Chương 313: Lại gặp rắc rối
Editor: Táo
Beta: Ngân Y
Công nhân trang trí nối dây của bóng đèn trần, sau khi thấy nó sáng lên bình thường liền chào Trương Tử An ra về. Trương Tử An muốn giữ anh ta ở lại ăn cơm chiều nhưng bị anh ta từ chối.
Tiễn công nhân trang trí về, Trương Tử An đang định qua xem một chút công việc làm ăn của cô chú Lý, di động đột nhiên nhận được một tin nhắn, mở ra liền thấy tin của Lý Khôn.
Lý Khôn: Sư tôn, có mấy đứa nhỏ hình như đang đi về hướng cửa hàng của người, có cả cô bé thường đến cửa hàng nữa.
Trương Tử An lập tức hiểu ngay, là Tiểu Cần đúng hẹn mang mấy tên nhóc xấu tính tới đây.
Mấy đứa trẻ hư hỏng thích nghịch ngợm gây sự đó, đặc biệt là tiểu Diệc Nhạc, phải cho nó một bài học mới được, nếu không sớm muộn cũng sẽ gây họa lớn. Trước đó Tinh Hải đã thấy được tương lai của nó một lần, tiểu Diệc Nhạc đi qua đường cái sẽ bị xe đụng, hủy hoại hạnh phúc hai gia đình chỉ trong chốc lát.
Hắn trả lời Lý Khôn ngắn gọn, bảo hai người bọn họ an tâm quay về trường học, không cần phải xen vào chuyện ở chỗ này, sau đó liền chạy chậm lên lầu hai cửa hàng.
Nafina thấy hắn tay không trở về, vẻ mặt mất hứng hỏi: “Cơm đâu?”
“Mày đang trượt dài trên con đường ăn uống đấy.” Trương Tử An trịnh trọng khuyên nhủ nó, “Mau đứng lên vận động đi, mày là mèo Ai Cập, đừng có ăn thành mèo Garfield.”
“Ngươi nói cái gì!” Nafina đột nhiên đứng lên, quắc mắt nhìn trừng trừng hắn.
“Quác quác! Ngươi vừa đi mà đã quay lại quả nhiên là nhớ bổn đại gia đúng không?” Richard vừa định vỗ cánh liền bị Trương Tử An trừng một cái, lại quạc quạc đem cánh thu về.
“Lão Trà, ngài còn nhớ đứa trẻ hư trước kia không?” Trương Tử An đi đến bên cạnh lão Trà, ngồi xổm xuống nói.
Lão Trà đang tập trung tinh thần xem TV, nghe vậy không khỏi ngẩn ra, lập tức nhớ tới, nói: “Chính là đứa nhỏ suýt chút nữa bị xe đụng sao?”
“Đúng vậy.” Trương Tử An xác nhận nói.
Lão Trà vuốt vuốt chòm râu trầm ngâm nói: “Nuôi mà không dạy là lỗi của cha; dạy mà không nghiêm là thầy biếng nhác*. Nếu mặc kệ nhóc con này, tương lai tránh không được làm hại dân lành… Tử An, cậu đang muốn thay cha mẹ, thầy cô dạy dỗ nó ư?”
(* Nguyên văn: Dưỡng bất giáo, phụ chi quá; Giáo bất nghiêm, sư chi đọa.)
“Dạy dỗ thì không dám.” Trương Tử An cười cười, “Nhưng mà lão Trà ngài nói rất đúng, đứa trẻ kia thật sự hư hỏng đến không chịu được, tôi còn định trêu nó một chút, ít nhất phải cho nó biết sợ là gì, cho nó biết không thể cậy vào việc còn là trẻ con mà muốn làm gì thì làm, gây chuyện gì cũng đều được tha thứ.”
“Như thế thì tốt… Cậu cần lão hủ hiệp trợ sao?” Lão Trà nheo mắt hỏi.
“Đương nhiên rất cần ngài trợ giúp.”
Trương Tử An đâu còn tinh linh nào làm việc tin cậy như lão Trà, Tinh Hải quá ngây thơ, Nafina quá kiêu ngạo, Richard quá lỗ mãng, chỉ có lão Trà làm việc là khiến hắn yên tâm, tinh thông đạo lý đối nhân xử thế, hiểu được nặng nhẹ. Nhưng mà bình thường hắn không dám làm phiền lão Trà bởi vì tuổi tác lão Trà quả thật đã hơi lớn, theo lý chỉ nên ẩn cư phía sau màn an hưởng tuổi già.
Hắn lại nhìn về phía Nafina, Nafina không đợi hắn mở miệng liền lạnh lùng từ chối một hơi: “Bổn cung không phải bảo mẫu, không có hứng thú với việc dạy dỗ trẻ nhỏ, Bổn cung cũng khuyên ngươi bớt lo chuyện bao đồng đi.”
Tuyết Sư Tử đương nhiên là đứng trên cùng một chiến tuyến với Nafina.
“Không được!” Trương Tử An sửa lại, “Không phải tao đang xen vào việc của người khác, nếu không phải đứa trẻ kia bắt nạt Tiểu Cần, tao cũng chả quan tâm.”
Khi hắn như cái xác không hồn xử lý xong tang sự của cha mẹ, lúc về đến nhà, tự hỏi chính mình nên đi hay nên ở, khi hắn tự hỏi có nên lưu lại cửa hàng thú cưng hay không thì Tiểu Cần xuất hiện, cho hắn biết thật ra hắn cũng không hiểu hết rất nhiều thứ về cha mẹ, đó là lý do hắn quyết định ở lại, kế thừa cửa hàng của cha mẹ. Tiểu Cần cho hắn cơ hội để ở lại, mà hiện giờ hắn rất biết ơn sự xuất hiện của Tiểu Cần, nếu không phải như thế, hắn làm sao có thể trở thành đồng bạn với nhiều tinh linh như vậy?
Nafina xuất hiện là lúc hắn đã ra khỏi đáy nhân sinh. Triệu Kỳ là khách hàng đầu tiên nhưng người đầu tiên vào cửa hàng lại chính là Tiểu Cần… Tuy rằng đến nay chưa hề mua cái gì.
Nghe xong lời giải thích của hắn, Nafina chỉ khẽ hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt có chút hòa hoãn, từ tư thế lười biếng nằm úp sấp của nó, có thể thấy nó vẫn không tính toán giúp đỡ nhưng cũng không hề phản đối.
Thật ra Trương Tử An không nghĩ sẽ xin nó hỗ trợ, Richard là đủ rồi, có thêm lão Trà thì chính là dệt hoa trên gấm, trị đứa trẻ hư kia không thành vấn đề.
Trương Tử An nhìn về phía Richard, nó hưng phấn mà quạc quạc kêu: “Chuyện chỉnh người không thể thiếu bổn đại gia!”
Tinh Hải cũng chạy tới, ngẩng mặt lên hỏi: “Meo meo ~ Tử An cần hỗ trợ không?”
“Có Tinh Hải hỗ trợ thì rất tốt.” Trương Tử An cười nói.
Hắn quay sang lão Trà cùng Richard, đọc lên những chỉ lệnh (mệnh lệnh, chỉ thị) trong trò chơi.
“Mèo của Phật Sơn Vịnh Xuân thiếu niên Diệp Vấn, ẩn thân!”
“Chim tình yêu của tiến sĩ Irene Pepperberg, ẩn thân!”
……………………….
Nhìn thấy bảng hiệu cửa hàng thú cưng Kỳ Duyên, đôi mắt của Tiểu Cần sáng ngời, chỉ vào bảng hiệu nói: “Đây là cửa hàng thú cưng mà tớ nói, thú cưng trong cửa hàng có thể nói chuyện đấy, các cậu cũng đừng có bị dọa mà nhảy dựng lên nhá!”
Tiểu Diệc Nhạc duỗi cổ, trong bóng tối hơi híp mắt, cố gắng nhìn đến vị trí mà Tiểu Cần chỉ nhưng chỉ có thể miễn cưỡng phân biệt được mấy chữ kia.
Gần đây thời gian nó chơi ‘Vương giả vinh diệu’ hơi nhiều, mắt hình như có chút mờ mờ, ngồi trong phòng học thường xuyên không thấy rõ chữ nhỏ trên bảng — đương nhiên nó cũng không cho rằng đây là vấn đề của mình, nhất định là do giáo viên viết chữ quá nhỏ, vì thế nó cũng thường xuyên ở trong lớp đột nhiên hét to, nhắc giáo viên viết chữ lớn một chút, còn nói rằng mình đang đại diện cho các bạn ngồi phía cuối lớp mới yêu cầu như vậy. Bởi vì nó nói đến đúng lý hợp tình, giáo viên cũng không còn cách nào khác, đành phải theo lời nó mà làm. Những nam sinh nghịch ngợm khác trong lớp vì thế mà càng bội phục nó, điều này làm cho nó rất đắc ý, thậm chí có đôi khi vốn thấy rất rõ nhưng nó vẫn cố ý nói nhìn không thấy, khiến cho giáo viên khó xử.
Tiểu Diệc Nhạc cảm thấy vẻ ngoài của cửa hàng thú cưng này rất quen mắt, sau khi nhà nó mua một chiếc ô tô con trả góp, ngày thường đều là mẹ nó chở đi học, đã rất lâu không đi qua chỗ này.
Nó cố gắng suy nghĩ nhưng chẳng được gì, chỉ lộ ra nụ cười khinh thường, nói: “Nói cho mày một bí mật, tao là bất khả chiến bại!”
Đến càng gần, ánh đèn nhu hòa từ trong cửa hàng thú cưng phản chiếu qua lớp kính.
Trong đầu tiểu Diệc Nhạc liên tục lặp lại trận đánh ở Hẻm núi chết, cân nhắc sau khi về nhà làm thế nào để lén dùng tài khoản Q leo lên ván 6 của trò chơi, vòng qua hệ thống phòng ngự, dưới chân không cẩn thận vấp phải một khối đá nhỏ, thân thể nghiêng một cái, thiếu chút nữa trẹo chân, phải nhanh chóng nắm lấy vai cậu bạn bên cạnh.
“Này! Chó ngoan không cản đường!” Tiểu Diệc Nhạc cảm thấy có chút mất mặt, trong lòng tức giận, đi lên hung hăng đá vào hòn đá một cái!
Cú đá này lực đạo rất mạnh, một cú này khiến hòn đá nhỏ đột nhiên bay về trước, lao ngay phía cửa thủy tinh của cửa hàng thú cưng.
“ĐM! Rắc rối rồi, chạy mau!” Tiểu Diệc Nhạc phản ứng rất nhanh, biết mình đá trúng cửa kính, nhất định không thể bị bắt lại, nếu không chắc chắn sẽ bị báo cho giáo viên và bố mẹ, đền tiền thì không nói, không cẩn thận còn bị đánh. Nó xoay người bỏ chạy, còn không quên nói một câu: “Xin lỗi, vừa gặp mặt đã phải tạm biệt…”
Mấy đứa người hầu nhỏ của nó cũng sợ tới nhũn cả chân, thấy tiểu Diệc Nhạc chạy, bọn nó cũng hấp tấp chạy theo.
Sau khi chạy được vài bước, tiểu Diệc Nhạc cảm thấy có chút không đúng, sao lại không nghe tiếng thủy tinh vỡ? Nó nhìn lại, ba cô bé kia vẫn đứng tại chỗ, hơi giương cái miệng nhỏ nhắn kinh ngạc nhìn về phía trước.
“Cái quỷ gì?” Tiểu Diệc Nhạc thì thầm, ra hiệu cho mấy người hầu của nó dừng lại đừng chạy.
Nó quay lại vài bước, cũng kinh ngạc há to miệng.
Hòn đá nhỏ cách cửa thủy tinh một khoảng gần, lại ngừng giữa không trung không di chuyển, giống như con quay xoay tròn, đâm vào một bức tường vô hình.
Trương Tử An bình tĩnh từ trong cửa hàng đi ra, hơi gật đầu với lão Trà đã ẩn thân đang nâng hòn đá nhỏ, cao giọng nói: “Nếu trên đời này còn thứ gì ta không thể hiểu được, thì đó chính là nữ nhân!”
……………….
Vương Càn và Lý Khôn sau khi nhận được tin tức, có chút không yên lòng, lần nữa quay lại, vừa lúc gặp được màn hòn đá nhỏ lơ lửng trong không trung một cách thần kỳ.
Hai người lệ rơi đầy mặt, sư tôn, người rốt cuộc cũng ra tay nhưng người đường đường nửa bước tới Kim Đan, sao lại muốn giả ngầu trước mặt học sinh tiểu học chứ?
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader