Chương 316: Ma lực của ngôn ngữ
Edit: Nguyễn Quyên
Beta: Ngân Y
Trong lúc Trương Tử An dặn đi dặn lại Tiểu Cần và hai bạn học của cô bé thì Tiểu Diệc Nhạc đang run lẩy bẩy khi đối mặt với con mèo con trắng đen có thể ‘nói chuyện’ này.
Tinh Hải cảm thấy rất thú vị mới lạ, nó chỉ cần mở miệng, ngay cả khẩu hình không giống thì Richard cũng tự nói chuyện giúp nó.
Vài ngày trước khi Richard bàn với Trương Tử An cách dạy dỗ cậu bé đầu gấu này, nghe hắn kể về những gì đã xảy ra vào chạng vạng hôm đó giúp nó biết được toàn bộ sự việc cậu bé này gây ra.
“Này… Meo meo ~ Cậu biết lỗi của mình chưa?” Richard hỏi bằng giọng của Tinh Hải.
Nếu biết chủ động nhận lỗi, Tiểu Diệc Nhạc đã không phải là một đại diện xuất sắc của cụm từ đầu gấu.
“Tao… Sai cái gì? Tao không sai!” Cậu bé lớn tiếng cãi lại.
“Cậu có biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu người đàn ông này không ngăn cậu lại vào ngày hôm đó không?” Giọng điệu của Richard đột ngột thay đổi. Mặc dù tiếng vẫn là của Tinh Hải nhưng giọng điệu của nó hoàn toàn khác, giống như… Tinh Hải khi lớn lên.
“Chuyện gì sẽ xảy ra…” Tiểu Nhạc Diệc đảo mắt nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm đó — cậu muốn mẹ lo lắng nên định băng qua đường rồi nấp sau quầy hàng xiên que đối diện.
“Chả có gì cả!” Cậu bé kêu lên, “Không phải chỉ là qua đường thôi sao?”
“Qua đường ư?” Richard chế nhạo, “Chỉ đơn giản là qua đường thôi sao? Không, là cậu chạy qua đường mà không chú ý đến xe cộ đang chạy qua, cậu sẽ bị một chiếc xe không kịp phanh lại đâm vào, máu chảy đầy đất… Mẹ cậu sẽ rất đau lòng, người lái ô tô không có lỗi gì mà phải chịu tiền mất tật mang, lương tâm cắn rứt, người vợ mới cưới ly hôn với anh ta — Tất cả những chuyện này là do cậu chạy qua đường mà nên! Còn hắn —”
Tinh Hải hợp tác giơ chân mèo chỉ về phía Trương Tử An.
Richard nói tiếp: “Hắn kéo cậu lại để ngăn tương lai trở thành hiện thực nhưng cậu lại lấy oán trả ơn, ý đồ vu khống hắn… Cậu không sai thì ai sai?”
“Vô lý! Tao không tin vào mấy lời nhảm nhí của mày đâu!” Tiểu Diệc Nhạc sợ hãi không thể giải thích được, không biết tại sao cậu lại đột nhiên hoảng sợ, tim đập nhanh đến mức không thể nói được mấy câu thoại thường nói trong trò chơi.
Cậu mơ hồ cảm thấy những gì mèo con đen trắng này nói là đúng, bởi vì… Đôi mắt của cậu dường như hiện ra một bức tranh sống động, có thể là thứ được gọi là “déjà vu”, dường như đúng với tất cả những gì mèo con đen trắng nói, nó đã xảy ra trong quá khứ hay một không gian khác rồi thì phải. Nỗi đau của mẹ như truyền đến trái tim cậu, xuyên qua cả không gian và thời gian, khiến lòng cậu như bị dao cắt…
“Cậu biết những gì tôi đang nói là thật mà.” Tinh Hải tỏ vẻ đáng yêu nhìn chằm chằm vào cậu nhưng lời nói của Richard, giọng điệu trầm bổng thay đổi giống như ma lực, dẫn đường cho sự tưởng tượng phong phú của cậu, đem những lời nói bằng phẳng thành những đường nét cụ thể.
“Tại sao mày biết? Mày là ai?” Khuôn mặt của Tiểu Nhạc Diệc tái nhợt, cậu lùi lại, cố gắng tránh xa Tinh Hải.
Richard nói bằng một giọng trống rỗng, không cảm xúc, thậm chí còn dùng kỹ xảo để khiến giọng của mình vang vọng như đang xét xử tội nhân trong cung điện tráng lệ vậy: “Ta là một nhà tiên tri, tiên tri đang trú ngụ trong cơ thể người phàm! Tiếp theo đây, ta sẽ dự đoán tương lai của cậu!”
Tiểu Diệc Nhạc lấy tay che lỗ tai, lắc đầu nguầy nguậy, “Tao không nghe! Tao không muốn nghe!”
“Nếu không nghe những giả tưởng đáng sợ nhất của cậu sẽ thành hiện thực. Nếu chịu lắng nghe và làm theo những gì ta nói, cậu sẽ được bình an vô sự mà lớn lên như những đứa trẻ bình thường khác.” Richard nghiêm khắc cảnh báo cậu bé.
Một lúc sau, Tiểu Diệc Nhạc run rẩy đặt tay xuống, “Mày… nói đi, tao sẽ nghe.”
“Hôm nay ba cậu gặp phải thất bại lớn trong công việc, ông ấy cực kỳ cáu kỉnh, mẹ cậu vô tình xúc phạm ông ấy nên họ sẽ cãi nhau. Cậu biết đấy, đây không phải lần đầu tiên họ cãi nhau nhưng hôm nay cuộc cãi vã sẽ rất lớn, thậm chí còn đào ra thêm nhiều chuyện cũ, kể cả về việc học hành của cậu, cả chuyện mua xe, nuôi chó cũng rất ồn ào. Mẹ cậu ném đồ để trút giận còn ba cậu trầm mặc hút thuốc… Tình cảm của họ rạn nứt, mẹ sẽ mang cậu đến khách sạn ở đồng thời mấy ngày sau sẽ đòi ly hôn, cậu sẽ trở thành một đứa trẻ không có ba…”
“Không… Không… Tao không muốn không có ba…” Tiểu Diệc Nhạc gần như khóc.
Cậu biết những điều này là sự thật, đây không phải là lần đầu tiên ba mẹ cậu cãi nhau, lúc cãi nhau mẹ cậu sẽ ném đồ còn ba cậu chỉ im lặng hút thuốc, cậu biết tất cả những điều này! Khi họ cãi nhau, cậu sẽ trốn trong phòng của mình, đeo tai nghe để bắt chước anh hùng, chờ đến khi cơn bão lắng xuống…
So với người mẹ nghiêm khắc, cậu thích ba hơn vì ba cậu luôn chơi game với cậu vào cuối tuần, mua cho cậu mô hình Gundam rồi còn bí mật dẫn cậu ăn thức ăn nhanh mà mẹ không cho cậu ăn… Nghĩ đến việc không có ba, cậu liền không làm chủ được nỗi hoang mang trong lòng.
À đúng rồi, thậm chí cậu còn chế giễu và bắt nạt một bạn trong lớp vì ba mẹ đã ly dị nữa chứ, vậy mà trong chớp mắt, cậu lại trở thành người bị cười nhạo, chế giễu và bắt nạt!
Richard dừng lại rồi tiếp tục: “Cậu có thể dừng tất cả những điều này lại — Khi rời khỏi cửa hàng này, cậu phải chạy về nhà càng nhanh càng tốt, trước khi họ cãi nhau, cậu phải đưa ba mình một tách trà, cúi đầu trước ông ấy, nói “Hôm nay ba làm việc vất vả rồi”, nói “Con xin lỗi mẹ” với mẹ, sau đó thú nhận tất cả những lỗi lầm mà cậu đã gây ra và xin họ tha thứ.”
Tiểu Diệc Nhạc dùng mu bàn tay lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Tao đã làm rất nhiều chuyện xấu xa, bọn họ… Bọn họ sẽ không tha cho tao…”
“Không, cậu sai rồi. Họ sẽ tha thứ cho bạn vì họ là ba mẹ của cậu, họ yêu cậu nên sẽ không trách mắng vì sự trung thực của cậu đâu, chân thành luôn có thể đổi lấy sự tha thứ.” Giọng Richard đột nhiên thay đổi, rất nhẹ nhàng, như một người thầy tốt bụng đang dạy dỗ học trò của mình.
“Có… Có thật không? Mày đang nói dối tao đúng không?” Tiểu Diệc Nhạc rơi lệ nhìn Tinh Hải, “Họ sẽ thực sự tha thứ cho tao sao?”
Richard nói với một giọng điệu rất chắc chắn: “Họ sẽ, ta biết cậu sẽ làm được! Bởi vì ta là một nhà tiên tri đang trú ngụ trong cơ thể người phàm!”
Niềm hy vọng tràn ngập trong lòng Tiểu Diệc Nhạc, cậu bé nhìn chằm Tinh Hải như bắt được cọng rơm cứu mạng, Tinh Hải cũng đáp lại cậu bằng ánh mắt chân thành nhất.
“Bây giờ còn chờ gì nữa?” Âm lượng của Richard đột nhiên tăng lên, mạnh mẽ như một vị tướng trên chiến trường, “Đi! Đi! Về nhà ngay lập tức, chạy càng nhanh càng tốt về phía hoàng hôn đấy!”
Tiểu Diệc Nhạc bật dậy như một chiếc lò xo, lao ra khỏi cửa hàng với tốc độ 100 mét, hướng phía mặt trời lặn chạy về nhà!
…………….
Trương Tử An đã đuổi Tiểu Cần cùng mấy cô bé ngắm hamster và thỏ tai cụp lên trên tầng hai vì không muốn chúng nghe thấy cuộc trò chuyện ở đây, còn hắn thì đứng lại quan sát.
Lúc này hắn đi tới, nói với Richard: “Tinh Hải chỉ nói hôm nay ba mẹ cậu bé sẽ cãi nhau, mấy thứ khác ở đâu ra? Thật là …”
“Quác! Đúng vậy!” Richard khôi phục giọng nói của mình, vỗ cánh nói: “Những thứ còn lại là do bổn đại gia bịa ra, chỉ là dùng chút kỹ xảo nói chuyện thôi mà!”
Trương Tử An đã đoán được trước, không khỏi cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, “Nói bậy bạ cũng không đỏ mặt!”
“Về điểm này ngươi cũng không thua kém bổn đại gia bao nhiêu đâu!” Richard vặn lại, “Quên đi, đã đến lúc bổn đại gia này lên lầu lồng tiếng cho hamster và thỏ tai cụp rồi… Nói cho ngươi biết, hôm nay bổn đại gia này sẽ đòi thêm tiền đó!”
“Được rồi. Nhưng… Mày nghĩ sẽ có tác dụng chứ?” Trương Tử An nhìn Tiểu Diệc Nhạc đang vội vàng rời đi, hỏi.
“Tất nhiên là có.” Richard tự tin nói — “Khi con cái bày tỏ sự quan tâm đến ba mẹ, chủ động thú nhận lỗi lầm với ba mẹ, bọn họ nhất định sẽ buông xuống mọi khúc mắc trong lòng.”
“Bởi vì, đó chính là tình yêu.” Nó nói đầy ẩn ý.
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader