
Chương 271: Ngôn ngữ chân chính
Editor: Nguyễn Quyên
Beta: Ngân Y
Về việc chỉnh người cả Trương Tử An và Richard đều vô cùng tài năng, nhất là Richard, hiếm khi lòng tốt của nó trỗi dậy, đã vậy còn nghe Tiểu Cần bị người khác cười nhạo khiến nó khá tức giận. Trương Tử An kể lại chuyện đã xảy ra với Diệc Nhạc và mẹ Cốc Nhạc ở trước cửa hàng. Hắn kể mình đã tốt bụng cứu người nhưng lại bị cậu nhóc đầu gấu đó đánh lại, mà Cốc Nhạc, người không biết sự thật lại đi tin lời nói dối của thằng nhóc đó, nghĩ Trương Tử An là người xấu.
“Quác! Bổn đại gia đồng ý. Thằng nhóc đầu gấu này quá hư, phải dạy cho nó một bài học, sau này gặp trẫm phải mổ chết nó!” Richard cũng đồng cảm, “Lúc nằm viện luôn có vài đứa đầu gấu muốn vặt lông bổn đại gia, đúng là xúc phạm người có quyền thế mà!”
Hai người đơn giản nói chuyện vài câu, xác định mục tiêu chung, về phần chi tiết tuỳ cơ ứng biến là được rồi. Tóm lại, lần này cậu nhóc đầu gấu đó sẽ nhận được một bài học đáng giá, bọn họ thề sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Dạy dỗ thằng nhóc đầu gấu đó chỉ là chuyện nhỏ, trừ khi nó không đến cửa hàng thú cưng nữa chứ chỉ cần nó đến, nhất định sẽ được dạy dỗ kĩ càng. Trương Tử An thấy hai con vẹt mặt đỏ đã ăn uống no say, tình trạng khỏe mạnh liền hỏi Richard: “Mày có cần tao giúp đỡ gì trong quá trình huấn luyện không?”
“Quác?” Richard bất ngờ ngước lên nhìn hắn chằm chằm, “Sao ngươi biết bổn đại gia cần giúp đỡ?”
Trương Tử An giả bộ thần bí cười cười không trả lời, tất nhiên từ Tinh Hải hắn mới biết Richard cần giúp đỡ nhưng có một số việc sao có thể nói toạc ra được chứ?
Richard nghi ngờ đợi một lát, thấy hắn không trả lời liền nói: “Quác! Tên nhóc ngươi đúng là càng ngày càng thông minh… Đây là minh chứng của gần mực thì đen, gần đèn thì sáng trong truyền thuyết sao? Bỏ đi. Dù có thông minh đến đâu, ngươi cũng không thể sánh được với bổn đại gia đâu. Nhưng bổn đại gia thực sự cần người giúp đỡ…”
Nó quay lại nhìn Nafina, Tuyết Sư Tử và Lão Trà “Đừng nói là người, ngay cả móng mèo trẫm cũng muốn mượn.”
“Hả? Cái gì? Mày cũng muốn bọn chúng giúp à?” Trương Tử An sửng sốt, thầm bảo kế hoạch đang đi sai hướng rồi, Tinh Hải nói chỉ cần hắn và Tôn Hiểu Mộng giúp đỡ, không bảo bọn Nafina giúp… Chẳng lẽ tương lai bị thay đổi rồi?
Tim hắn như thắt lại, thời tiết lạnh lẽo nhưng lưng hắn lại ướt đẫm mồ hôi.
Richard khinh thường nói: “Đây chẳng qua là một bài kiểm tra IQ thôi, ngươi đúng là ngu ngốc, làm hại bổn đại gia tin tưởng ngươi! Câu này trong tiếng Nhật là ‘猫 の 手 も 借 り た い*’, ‘Đến tay của con mèo cũng muốn mượn’, hay dịch đúng nghĩa là ‘Bận tối mắt tối mũi’. Lẽ nào ngươi tưởng bổn đại gia để ba con mèo ngốc đó giúp thật à…”
* Ý chỉ những lúc quá bận rộn, làm mãi không hết việc nên muốn nhờ ai đó đến phụ một tay, dù có là mèo (vốn chỉ có ích trong việc bắt chuột) cũng được!
Trước khi từ “mèo” được nói ra, mỏ của Richard đã bị Trương Tử An nắm lại.
“Cẩn thận kẻo hoạ từ miệng mà ra.” Trương Tử An cảnh cáo mới buông tay.
Hắn thầm thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ kế hoạch không có gì thay đổi.
Mặc dù Lão Trà không hiểu lắm nhưng giọng điệu có vẻ coi thường mèo của Richard đã được nó tinh ý nhận ra, nó không khỏi khịt mũi, nhặt một mảnh lông chim màu xanh lục rơi trên mặt đất, chỉ một cái búng chân, lông chim xoay tròn, vẽ một vòng cung màu xanh nhạt trên không, bắn ngay mông Richard.
“Quác!”
Cũng may Richard đã bị nhiều lần, mắt thấy bông cúc không an toàn, nó nhanh chóng đập cánh bay lên né tránh nguy hiểm. Cái lông màu xanh lá xoẹt qua mông nó đập vào trên tường kia trước khi rơi xuống.
“Quác! Ngươi nói chuyện đàng hoàng được không! Không vừa ý liền động thủ vậy hả! Quân tử động khẩu không động thủ!” Richard núp sau Trương Tử An từ xa phản đối Lão Trà, đáng tiếc Lão Trà lại không thèm để ý nó.
Lão Trà lặng lẽ uống trà như không có chuyện gì xảy ra.
Richard một lần nữa biết được sự thật đáng buồn rằng nó đang ở tầng lớp cuối chuỗi thức ăn ở cửa hàng này bèn không khỏi thở dài. May mắn Trương Tử An còn ở dưới nó…
“Mày có thể nói tiếng Nhật được hả?” Trương Tử An tò mò hỏi khi nghe cách nó bắt chước nói tiếng Nhật.
“Đương nhiên, tiếng Nhật cũng không phải là một ngôn ngữ phức tạp.” Richard chưa hết hoàn hồn, suy nghĩ có chút trì độn, “Ngươi hỏi cái này làm gì?”
“Này! Mày hiểu mà!” Trương Tử An nháy mắt với nó.
Richard: “… Ngươi nhìn hình là hiểu rồi, dịch ra làm gì chứ!”
Trương Tử An lại lần nữa vội vã nắm cái mỏ của nó, “Đừng nói nữa, đang giữa ban ngày ban mặt mà…”
Nó rên lên mấy tiếng Trương Tử An mới buông ra.
Richard phì phò hít thở vài cái, bất mãn mắng: “Ngươi cũng biết đang là ban ngày à… ”
Trương Tử An quay đầu nhìn lại thì thấy Nafina và Tuyết Sư Tử đang nhìn chằm chằm hắn với vẻ mặt khinh thường cùng kinh tởm, Lão Trà giả vờ bật lớn tiếng TV lên, làm như không nghe thấy, chỉ có Tinh Hải là vẫn vô tư chơi trốn tìm với mèo Mỹ lông ngắn.
Hắn ho khan vài tiếng, nghiêm nghị nói với Richard: “Chúng ta trở lại vấn đề chính đi, muốn tao giúp thế nào đây?”
Richard suy nghĩ một lúc, nói, “Ngươi có biết ‘Đọc mật mã’ là gì không?”
Trương Tử An tỏ vẻ tao không có bị mất trí nhớ, lập tức trả lời: “Không phải mày đã nói rồi sao?”
“Đúng nhưng xét cho cùng, nó là một thuật ngữ chuyên môn chỉ để giao tiếp trong máy tính và điện tử, còn trong ngôn ngữ có một bộ lý thuyết tương ứng khác.” Richard vênh váo tự đắc nói, “Dù là người hay động vật, bản chất của giao tiếp hàng ngày là truyền đạt thông tin, việc truyền tải thông tin được thực hiện thông qua ngôn ngữ. Mọi người sử dụng nhiều phương tiện ngôn ngữ để mã hóa, gửi, nhận và giải mã thông tin nhằm đạt được mục đích truyền đạt thông tin. Các phương tiện ngôn ngữ này bao gồm nhưng không giới hạn ở lời nói, văn bản, cử chỉ, hình ảnh, mã máy tính, v.v… Ngay cả bổn đại gia cũng không thể thành thạo hết tất cả chúng được.”
Nó dừng lại một lúc, nhảy xuống chậu uống một ít nước để thông họng rồi nói tiếp: “Bổn đại gia định dạy hai con vẹt ngốc này nói chuyện, cái gọi là ‘nói chuyện’ tức là văn nói, phụ thuộc hoàn toàn vào giọng nói, truyền đạt thông tin liên quan đến một thuật ngữ chuyên ngành — segment, có nghĩa là ‘phân đoạn’ trong tiếng Trung. Các phân đoạn này chủ yếu nhắm vào ngữ hệ Ấn – Âu, ngữ hệ Hán – Tạng phổ biến hơn nhưng lại khá phức tạp. Ngươi có biết bốn ngữ hệ chính không?”
“Không biết.”
“Thôi bỏ đi, đúng là đồ ngốc.” Richard thở dài, “Đừng hỏi những thứ này, chỉ cần cẩn thận lắng nghe là được.”
Trương Tử An lấy hết nhiệt huyết của kỳ thi đại học năm đó ra, trừng mắt cẩn thận lắng nghe, cố gắng tiêu hóa những kiến thức này — biết đâu ngày nào đó hắn có thể dùng đến để vênh mặt được đấy nhỉ?
“Phân đoạn trong ngôn ngữ học tương đương với mã trong máy tính và truyền thông điện tử-mã. Mã là đơn vị cơ bản trong ngôn ngữ máy tính, và phân đoạn cũng là đơn vị cơ bản trong ngôn ngữ học, nó là đơn vị nhỏ nhất và không thể thiếu trong đơn vị cơ bản của phân đoạn.” Richard đi một vòng lớn, và cuối cùng đã quay lại. “Giải mã và mã hóa là phân đoạn và tổ hợp lại các phân đoạn trong ngôn ngữ học. Ngươi có hiểu ý nghĩa này không?”
“Tao không hiểu.” Trương Tử An thành thật trả lời, gương mặt hoàn toàn bối rối.
Richard đã quá hiểu về sự ngốc nghếch của hắn nên giải thích thêm: “Miễn là ngươi học được điều này, ngươi có thể rút ra suy luận về từ vựng hàng ngày, đó là ‘khái quát hóa’ trong ngôn ngữ học. Ví dụ, hãy hiểu từ ‘con vẹt xanh’. Với từ ‘xanh’, ngươi có thể kết hợp từ mới ‘vẹt xanh’ theo cách riêng của mình. Đây là điểm khác biệt cơ bản giữa ‘lưỡi vẹt’ và lời nói thực.”
Nó nghiêm túc nhìn hắn và kiêu ngạo nói, “Muốn bổn đại gia dạy chúng là điều nói thật.”
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader
LINK DONATE ỦNG HỘ DIỄN ĐÀN