
Chương 252: Lựa chọn bất đắc dĩ
Editor: Hà Thanh
Beta: Ngân Y
“Ôi chao, hai con mèo này đẹp quá!”
Dì Bạch tấm tắc khen ngợi, sau đó cúi người, ngón cái và ngón trỏ như đang đếm tiền vuốt ve, “Mimi, Mimi!”
Vẻ khinh thường trên mặt Nafina đã thấu trời xanh, nó dứt khoát xoay người 180 độ quay lưng về phía bà, như muốn nói: Mimi em gái ngươi! Vả lại trong tay ngươi trống không! Lừa con nít à!
Trương Tử An phát hiện rất nhiều người lớn tuổi thích gọi mèo là “Mimi”, không biết là học được từ đâu, bộ có phim nổi tiếng hay chương trình tivi thời đó gọi như vậy à?
“Ôi, con mèo này thật khôn nha.” Sau khi trêu đùa thất bại, dì Bạch xấu hổ rụt tay lại.
Phốc phốc phốc! Tuyết Sư Tử phun nước miếng tỏ vẻ khinh thường.
“Bây giờ tôi thực sự tin rằng cậu là chủ cửa hàng thú cưng rồi.” Dì Bạch cười nói, “Nếu không phải cửa hàng thú cưng thì lấy đâu ra một con mèo xinh đẹp như vậy chứ? Nói thật, tôi sống đến từng tuổi này rồi nhưng chưa bao giờ thấy qua một con mèo nào xinh đẹp đến thế, dù là mèo nuôi hay mèo hoang ở xung quanh… Lại còn rất thông minh nữa.”
Trương Tử An khiêm tốn nói: “Dì quá khen, tôi chỉ tình cờ có được nó thôi.”
“Này, cậu có bán con mèo này không? Tôi có một cô cháu gái rất thích mèo.” Bà lần lượt nhìn Nafina và Tuyết Sư Tử với vẻ thích thú, như thể đang phân vân chọn con nào tốt hơn.
“Không bán.” Trương Tử An chuyển chủ đề, không buông tha cơ hội kinh doanh nào, “Nhưng nếu dì muốn mua mèo, dì có thể đến cửa hàng của tôi xem. Có rất nhiều loại mèo ở đó.”
“Thật không? Đẹp như hai con này không?” Bà hỏi đầy mong đợi.
“Cái này…” Trương Tử Anh dừng một chút, trầm giọng nói, “Dì là người ngoài nghề nên không biết! Chọn mèo cần chọn tính cách! Nhìn hai con mèo này tuy bề ngoài đẹp đẽ nhưng tính tình thật sự không tốt lắm, nó rất lạnh lùng, khó đến gần, dì có cảm thấy như vậy không?”
Dì Bạch nghe xong câu nói này liền nhìn kỹ hai con mèo… quả thật là như vậy! Từ phần ria méo đến cái đuôi nhọn của con mèo lông vàng, mỗi một sợi lông đều toát ra vẻ lạnh lùng, mặt ủ mày chau cùng đôi mắt lạnh lùng như thể mọi sự vật đều không xứng để nó nhìn đến. Con mèo trắng thì khá hơn một chút nhưng nó cũng không hứng thú với ba người đang ở đây, chỉ quay quanh con mèo vàng, kêu meo meo liên tục như muốn lấy lòng.
Trương Tử An nhân cơ hội xúi giục bà, “Dì thấy chưa? Nuôi chúng nó giống như nuôi hai con trời vậy, người biết chọn sẽ không mua vì tính tụi nó xấu lắm! Ở cửa hàng của tôi có những con mèo ngoan ngoãn thân thiện hơn, nếu dì muốn mua, tôi sẽ cho địa chỉ, có thời gian thì đến xem nhé?”
“Được rồi, lát nữa cậu viết địa chỉ cho tôi, khi nào có thời gian tôi sẽ đưa cháu gái đến xem — nhưng phải chờ một khoảng thời gian đã, mấy ngày này phải chăm sóc chị dâu già, tôi không phân thân đi được.” Dì Bạch tiếc nuối nói.
“Không sao, bất cứ lúc nào tôi cũng sẵn lòng chào đón, đợi một khoảng thời gian nữa cũng tốt, bây giờ cửa tiệm đang chuẩn bị sửa chữa, đến lúc đó tôi sẽ giảm giá cho dì.” Trương Tử An xuất phát từ lương tâm nói, “Đúng rồi, cháu gái của dì bao nhiêu tuổi? Có đẹp không?”
Dì Bạch: “…”
Trương Tử An nhanh chóng giải thích: “Ý tôi là, xem dì chăm sóc bản thân rất tốt, nếp nhăn trên mặt đều không có, nhất định là vẻ đẹp tự nhiên, không biết cháu gái của dì có xinh đẹp như dì không?”
Không có người phụ nữ nào không thích được khen đẹp. Dì Bạch được khen lòng tươi như hoa, cười đến không khép được miệng, đưa tay xoa xoa mặt, nhỏ giọng: “Miệng đứa nhỏ này dẻo thế! Nhưng coi như cậu nói đúng, rất nhiều người lần đầu gặp đều không tin tôi đã 52 tuổi rồi! Nếu không như vậy làm thế nào tôi có thể chăm sóc chị dâu được chứ?”
Hả? Trương Tử An nghe được điều này rất bất ngờ.
Hắn quay đầu nhìn Quách Đông Nhạc, Quách Đông Nhạc không phản bác câu nói này nhưng trên mặt có chút ảm đạm.
Trương Tử An cẩn thận quan sát khuôn mặt của dì Bạch.
Vừa rồi chỉ ba hoa nói đại, bây giờ hắn mới gạt ý nghĩ đùa giỡn sang một bên, điều này thật sự cũng có chút đúng.
Dì Bạch nói không sai, ngoài 50 tuổi nhưng da bà rất đẹp, ít nếp nhăn, khuôn mặt trái xoan trắng trẻo, không biết sau này là đẹp tự nhiên hay là bảo dưỡng đúng cách, nhìn chỉ như tầm 40 tuổi…
Trương Tử An nghĩ đến tình trạng của mẹ Quách Đông Nhạc, cuối cùng cũng hiểu.
Dì Bạch có thể chăm sóc mẹ của Quách Đông Nhạc vì mẹ của anh ta vẫn chưa quên bà, vẫn có thể nhận ra bà.
Khu dân cư kiểu cũ này…
Những người hàng xóm đã sống với nhau mấy chục năm…
Dì Bạch so với nhiều năm trước cũng không thay đổi quá nhiều.
Đó là lý do cho dù Quách Đông Nhạc không hài lòng lắm với sự chăm sóc của bà nhưng cũng đành chịu. Đối với mẹ anh, dì Bạch hiện tại là người không thể thay thế, là người có thể có được tín nhiệm của bà nhưng bản thân Quách Đông Nhạc lại không được bởi từ nhỏ đến khi lớn lên rồi trưởng thành như bây giờ giờ, bất kể là khí chất hay vẻ bề ngoài của anh, tất cả đều có sự thay đổi rất lớn.
Trương Tử An trong lòng thở dài, ở phương diện nào đó hắn đồng tình với Quách Đông Nhạc, mặc dù dì Bạch chăm sóc không chu toàn nhưng có còn hơn không, nếu mẹ anh không có người chăm sóc sẽ rất nguy hiểm —về tình thì vẫn có thể lượng thứ được, dù sao dì Bạch cũng không phải nhân viên hộ lý chuyên nghiệp nên không thể nói đến phẩm chất chuyên môn và đạo đức nghề nghiệp, chỉ là vì muốn kiếm thêm một khoản thu nhập nên nhận công việc này.
Quách Đông Nhạc vẻ mặt phức tạp gật đầu với hắn, từ thay đổi của ánh mắt và biểu cảm trên mặt anh, hắn biết rằng mình đã đúng. Mẹ của Quách Đông Nhạc trước đây là một người rất ôn hòa nhưng kể từ khi phát bệnh, bà thường đa nghi và nhạy cảm, chỉ những người quen trước đây mới có thể khiến bà cảm thấy an toàn. Phần lớn dân cư trong tòa nhà này đều đã dọn đi, thỉnh thoảng có vài người mới chuyển đến để thuê ở tạm thời, sau khi đã loại trừ những hàng xóm nam và những người hàng xóm quá già ngay cả chính mình không thể chăm sóc được thì không còn nhiều lựa chọn — Dì Bạch là một trong còn lại.
“Lên lầu trước đi, chúng ta ở đây nói chuyện lâu như vậy, tôi có chút lo cho mẹ.” Anh thúc giục.
“Đứa nhỏ này lo lắng quá rồi, đi nào đi nào, lên lầu thôi.” Dì Bạch cười không vừa ý, ra hiệu với Trương Tử An rồi quay lại hành lang.
“Đi thôi.” Quách Đông Nhạc xách lồng chim đuổi theo phía sau.
Trương Tử An ở đằng sau, búng tay hai cái ra hiệu cho Nafina và Tuyết Sư Tử đi theo.
Mấy tòa nhà dân cư kiểu cũ này hành lang khá hẹp, về cơ bản việc di chuyển thiết bị điện hoặc đồ đạc lớn có thể bị kẹt lại. Trương Tử An đi theo dì Bạch và Quách Đông Nhạc, thấy đủ loại hình vẽ bậy của trẻ em trên bức tường phía bên phải hành lang, hầu như không có chỗ nào trống.
“Lầu hai này…” Dì Bạch đi đằng trước, lên cầu thang, nhắc nhở: “Hành lang hơi tối, cẩn thận bước chân.”
“À, tôi đã biết, cám ơn.” Trương Tử An nói.
Thiết kế của các công trình nhà ở kiểu cũ thường không được thân thiện với người sử dụng, ví dụ như cầu thang quá cao gây bất tiện cho người già, trẻ em và vật nuôi khi lên xuống, tòa nhà này cũng thế.
Tuyết Sư Tử vừa nhìn bậc thang cao lập tức mặt mày nhăn lại: “Meo meo! Thật đáng ghét! Không thể đổi sang tòa nhà có thang máy sao? Lông bị bẩn rồi!”
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader
LINK DONATE ỦNG HỘ DIỄN ĐÀN