
Chương 314: Vịnh Xuân quyền lấy nhu khắc cương
Editor: Táo
Beta: Ngân Y
Lần giả ngầu này của Trương Tử An cũng mạo hiểm vô cùng, cảm giác bản thân thật đúng đắn khi quyết định ra dạy dỗ mấy đứa trẻ hư này một phen. Nếu lão Trà ra chậm chút nữa thôi, cửa thủy tinh vừa mới lắp sẽ bị ném vỡ, cảm giác giữa mùa đông hứng gió tây bắc cũng không dễ chịu chút nào, đã vậy hắn còn chưa khỏi bệnh. Chẳng may cửa này thực sự bị mấy đứa trẻ hư này ném vỡ, hắn bắt đền cũng rất phiền toái, xã hội này dù sao cũng khoan dung với những người yếu ớt như phụ nữ và trẻ con mà.
Lão Trà nhanh tay nhanh mắt, thời khắc mấu chốt phi thân ra cản lại hòn đá nhỏ. Nó rất bất bình với những việc tiểu Diệc Nhạc đã làm, vừa gây họa đã muốn chạy, là một cậu bé trai, một chút tinh thần trách nhiệm cũng không có, thiếu niên Diệp Vấn cũng gặp không ít rắc rối nhưng cho tới giờ luôn là việc ai làm người nấy chịu, sẽ không có hành vi bỏ chạy.
Nó tức giận trong lòng, cố ý phô trương kỹ năng, không chỉ đơn thuần trực tiếp đỡ hòn đá nhỏ — tuy rằng đối với nó rất dễ dàng, mà sử dụng niêm thủ, khiến hòn đá nhỏ đang bay đến xoay tròn.
Trương Tử An đuổi đến ngay sau đó, hắn nhìn thấy lão Trà đã hóa giải nguy hiểm liền tận lực bày ra bộ dáng nhàn hạ bước tới vân đạm phong khinh. Hắn từ miệng Tiểu Cần biết được bọn nhóc hư này rất mê ‘Vương giả vinh diệu’ nên còn cố ý nói một câu thoại trong trò chơi.
Hắn dùng khóe mắt liếc nhìn bàn chân đang chặn hòn đá nhỏ của lão Trà, trong lòng cực kỳ kinh ngạc nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ lãnh đạm, giống như tất cả đã dự liệu trước.
Lão Trà mỉm cười, dùng âm lượng đủ để hắn nghe nói: “Tử An, tôi chuẩn bị dạy cậu niêm thủ, dùng cơ hội này cho cậu nhìn sơ qua. Không cần nghĩ nhiều, niêm thủ không phải võ công bí hiểm gì, gần như là công phu nhập môn của Vịnh Xuân quyền, lão hủ chẳng qua là ‘có học có dùng’ mà thôi. Lão hủ đã từng thấy rất nhiều võ hiệp trên phim ảnh nhưng niêm thủ trong điện ảnh làm lão hủ rất thất vọng. Niêm thủ không phải là loại dùng để đọ sức như trên phim ảnh mà là một loại kỹ năng có thể làm tăng độ nhạy của cánh tay, cách thức cảm nhận độ cân đối và phương hướng sau khi luyện thành có thể giúp cậu hiểu rõ ý đồ động tác của đối thủ.”
Nó nhìn lướt qua mấy đứa học sinh tiểu học đang kinh ngạc đến ngây người cách đó không xa, thấy bọn nó tạm thời không lại gần đây liền tiếp tục giảng giải nói: “Niêm thủ quan trọng là lưu động sức mạnh, di chuyển lên xuống, sang trái sang phải. Tử An cậu nhìn khuỷu tay lão hủ xem, có phải nó bất động không?”
Trương Tử An không tiện mở miệng nói chuyện, chỉ chú ý quan sát một chút, khẽ “ừ”.
Hắn đã từng nhìn thấy rất nhiều cầu thủ NBA có thể đặt quả bóng rổ lên ngón tay rồi xoay tròn, động tác của lão Trà lúc này đại khái là cấp cao hơn của cái kia, nó không chỉ dừng cục đá nhỏ rồi xoay tròn mà còn tác động ngoại lực một cách khéo léo để thay đổi hướng đi của hòn đá. Khuỷu tay lão Trà vẫn ổn định, không hề nhúc nhích.
“Chính là như vậy.” Lão Trà vừa lòng nói, “Khuỷu tay cố định, cánh tay và bàn tay cử động tùy theo thời gian và tình huống. Nhưng nó bị ngoại giới coi là nhu quyền (dùng tay không để tự vệ và chống cự lại đối thủ có võ trang hay không võ trang), Vịnh Xuân và Thái Cực tương tự nhưng không giống nhau. Niêm thủ của Vịnh Xuân mềm như nước chảy mà của Thái Cực quyền là mềm tựa bông. Nói cách khác, niêm thủ của Vịnh Xuân chính là bồi dưỡng cảm giác lưu động sức mạnh, từ lưu động nhân lực mà thấy rõ lưu động tâm lý của đối thủ, cậu có hiểu không?”
Trương Tử An hơi chép miệng tỏ ý đã nghe hiểu mặc dù biết mình không làm được. Hắn ngưỡng mộ cảnh giới của lão Trà như núi lớn, cách giả ngầu của mình thua chị kém em, có vẻ tuổi trẻ nông cạn hơn. Nếu đổi thành tiểu thuyết võ hiệp, lúc này có lẽ là cảnh tượng Trương Tam Phong trước mặt kẻ địch dạy Trương Vô Kỵ cách đánh Thái Cực quyền nhỉ…
Nhưng mà cùng là họ Trương, hắn lại không có được tài năng vừa học đã hiểu của Trương Vô Kỵ, chỉ có thể nhờ vào lão Trà đang ẩn thân cáo mượn oai hùm.
Nhưng mà ngay cả như vậy cũng đã có thể dọa bọn học sinh này đứng hình chút ít.
Một lát sau, hòn đá nhỏ bởi vì tác động của lực ma sát, tại đệm thịt trên chân lão Trà chuyển động ngày càng chậm, cuối cùng dừng lại.
Lão Trà thấy Trương Tử An hiểu liền vui mừng cười cười, chân mèo lật một cái, hòn đá nhỏ ‘lộc cộc’ một tiếng rơi trên mặt đất.
…………………
Tiểu Diệc Nhạc dụi dụi mắt, lấy tay lay lay cậu bé bên cạnh, lắp bắp hỏi: “Mày… Bọn mày có thấy không?”
Mấy học sinh nam cũng đang nghẹn họng nhìn trân trân, “Thấy… Thấy rồi, vừa nãy hòn đá kia bất động trên không trung…”
“ĐM! Không phải do ma chứ?” Trong lòng Tiểu Diệc Nhạc không tin nổi vào mắt mình, miệng liên tục chửi bậy. Ở nhà mà nó nói bậy một câu sẽ bị mẹ ngắt lỗ tai nhưng khi nói bậy bên ngoài thì nó cảm thấy rất oai.
“Không biết…” Mấy bạn học của nó lại không biết làm sao, chúng còn đang phải trông cậy vào quyết định của nó đây.
Đúng lúc này, Tiểu Cần đã cao hứng chạy tới, “Cửa hàng trưởng ca ca thật là lợi hại nha, đây là ma thuật gì vậy ạ? Có thể biểu diễn lần nữa không?”
Hai cô bé còn lại liếc mắt nhìn nhau một cái rồi cũng tò mò đi theo.
“Ha ha!” Trương Tử An sang sảng cười cười, “Cửa hàng trưởng ca ca rất lợi hại, cái này chỉ là chút tài mọn thôi, không đáng nhắc tới!”
Tiểu Cần cùng hai cô bé biểu cảm đầy hâm mộ, trong đó có một cô bé còn nhặt hòn đá nhỏ lên nhìn nhìn, xác nhận đó chỉ là một hòn đá bình thường.
“Hừ ~” Tiểu Diệc Nhạc bị chiếm spotligh liền bĩu môi, vẻ mặt khó chịu nói: “Còn cửa hàng trưởng ca ca nữa chứ, thật không biết xấu hổ, rõ ràng nhìn tuổi đã là ông chú rồi…”
Gân xanh trên gáy Trương Tử An đều hiện ra, hắn chắc chắn đứa trẻ này chính là muốn ăn đòn, mình rõ ràng vĩnh viễn 18 tuổi, sao có thể là ông chú được chứ?
Tiểu Diệc Nhạc nheo lại đôi mắt vì chơi game nhiều mà bị cận, cẩn thận đánh giá Trương Tử An một chút, cảm thấy hắn nhìn rất quen, hình như đã gặp qua ở đâu đó rồi…
Đột nhiên nó nhớ ra, buổi chiều đó người đàn ông này chặn mình trên đường, sau đó còn bị mình hung hăng trêu đùa một trận.
Chẳng lẽ… Chẳng lẽ hắn đang muốn báo thù ư?
Tiểu Diệc Nhạc có chút sợ hãi, hôm nay không có mẹ đi cùng, lỡ người đàn ông này động tay đánh mình…
Nó nhìn trái nhìn phải, thấy trời đã tối, hôm nay bọn nó lúc tan học không về nhà ngay mà lại đi theo giáo viên cùng nhau thảo luận về tiết mục biểu diễn trong ngày kỷ niệm thành lập trường, bởi vậy có hơi muộn. Hiện tại đã qua giờ cao điểm tan tầm, tuy rằng trên đường người ít nhưng nó nghĩ nếu lớn tiếng kêu cứu thì vẫn có thể gọi người tới. Bởi vậy dũng khí của nó cũng tăng lên.
“Tôi nhớ rõ chú! Lần trước là chú chặn tôi lại, tôi còn chưa tìm chú tính sổ! Lần này chú lại muốn làm cái quỷ gì?” Nó chỉ vào Trương Tử An gào lên.
Trương Tử An khinh miệt nhìn nó một cái, “À, hóa ra là nhóc cục cưng ngoan của mẹ, sao hôm nay mẹ nhóc không đưa nhóc đi học? Không lo lắng nhóc bị lạc đường à?”
Tiểu Diệc Nhạc bị chọc giận, mặt nó đỏ ửng lên: “Tôi là nam tử hán! Không phải cục cưng ngoan của mẹ!”
“Nam tử hán chỉ biết bắt nạt các bạn nữ, vinh quang quá ha!” Trương Tử An chậc miệng nói, tiện đà ôn hòa cười nói với Tiểu Cần: “Hai người này là bạn học của em sao? Có phải đến thăm cửa hàng thú cưng không?”
Tiểu Cần nhìn một màn thần kỳ vừa rồi, lòng tin lập tức được vực dậy, cô bé lôi kéo hai bạn nữ bên cạnh mình, giới thiệu nói: “Đây là Tiểu Tình, đây là Xuyên Xuyên, đều là bạn tốt của em. Người này chính là cửa hàng trưởng ca ca mà tớ đã nói, thú cưng trong cửa hàng của anh ấy có thể nói chuyện đấy!”
Tiểu Tình cùng Xuyên Xuyên rụt rè gật đầu chào hỏi với Trương Tử An, “Xin chào, bọn em là bạn học của Tiểu Cần… Cái kia… Tiểu Cần nói là thật sao?”
“Chào các em! Nếu là bạn bè của Tiểu Cần thì luôn luôn hoan nghênh các em đến cửa hàng chơi, dù mua hay không mua thú cưng cũng không sao. Về phần chuyện Tiểu Cần nói thật hay giả, các em vào xem thì sẽ biết.” Trương Tử An ra vẻ thần bí, đồng thời hơi liếc mắt nhìn Tiểu Diệc Nhạc một cái, trào phúng cao giọng nói: “Đương nhiên người nhát gan không cần đi vào, có khi lại bị dọa cho tè ra quần ấy.”
Tiểu Diệc Nhạc cùng ba đứa bé kia nhanh chóng cúi đầu nhìn đũng quần, xác nhận không có ướt, bọn nó vừa thẹn vừa giận, cãi lại nói: “Ai… Ai không dám đi vào! Vào thì vào, có gì ghê gớm đâu! Tâm… Tâm không mang sợ hãi mới có thể bay lượn trời cao!”
Trương Tử An nghe xong, trong lòng như có một vạn chữ WTF gào thét chạy qua, đây đúng là đứa trẻ mê game đến mức không trị được, ngay cả lúc này cũng không quên đọc lời thoại tăng thêm can đảm!
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader