ông khác không có để thu hút người khác phái.
Là một con vẹt mẫu đơn đực, Tiểu Tử thường cần phải dùng giọng hót để bộc lộ tâm tình của mình, do đó thiên phú về ngôn ngữ của nó mạnh hơn so với Hạt Đậu Vàng, nó có thể học nói nhanh và phát âm chính xác hơn.
Không thấy Quách Đông Nhạc phản hồi, nó lặp lại: “Mời ngồi.”
Trương Tử An đẩy anh một cái, lúc này Quách Đông Nhạc như trong mộng mới tỉnh, ngồi vào sofa.
“Mời uống trà.” Hạt Đậu Vàng lại nói.
Trương Tử An xua tay, “Bỏ qua bước này đi, anh ta sẽ đi ngay thôi.”
Quách Đông Nhạc nhìn Trương Tử An chằm chằm không nói nên lời, căn bệnh ung thư lười biếng của người này đã đến độ hết thuốc chữa rồi…
Richard nói vài câu với vẹt mẫu đơn, Tiểu Tử tỏ vẻ đã hiểu, liền nói: “Chờ một chút, chủ nhân sẽ tới ngay.”
Trương Tử An ra hiệu: “Giơ cánh tay sau đó đứng lên.”
Quách Đông Nhạc làm theo những gì hắn nói, Richard đáp xuống cánh tay của anh ta trước sau đó hai con vẹt mẫu đơn cũng đáp xuống theo. Một con vẹt lớn và hai con vẹt nhỏ đứng cạnh nhau, giống như những con chim sẻ trên dây.
“Chúng ta vào bếp đi.”
Trương Tử An ra hiệu cho anh ta đi theo.
Sau khi vào bếp, Trương Tử An bật lửa bếp ga và đặt một ấm đun nước lạnh trên bếp.
Tiểu Tử nhìn chằm chằm ngọn lửa màu cam nói: “Lửa còn! Lửa còn!”
Hạt Đậu Vàng dường như được nhắc nhở sau đó nói: “Cẩn thận bị bỏng! Cẩn thận bị bỏng!”
Lần trước đến nhà Quách Đông Nhạc Trương Tử An biết dì Bạch, người phụ trách chăm sóc mẹ Quách không có trách nhiệm, bà thường xuyên để bếp còn cháy rồi ra ngoài vứt rác mà mẹ Quách không biết mình bị bệnh, cứ thích tự làm mọi việc, Quách Đông Nhạc lo lúc bà nấu cơm hay đun nước sẽ bị bỏng, rất nguy hiểm. Vì vậy Trương Tử An đặc biệt yêu cầu Richard dạy hai con vẹt mẫu đơn, chỉ cần bếp lò vẫn còn cháy sẽ thường xuyên lên tiếng cảnh báo.
Quách Đông Nhạc xuất thần nhìn chằm chằm vào hai con vẹt mẫu đơn trên tay, hai con vẹt này sẽ không chỉ trở thành một người bầu bạn với mẹ anh mà còn có thể trở thành một trợ thủ đắc lực không thể thiếu trong cuộc sống của bà, giúp bà tránh khỏi những tổn thương và nhắc nhở những việc bà phải làm.
Trương Tử An hỏi: “Thế nào? Anh có hài lòng không?”
“Hài lòng, rất hài lòng! Cảm ơn anh!” Quách Đông Nhạc chân thành cảm ơn, “Không ngờ anh lại suy nghĩ chu toàn vì mẹ tôi như vậy.”
“Không có gì.” Trương Tử An cười, “Thật ngại nhưng tôi chỉ giúp được một số việc thôi, nếu muốn cảm ơn thì nên cảm ơn Richard.”
Richard tung cánh bay từ cánh tay của Quách Đông Nhạc trở lại vai Trương Tử An, “Quác quác! Ngươi không cảm ơn bổn đại gia sao?”
“Cảm ơn mày, Richard.” Quách Đông Nhạc lúng túng nói, anh không quen nói chuyện cùng một con vẹt.
Trương Tử An mang đến cho anh một chiếc lồng chim, là chiếc anh đã dùng khi mang chúng đến, nó được quấn chặt bởi vải bông. Mở cửa lồng, không cần anh thúc giục, hai con vẹt mẫu đơn kẻ trước người sau bay vào lồng, đi loanh quanh chậu nước và máng ăn trong lồng, vừa uống nước vừa ăn. Sau khi quét sạch thức ăn ít ỏi trong máng, chúng đáp xuống ray gỗ trong lồng, thì thầm với nhau.
Cổ họng của Tiểu Tử khẽ động đậy, đột nhiên một viên nhỏ màu xám được phun ra, nó đưa viên đó vào miệng của Hạt Đậu Vàng, ngậm lấy đút cho nó, Hạt Đậu Vàng vui vẻ mở miệng ăn hết. Nhìn rất thân mật.
Trương Tử An: “… Đây là thói quen của vẹt mẫu đơn đực. Khi không có đủ thức ăn, nó sẽ tự nguyện bị đói và nôn ra thứ đã ăn cho vẹt cái ăn. Chỉ cần là thứ màu xám là được. Tuy nhìn như đang ngược cẩu độc thân nhưng không phải! Đó là tập quán, là tập quán!”
Quách Đông Nhạc: “…” Hắn đang giải thích với ai vậy?
“Tại sao anh chỉ chuẩn bị cho chúng ít thức ăn vậy?” Anh nhìn vào cái máng trống, khó hiểu hỏi. Hai con vẹt chỉ ăn được vài miếng là đã hết sạch khiến anh cảm thấy rất đáng thương.
Trương Tử An giải thích: “Do anh phải đi trên xe mà đường lại rất xóc nên tốt nhất không nên cho ăn quá nhiều. Hôm nay sau khi về nhà, anh không nên cho chúng ăn, hãy để chúng thích nghi với môi trường mới một chút rồi đợi đến ngày mai lại cho chúng ăn.”
“Ồ, tôi hiểu rồi.” Quách Đông Nhạc bừng tỉnh nói.
Trương Tử An trịnh trọng nhắc nhở: “Vẹt mẫu đơn không dễ nuôi, anh nên chú ý hơn… Tuy nhiên, do mẹ anh đã nuôi vẹt mẫu đơn này lâu năm rồi nên cũng có nhiều kinh nghiệm chăm sóc chúng, có khi còn có thể giúp bà gợi một phần ký ức.”
“Muộn rồi, tôi phải đi đây.” Quách Đông Nhạc đóng cửa lồng rồi chào tạm biệt, “Một lần nữa xin cảm ơn anh!”
Trương Tử An tiễn anh ta xuống lầu, nhìn anh rời đi rồi quay trở lại cửa hàng…
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader