
Chương 315: Nói điều kiện
Edit: Nguyễn Quyên
Beta: Ngân Y
Vì tiếng ồn và khói bụi trong quá trình sửa sang nên mấy ngày nay Trương Tử An đã rất khéo léo thuyết phục Tiểu Cần đừng đến đây, do đó đây là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy cửa hàng sau trang trí, lập tức ngạc nhiên thốt lên: “Cửa hàng trưởng ca ca, đẹp quá!”
Trương Tử An mỉm cười, “Đẹp hơn trước không?”
“Đẹp hơn nhiều, vừa rộng lại vừa sáng sủa!” Tiểu Cần ngẩng đầu nhìn xung quanh, “Mới đầu em còn không nhận ra nữa.”
Trương Tử An biết Tiểu Cần không nói dối cũng không nịnh bợ, nếu nói đẹp thì chắc chắn cô bé phải thấy đẹp.
“À đúng rồi, cô chú chưa về ạ? Cô chú mà nhìn thấy cảnh này chắc mừng lắm!” Cô bé trong lúc vô tình hỏi.
Sắc mặt Trương Tử An lập tức tối sầm lại.
Lão Trà đang ẩn thân lo lắng nhìn hắn, muốn an ủi hắn vài câu nhưng vì tàng hình nên nó không tiện nói ra, nếu nói ra nhất định sẽ khiến đám người Tiểu Cần bị dọa chết mất.
Trương Tử An chưa bao giờ nói với Tiểu Cần về cái chết của cha mẹ mình, cô bé chỉ biết họ đang đi du lịch khắp thế giới nên việc Tiểu Cần hỏi câu này cũng là điều bình thường. Hắn không muốn cố ý lừa Tiểu Cần nhưng hắn thấy cô bé rất có cảm tình với cha mẹ mình nên lo lắng cô bé sẽ buồn sau khi biết sự thật. Sau này khi cô bé lớn lên một chút có thể thực sự hiểu được vấn đề của “chết”, sẽ không quá muộn để nói cho cô bé biết.
Tiểu Cần nhận thấy sắc mặt hắn khác thường, khó hiểu hỏi: “Cửa hàng trưởng ca ca không khỏe sao?”
Trương Tử An bất đắc dĩ nặn ra một chút cười, khịt mũi nói: “Đều bị Tiểu Cần nhìn được rồi. Nói thật, hai ngày nay anh bị cảm, vừa sổ mũi vừa ho.”
Tiểu Cần ‘à’ một tiếng, sốt sắng nói: “Cửa hàng trưởng ca ca có thể đun đường nâu với gừng ấy. Lúc bị cảm mẹ hay nấu cho em, uống xong cơ thể sẽ ấm hơn, hôm sau cũng đỡ cảm hơn nhiều!”
“Được, cảm ơn Tiểu Cần.” Trương Tử An mỉm cười gật đầu. Hắn còn nhớ hồi nhỏ khi bị cảm, mẹ hắn quả thật đã pha nước gừng đường nâu cho hắn, xem ra phương pháp cũ này thật sự hiệu quả, có lẽ hôm nay hắn phải chịu khó một chút cho mau lành.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Tình và Xuyến Xuyến đến cửa hàng thú cưng, ánh mắt nhìn thẳng đám mèo con đang chơi đùa trên sàn và cả những con chó trong tủ trưng bày.
Tiểu Diệc Nhạc và ba cậu bé run rẩy đứng ở cửa ngó vào cửa hàng, xô đẩy nhau để những người khác đi vào trước. Cảnh tượng hòn đá nhỏ treo lơ lửng trên không trung vừa rồi để lại ấn tượng sâu sắc cho bọn chúng, trong lòng không khỏi sinh ra nghi hoặc.
Cuối cùng Tiểu Diệc Nhạc, thân là người cầm đầu, can đảm bước vào trước, nhìn xung quanh, hừ lạnh nói: “Hừ! Cũng không có chuyện gì mà!”
Cậu xoay người gọi ba cậu bé phía sau, “Vào đi!”
Nhưng cả ba tái mặt như nhìn thấy ma, nhìn chằm chằm Tiểu Diệc Nhạc, sau nửa giây cứng đờ, cả ba quay đầu chạy như ma đuổi!
Tiểu Diệc Nhạc nuốt nước bọt, quay đầu nhìn lại, trái tim nhỏ run lên vì sợ hãi.
Một con mèo con đen trắng xuất hiện trước mặt cậu lúc nào không hay, Tiểu Diệc Nhạc thề rằng vừa rồi nó không có ở đây, trên lầu một của cửa hàng thú cưng cũng không có dấu vết của nó, lúc này mới nhìn lại, nó đến từ đâu vậy? Suy nghĩ thật cẩn thận vào!
Tiểu Diệc Nhạc hiểu tại sao ba tên ngốc đó lại bỏ chạy, chắc hẳn họ đã chứng kiến cách nó xuất hiện, nếu là cậu, cậu cũng sẽ chạy!
Nhìn thấy đôi mắt màu xám bạc này, Tiểu Diệc Nhạc nhớ lại cậu đã từng nhìn thấy chúng trước đây bởi vì màu sắc của đôi mắt này quá đặc biệt nên lúc đó cậu không cảm nhận được nhưng sau đó lại rất ấn tượng.
“Mày… mày muốn làm gì?” Cậu lùi lại hai bước, căng thẳng nhìn nó. Hỏi câu này cậu không mong nó sẽ trả lời mà chỉ là theo bản năng do căng thẳng thôi.
“Meo meo ~ Cậu không nhận ra sai lầm của mình sao?” Tinh Hải đột nhiên “lên tiếng”.
Cửa hàng ngay lập tức im ắng, cho dù là Tiểu Tình đang đuổi theo đám mèo con hay Xuyến Xuyến đang đứng trước tủ trưng bày nhìn lũ chó thè lưỡi, cả cô bé Tiểu Cần đang nói chuyện với Trương Tử An về cách chữa bệnh cảm. Bao gồm cả Tiểu Diệc Nhạc, tất cả tám con mắt đều đổ vào Tinh Hải.
Chỉ có Trương Tử An mới có thể nhìn thấy Richard đang ẩn thân đứng bên cạnh Tinh Hải, câu này là được Richard nói ra và bắt chước hoàn toàn theo giọng điệu bình thường của Tinh Hải.
Trước đây Tiểu Tình và Xuyến Xuyến không tin những con vật trong cửa hàng thú cưng có thể nói chuyện. Khi nhìn thấy cảnh tượng kỳ diệu của viên đá nhỏ treo lơ lửng trên không ở cửa, họ không khỏi nghi ngờ. Sau khi bước vào cửa hàng, họ đã nhìn thấy những chú mèo và chú cún dễ thương nên cũng mau chóng quên điều đó. Cho đến lúc đó, khi nghe thấy giọng nói phát ra từ con mèo con đen trắng, họ không thể không tin vào điều đó.
“Thật… mèo con biết nói thật kìa!” Họ ngạc nhiên tròn mắt, che miệng nói.
Cô bé Tiểu Cần đang rất nở mày nở mặt trước bạn bè, ngay cả hai bím tóc cũng trở nên rất có sức sống. Cô bé tự hào nói: “Tớ đã nói rồi, thú cưng ở đây đều có thể nói chuyện vậy mà các cậu lại không tin! Không chỉ có chú mèo con này, Tiểu Linh và Nhĩ Đoá cũng có thể nói chuyện… À đúng rồi, Tiểu Linh là một con hamster còn Nhĩ Đoá là thỏ tai cụp. Chúng đều là bạn tốt của tớ! Tớ sẽ giới thiệu với các cậu sau!”
Đối mặt với sự thật, Tiểu Tình và Xuyến Xuyến chỉ biết cúi đầu xấu hổ, thành thật xin lỗi Tiểu Cần: “Tiểu Cần, tớ xin lỗi, là lỗi của bọn tớ… Bọn tớ không nên nghi ngờ cậu… Tha lỗi cho tụi tớ nha…”
Tiểu Cần nắm tay họ, “Không sao, đừng xin lỗi nữa, chỉ cần tin tưởng ở tớ là được! Tiểu Linh và Nhĩ Đoá là bạn tốt của tớ, các cậu cũng là bạn tốt của tớ! Mọi người đều là bạn tốt của nhau!”
Trương Tử An bước đến gần họ, cúi xuống nói: “Mọi người phải quan tâm, chăm sóc lẫn nhau, chia sẻ những điều tốt đẹp, giúp đỡ nhau khi gặp khó khăn, quan tâm đến bạn bè khi họ mắc lỗi và giúp họ sửa chữa lỗi lầm. Đó là một người bạn tốt, hiểu không?”
Chúng cùng nhau gật đầu.
Lão Trà nhìn thấy nở một nụ cười nhân hậu, vuốt nhẹ bộ râu bạc trắng, một lần nữa cảm nhận rõ ràng tấm lòng son sắt từ con người.
Nhân từ, nhân từ là yêu thương người khác.
Yêu mình là yêu người khác, không làm cho người khác điều mà mình không muốn làm cho người khác, tiến xa hơn là yêu quê hương, đất nước, đồng bào. Từ tình yêu nhỏ đến tình yêu lớn.
Nếu mọi người đều nhân từ, lo gì thời Đại đồng không đến chứ?
Rõ ràng chỉ là cuộc nói chuyện giữa một người lớn và vài đứa trẻ nhưng Lão Trà lại hào hứng đến mức khó lòng kiềm chế niềm tự hào cao vạn trượng!
“À phải rồi.” Trương Tử An nheo mắt nhìn bọn chúng, “Nói cho các bạn nhỏ biết một bí mật, thú cưng trong cửa hàng của anh phải đáp ứng hai điều kiện mới được nói chuyện.”
“Điều kiện gì vậy ạ cửa hàng trưởng ca ca?”
Xuyến Xuyến gọi “Cửa hàng trưởng ca ca” cho giống với Tiểu Cần bởi vì cô rất thích những con chó ở đây. Nếu chúng có thể nói chuyện, cô sẽ về xin cha mẹ mua một con để nuôi.
Tiểu Cần cũng là lần đầu tiên nghe nói thú cưng cần có hai điều kiện mới có thể nói chuyện, cô cùng Tiểu Tình cũng rất mong chờ.
Trương Tử An duỗi ra hai ngón tay, nghiêm nghị nói: “Thứ nhất, vật nuôi chỉ có thể nói chuyện trong cửa hàng này, chúng không thể nói chuyện khi mang ra ngoài…”
Không đợi khi khuôn mặt hiện sự thất vọng, hắn tiếp tục nói ra điều kiện thứ hai: “Thứ hai, thú cưng chỉ có thể nói trước mặt người mà chúng thích, chúng rất thích người nào biết yêu thương, có trách nhiệm, trung thực và can đảm. Nói cách khác, nếu một ngày các bạn nhỏ không còn sự ngây thơ trong sáng và trở thành một người lớn xấu xa thì sẽ không bao giờ nghe thấy chúng nói chuyện nữa.”
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader