
Chương 268: Lười biếng như ta
Editor: Lam Liên
Beta: Quả nho lớn
Nghe hai con vẹt mặt đỏ nói ra được từ đầu tiên nhanh như vậy, Trương Tử An thật sự rất ngạc nhiên, cái này không phải hắn muốn nhanh chóng hoàn thanh mà là do thời gian không đợi người.
Richard lại như có chút thất vọng, nó xoay chuyển tròng mắt, cúi đầu xuống ngực khép chặt hai cánh chui ra khỏi lồng sắt, giơ móng vuốt lên đá cửa lồng đóng lại.
“Thế nào rồi?” Trương Tử An mong đợi hỏi.
“Chẳng ra gì.” Richard duỗi cánh ra một chút, lấy thân hình to lớn của nó chui vào lồng chim kia thật sự rất ủy khuất, chỉ cần nhảy một chút là sẽ đụng đầu vào lồng sắt.
“Không phải rất thuận lợi sao? Mới có một lát đã nói được ‘ xám ’ rồi mà.” Trương Tử An tỏ vẻ không hiểu.
Richard không kiên nhẫn mà vẫy vẫy cánh, “Đừng nói cái này nữa, mau chuẩn bị cơm sáng và nước cho bổn đại gia đi, vừa khát vừa đói làm việc thế nào được?”
“Được rồi, chờ một lát.” Trương Tử An thở dài, cảm thấy mình có chút quá nóng vội, hận không thể lập tức giải quyết chuyện này ngay bậy giờ.
Ngày hôm qua sau khi trở về, hắn đã đi đến siêu thị gần đó mua trái cây tươi và rau hữu cơ. Lên phòng bếp ở trên tầng hai, hắn cắt trái cây và rau ra thành từng miếng nhỏ và trộn chúng lại với nhau, sau đó lại rắc lên và hạt dưa đậu phộng, cho vào bát trộn như salad, tuy rằng hơi xấu nhưng không ra sao, thế này là đã đủ dinh dưỡng đối với loài chim rồi.
Bưng bát thức ăn đi xuống dưới tầng, Richard thấy rau xanh hiếm lắm mới gặp mắt lập tức sáng lên, bay qua dùng móng vuốt bám vào bên cạnh bát thức ăn, cúi đầu mổ.
“Quack quack! Cái đồ vô lương tâm nhà ngươi cuối cùng cũng chịu mua rau! Bổn đại gia suýt quên rau dưa có mùi vị như thế nào rồi đấy……”
“Câm miệng đi, ăn cơm cũng không khiến ngươi ngậm miệng lại à!” Trương Tử An lấy một ít salad nhỏ bỏ vào lồng của vẹt mặt đỏ, thuận tiện bổ sung thêm nước cho chúng nó.
Trương Tử An kéo cửa cuốn ra, gió mùa thu từ ngoài cửa tràn vào. Hắn hít sâu một hơi để không khí lạnh tràn vào trong cơ thể, cảm giác như có một dòng suối cam tuyền mới từ dưới chỗ sâu nhất của mặt đất trồi lên chảy thẳng đến từng lá phổi, tinh thần cũng sảng khoái hơn.
Tinh Hải hoạt bát hiếu động, Nafina thân thể mạnh mẽ, Tuyết Sư Tử lông như lông cừu nên chúng nó đều không cảm thấy lạnh. Lão Trà vì tuổi đã cao nên có chút sợ lạnh, nhưng nó đang ở trong chỗ sâu nhất của cửa hàng lại nằm trên thảm điện, trên người còn mặc áo khoác ngoài nên nó cũng không cảm thấy gió thu lạnh mấy. Richard hắt xì một cái, oán giận nói: “Khi nào mới có thể có cửa hả? Bổn đại gia chính là chim nhiệt đới, cứ nóng lạnh bất ngờ thế này thì bị cảm mất.”
“Cửa sẽ có, qua mấy ngày nữa sẽ tốt thôi.” Trương Tử An vô tâm an ủi nói.
Đi ra bên ngoài, hắn kéo cửa cuốn xuống một lần nữa, chỉ là không khóa lại rồi chạy chậm đến cửa hàng ông Lý và bà Lý mới chuyển tới.
Bên ngoài của cửa hàng không có thay đổi gì so với tiệm trái cây trước kia, chỉ là biển cửa hàng đổi thành “Tiệm ăn vặt Lý thị”.
Hắn đẩy cửa đi vào, thấy trong tiệm đã được dọn dẹp sạch sẽ, chín chiếc bàn ăn và ghế tương ứng được xếp thành hình vuông, chờ đợi khách tới.
Bà Lý chính cầm giẻ lau bàn, vừa thấy Trương Tử An liền lập tức tươi cười chào đón, “Trương Tử An tới rồi hả, đã chuẩn bị xong cho cậu rồi, đặt ở trên quầy đấy.”
“Được rồi ạ, thím đang bận để cháu tự đi lấy được rồi.” Trương Tử An tự mình chạy đến cạnh quầy, cầm hộp xốp giữ nhiệt lên, nhìn vào phòng bếp phía sau không thấy ông Lý.
“ Chú Lý không có ở đây ạ?” Hắn thuận miệng hỏi chuyện.
“Ông ấy ra chợ nhập hàng.” Bà Lý mỗi khi lau xong một cái bàn còn kiểm tra lại hộp khăn giấy, hộp tăm xỉa răng, lọ ớt cay, bình dấm trên bàn có đầy hay không.
Trương Tử An thấy dáng vẻ này của bà giống như là đang chuẩn bị khai trương, liền hỏi: “Thím Lý, bao giờ mọi người khai trương?”
“Hôm nay, tí nữa sẽ khai trương.” Bà Lý tươi cười hớn hở nói.
“Chúc mừng, thật không dễ dàng mới có thể khai trương.” Trương Tử An nói lời chúc mừng, lặng lẽ sờ sờ vào túi, bóp tiền hắn không mang theo trên người nên chỉ có thể tìm cơ hội khác đưa bao lì xì khai trương. Hắn tưởng rằng phải mấy ngày nữa họ mới khai trương, không ngờ lại nhanh như vậy.
“ Cũng tàm tạm, cuối cùng cũng có cửa hàng của riêng mình.” Bà Lý lau xong một cái bàn, không cố kỵ nói thẳng, “Chúng ta tính sớm khai trương một ngày thì có thể kiếm tiền sớm một ngày, kiếm đủ rồi sẽ lấy tiền mua một căn nhà ở gần đây.”
Trương Tử An tương đối lười biếng, có thể nói là không áp lực thì sẽ không nhúc nhích, một người ăn no cả nhà không đói bụng, chính hắn cũng rõ ràng điểm này. Nhưng vợ chồng bà Lý không giống như vậy, đời này bọn họ đã đi qua một nửa, nhưng vì muốn con cái có cuộc sống tốt hơn nên vẫn phải vất vả cần cù phấn đấu. Người sống có mục tiêu luôn là người đáng kính, Trương Tử An cũng như vậy, nhìn bà Lý đang mong chờ vào một tương lai tốt đẹp lòng kính trọng của hắn đột nhiên sinh ra, đồng thời cũng căm thù sự lười biếng của mình đến tận xương tuỷ……
Mấu chốt ở chỗ, hắn cũng muốn vì con cái mà phấn đấu! Nhưng mà giờ đến bạn gái hắn còn không có thì phấn đấu như thế nào? Đừng nói là con cái, ngay cả truyện kết hôn cũng là hy vọng xa vời! Nghĩ đến điều này, hắn liền cảm thấy thế giới này tràn ngập ác ý. Thôi, vẫn tiếp tục lười biếng tiếp đi.
Bà Lý không biết trong nháy mắt suy nghĩ của Trương Tử An đã xoay chuyển rất lớn, tâm chí hùng tráng vừa mới sinh ra đã lập tức chết non……
Lời tuy như thế, Trương Tử An vẫn là có chút lo lắng a, xung quanh khu này nhà hàng nhỏ quá nhiều, cạnh tranh vô cùng khốc liệt, giống như pet shop vậy, những quán ăn mới vừa khai trương trên cơ bản đều thua lỗ, vợ chồng bà Lý không biết có thể chịu được không?
Yếu tố mấu chốt để kinh doanh tốt chính là chất lượng đồ ăn, nhưng đây là thời đại thông tin với những chiến dịch quảng cáo che cả trời, rượu ngon cũng sợ ngõ sâu, nếu không ai tới ăn cơm thì làm sao biết đồ ăn của nơi này ngon hay không chứ?
Lúc Trương Tử An vừa mới thừa kế pet shop, mặc dù rất tin tưởng vào sự lựa chọn thú cưng của mình nhưng mà một khoảng thời gian dài không có ai tới cửa, thiếu chút nữa đã phải đóng cửa. Nếu không phải có Tinh Hải thì giờ có lẽ hắn đã phải bán cửa hàng đi, ngoan ngoãn lăn trở về đi làm, muốn lười nhác cũng không lười nhác được.
Nhưng mà dù sao tiệm cơm cũng khác pet shop, kể cả làm ăn có kém đi nữa thì cũng không đến mức một vị khách không có. Hôm nay họ khai trương, Trương Tử An không thể nói lời không may mắn, chỉ có thể ở yên lặng chúc phúc cho họ trong lòng.
Sau khi tạm biệt bà Lý, hắn quay về với chiếc hộp xốp giữ nhiệt kẹp dưới nách, mới đi được vài bước đã nhìn thấy phía trước có một thân ảnh nho nhỏ quen thuộc, hai bím
tóc đối xứng, chiếc bịt tai bằng lông xù xù, cặp sách nhỏ màu đỏ, nếu không phải Tiểu Rau Cần thì là ai?
Trương Tử An đang muốn gọi cô một tiếng nhưng tính trẻ con đột nhiên nổi lên, nảy ra ý tưởng đùa nghịch.
Trên mặt hắn hiện lên nụ cười xấu xa, hắn nhón mũi chân bước nhanh về phía trước, nhanh chóng đuổi kịp Tiểu Rau Cần từ phía sau, đang định hét vào tai cô để hù dọa một chút thì lại phát hiện hôm nay Tiểu Rau Cần có chỗ không thích hợp, cô cúi đầu chậm chạm bước đi, khác xa cô bé thường ngày tràn đầy sức sống.
Xảy ra chuyện gì vậy?
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader
LINK DONATE ỦNG HỘ DIỄN ĐÀN