Chương 295: Học phú ngũ xa*
Editor: An
Beta: Ngân Y
(*Nguyên văn là 学贯中西 – thành ngữ Trung Quốc, mô tả kiến thức đã thâm nhập vào cả Trung Quốc và phương Tây – học thức sâu rộng)
Tôn Hiểu Mộng đã kết nối điện thoại với Long Tiêm, dựa theo những gì nhớ được phân phó: “Em chuẩn bị mấy loại thuốc này cho chị, trong phòng khám mình cũng dễ tìm thôi — Nystatin, dung dịch đồng sulfat, griseofulvin, ciprofloxacin*, à cả vitamin tổng hợp nữa.”
*Các loại thuốc kháng nấm và kháng sinh.
Mỗi thứ cô nói ra, Long Tiêm ở đầu dây bên kia đều ‘Dạ’ lại một tiếng. Đến khi Tôn Hiểu Mộng nói xong, Long Tiêm nhanh nhảu chen vào: “Nystatin, dung dịch đồng sulfat, griseofulvin, ciprofloxacin và vitamin tổng hợp phải không chị?”
Long Tiêm tỏ ra đầy tự hào khi nhớ hết chỉ với ‘bộ não cá vàng’ của mình, cô mím môi nắm chặt điện thoại chờ được Tôn Hiểu Mộng khen ngợi.
Không ngờ Tôn Hiểu Mộng cũng chỉ ậm ờ một tiếng, lại tiếp tục nói như súng liên thanh: “Còn mấy vị thuốc nữa mà trong phòng khám mình không có. Em chịu khó đến tiệm thuốc Đông y gần nhất mua giúp chị: Bồ công anh 2 lạng, hoàng cầm 1 lạng, cát cánh 1 lạng, đình lịch tử 1 lạng, hoàng cầm râu 1 lạng, cam thảo nửa lạng…”
“Chờ đã…” Long Tiêm hoảng lên, cô nói nhiều tiếng ‘Chờ’ đến nỗi xém cắn phải đầu lưỡi mình. Cũng không dám chần chờ nữa, cô luống cuống tay chân nói: “Chờ đã chị Hiểu Mộng, để em lấy giấy bút.”
Hầu như học thú y không được học tí ti nào về đông y. Long Tiêm cũng không hoàn toàn biết hết mấy vị thuốc Đông y kia, ngay cả viết thế nào cô còn không rõ nữa kìa. Huống hồ còn nói đến tỉ lệ các thứ nữa, cần phải ghi chú nhanh mới được, không thì nháy mắt lại quên mất.
Tôn Hiểu Mộng chờ Long Tiêm đi lấy giấy bút. Cùng lúc ấy, Trương Tử An bước vào phòng ngủ cách vách, thấy Vương Càn và Lý Khôn mới lắp xong lò sưởi. Nafina, Tuyết Sư Tử và lão Trà tò mò xúm lại ngồi ở một góc nhìn, cảm thụ sự ấm áp tỏa ra từ lò sưởi điện, chỉ chốc lát sau, mí mắt Nafina đã bắt đầu đánh nhau.
Trương Tử An nhìn xung quanh một vòng, không thấy Tinh Hải đâu mà chỉ thấy mèo Mỹ lông ngắn thường ngày chơi trốn tìm với nó đang nằm úp sấp trong một góc ngủ.
Tim hắn hẫng một nhịp, không biết Tinh Hải đã chạy đi đâu mất rồi. Mọi việc đều có chiều này hướng kia, dù sao nó cũng không thể một mình rời khỏi cửa hàng thú cưng được, không ở lầu hai thì tìm lầu một vậy.
“Sư tôn tìm chúng con có việc gì sao?” Vương Càn cùng Lý Khôn chú ý tới sắc mặt ngưng trọng của Trương Tử An, phủi phủi bụi bám trên tay, sẵn sàng vì sư tôn phân ưu.
“Các cậu chạy nhanh đến phòng khám của Tôn Hiểu Mộng một chuyến đi, Long Tiêm đã chuẩn bị một số thuốc rồi, Lý Khôn cầm thuốc về trước, Vương Càn chờ ở phòng khám đợi phân phó, do là Long Tiêm còn phải đến nơi khác mua thêm thuốc, chờ cô ấy về, cậu cũng đem thuốc về đây.” Trương Tử An phân công nhiệm vụ cho từng người.
Trương Tử An nói ngắn gọn rành mạch, Vương Càn và Lý Khôn nghe xong liền hiểu.
“Không có thắc mắc gì nữa thì đi mau đi, nhớ chạy đấy nhé.” Trương Tử An vẫy vẫy tay.
“Vâng thưa sư tôn!”
Vương Càn và Lý Khôn cũng không thắc mắc gì, lộp cộp chạy nhanh xuống lầu.
Trương Tử An đến bên cửa sổ, nhìn hai người bọn họ thở hổn hển đầy mệt nhọc chạy đến phòng khám, cho đến khi cả hai mất hút không còn bóng dáng.
“Có chuyện gì thế?” Nafina mở mắt ra hỏi.
“Chuyện của Richard.” Trương Tử An trả lời, “Nó mắc bệnh, hơn nữa còn rất nặng.”
Lão Trà trầm ngâm nói: “Lão hủ vừa mới loáng thoáng nghe thấy Tôn đại phu nhắc tới mấy vị thuốc Đông y.”
“Đúng vậy lão Trà, tôi cũng có nghe thấy.” Trương Tử An nghiêng tai lắng nghe, Tôn Hiểu Mộng còn trong phòng ngủ nói chuyện điện thoại với Long Tiêm, nhắc lại cho cô ấy mấy vị thuốc cùng liều lượng, tạm thời không có việc để làm nên hắn tạm thời trò chuyện đôi ba câu với lão Trà.
Lão Trà gật đầu khen ngợi nói: “Tuổi Tôn đại phu không gọi là lớn mà đã học rộng hiểu nhiều, tri thức phong phú, quả là tuổi trẻ tuấn kiệt! Y thuật và võ thuật đều có cùng gốc rễ, kẻ hành nghề y là tái thế cứu người; kẻ luyện võ cũng là trừ ma vệ đạo! Lão hủ năm xưa am hiểu dược lý, bồ công anh có tác dụng tiêu mụn nhọt và làm tan cục u, hoàng cầm dùng để thanh nhiệt giải độc, đình lịch tử giảm hen suyễn và sưng tấy, cát cánh tốt cho phổi, còn giúp trị đờm, còn có hoàng cầm râu lợi tiểu, diệt côn trùng, cam thảo dùng trị đau bụng. Biết cách cân bằng các vị thuốc, hiểu đạo lý ‘quân thần tá sứ’*, từ nay về sau tiền đồ vô lượng, bất khả hạn lượng (Cực kỳ giỏi giang, không thể áng chừng được tiền đồ thành công của người đó)!”
(*Quân – thần – tá – sứ: Quân dược (chủ dược), thần dược (phụ dược), tá dược (hỗ trợ quân dược và thần dược), sứ dược. Quân dược có tác dụng giải trừ nguyên nhân gây bệnh, loại bỏ các triệu chứng chính. Thần dược có vai trò hỗ trợ vị thuốc chính phát huy tác dụng, giải trừ gốc bệnh. Sứ dược là vị thuốc dẫn, đưa thuốc tới ổ bệnh)
Trương Tử An nửa câu cũng không hiểu, chỉ có thể miễn cưỡng cười cho có.
Tuyết Sư Tử đâm đầu vào phụ họa: “Cô em này cũng không tệ, là loại lạnh nhạt hững hờ, rất hợp gu lão nương.”
“Dừng!” Trương Tử An không thể không dập tắt vọng tưởng đáng sợ của Tuyết Sư Tử, “Nhà cô ấy là trại nuôi dưỡng thú cưng, không chừng người ta lại đem mày về nuôi như thú cưng ấy!”
Tuyết Sư Tử sợ tới mức cổ rụt lại, “Lão nương không muốn đâu!”
“À đúng rồi, chúng mày có thấy Tinh Hải đâu không?” Trương Tử An không rảnh rỗi để nói nhảm với nó. Hắn quay đầu, lần nữa xác nhận Tinh Hải không ở trong phòng ngủ này.
“Vừa rồi còn ở đây mà.” Lão Trà kinh ngạc nhìn bốn phía, “Chớp mắt cái không biết đi đâu nữa rồi…”
“Vậy à.” Trương Tử An gật đầu. Nếu cả lão Trà luôn cảnh giác cao độ cũng không thấy tung tích của Tinh Hải thì việc hỏi Tuyết Sư Tử với Nafina cũng bằng thừa.
“Mọi người nghỉ ngơi trước đi, tôi ra ngoài một lát.” Hắn rời khỏi phòng ngủ, khép cửa lại để giữ độ ấm trong phòng. Tại thời điểm mấu chốt như thế này, hắn không muốn lại có một con tinh linh ngoài ý muốn bị bệnh nữa.
Hắn tìm những phòng khác trên lầu hai cũng không thấy bóng dáng Tinh Hải đâu.
“Tinh Hải.” Hắn nhẹ giọng gọi.
Không có tiếng đáp lại.
“Tinh Hải, mày đâu rồi? Bây giờ không phải lúc chơi trốn tìm đâu.” Hắn nói thêm.
Vẫn không có tiếng đáp lại.
Hắn đi xuống cầu thang, thấy Quách Đông Nhạc đang điều hành công nhân tranh thủ thi công cả đêm. Lầu một đèn đuốc sáng trưng, chẳng bỏ qua một xó xỉnh nào. Hắn nhìn lướt qua, lầu một cũng không thấy Tinh Hải.
Quách Đông Nhạc gân cổ lên hỏi: “Richard sao rồi?”
Tiếng ồn quá lớn, Trương Tử An lắc đầu sau đó xua tay. Lần nữa đi lên cầu thang. Hắn cũng không biết Richard sao rồi, sẽ thế nào thì chỉ có thể ký thác hy vọng vào Tôn Hiểu Mộng. Giờ Quách Đông Nhạc hiểu gì về cái xua tay của hắn cũng chỉ là chuyện của Quách Đông Nhạc.
Lầu một và lầu hai đều tìm hết rồi, chẳng lẽ…
Trương Tử An ngẩng đầu nhìn trần nhà, chẳng lẽ Tinh Hải chạy lên mái nhà rồi?
Bằng năng lực của Tinh Hải quả thật có thể dễ dàng làm được điều này. Nhưng mà nó leo lên mái nhà làm gì chứ? Cũng tối lắm rồi, trời lại lạnh nữa…
Trương Tử An đang muốn lấy thang leo lên mái xem thử thì lại nghe Tôn Hiểu Mộng kêu lại.
Hắn chỉ có thể tạm thời bỏ qua chuyện tìm Tinh Hải, chạy tới hỏi: “Làm sao vậy, cần tôi giúp gì sao?”
Tôn Hiểu Mộng vừa mới gọi điện thoại cho Long Tiêm xong, cô giơ hai ngón tay trước mặt hắn: “Có hai việc. Một, bệnh của Richard tôi chỉ mới chẩn đoán sơ bộ, chỉ khi thực hiện xét nghiệm sinh thiết hoặc mổ lồng ngực kiểm tra, không thì không có cách nào chẩn đoán chính xác được bệnh tình, tôi chỉ có thể dựa theo phương pháp này để điều trị mà thôi.”
Khi nói ra những lời này, cô dùng thái độ của bác sĩ đối với người chủ của vật nuôi, có bao nhiêu lời phải nói ra luận rõ ràng.
Tôn Hiểu Mộng ngày thường nói chuyện lưu loát rạch ròi, không yểu điệu ướt át, lúc này lại nghe càng mạnh mẽ vang dội.
Trương Tử An nghe cụm từ “Xét nghiệm sinh thiết” và “Mổ lồng ngực kiểm tra” bất chợt rùng mình. Hắn gật đầu một cách khó khăn, tỏ vẻ bản thân đã hiểu.
“Tỉ lệ tử vong do vi khuẩn Aspergillosis gây ra rất cao. Chuyên môn tôi có hạn, thiết bị cũng không đủ. Vậy anh có cân nhắc việc muốn đưa Richard đến bệnh viện thú cưng lớn hơn không? Nơi ấy bác sĩ kinh nghiệm nhiều hơn, thiết bị cũng đủ đầy hơn.” Cô kiến nghị.
Trương Tử An lắc đầu từ chối. Richard hoàn toàn không thể rời khỏi cửa hàng thứ cưng được, cho dù có thể rời đi thì mấy bệnh viện thú cưng lớn ở Tân Hải cũng rất xa, bệnh tình Richard vô cùng nguy cấp, bên ngoài đường sá đông đúc lại phải đến đó kể rõ bệnh trạng của Richard cho bác sĩ, hơn nữa có lẽ còn phải xếp hàng chờ đợi, phỏng chừng lúc ấy đã quá muộn…
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader
LINK DONATE ỦNG HỘ DIỄN ĐÀN