Chương 248: Cosplay
Editor: Linh A
Beta: Quả nho lớn
Chiếc xe đi đến một khu phố cổ yên tĩnh và hẻo lánh ở quận Nam Thành, từ từ giảm tốc độ, dưới sự hướng dẫn của Quách Đông Nhạc, xe dừng lại bên đường.
Trương Tử An và hai con mèo dẫn đầu xuống trước.
Trong những ngày trước khi giải phóng, quận Nam Thành được xem là khu vực phồn hoa nhất ở thành phố Tân Hải, có không ít lãnh sứ quán và cơ quan nước ngoài hoạt động trong khu vực, đến bây giờ những kiến trúc đó đều đã trở thành đài kỷ niệm hoặc viện bảo tàng. Con đường mà họ đang đứng ở ngay bên cạnh khu vực sứ quán, vì vậy vẫn còn duy trì được dáng vẻ cổ kính như mấy chục năm trước. Hai bên đường không quá rộng rãi, cây tiêu huyền (*) được trồng thành hàng, những chiếc lá vàng to chừng bàn tay xào xạc trong gió cuối mùa thu, thỉnh thoảng có những chiếc lá khô bị thổi rơi, màu vàng phủ kín khắp nơi.
(*) Cây tiêu huyền: tên khoa học là Platanus, thân cao, tán lá xanh tốt, sinh trưởng nhanh, dễ sống, khả năng chống ô nhiễm không khí cao, được trồng rộng rãi làm cây xanh đường phố.
Thời tiết hôm nay rất tốt, buổi sáng se se lạnh, hơi nhiều mây, nhưng buổi trưa thì hoàn toàn trong xanh. Ánh mặt trời chiếu thẳng xuống qua những kẽ lá tựa như vô số lưỡi kiếm sắc bén, tạo thành những vệt sáng thay đổi màu sắc rực rỡ trên nóc xe.
“Thời tiết thật là đẹp.” Trương Tử An tự lẩm bẩm một mình, “Phù hợp cho việc đi tản bộ.”
Hắn cúi người xuống nhặt lấy một chiếc lá rụng, giơ lên trên đỉnh đầu che ánh nắng mặt trời, có thể đếm rõ ràng số đường vân lá ở mặt sau.
Hai bên đường phố không có kiến trúc cao lớn, cao nhất cũng chỉ là nhà ba tầng, trong đó có không ít công trình kiến trúc kiểu phương Tây. Có một vài tòa nhà có vườn riêng, vừa nhìn đã biết đó trước kia là biệt thự của người phương Tây, bức tượng nữ thần trong đài phun nước, cây cảnh được chăm sóc cắt tỉa khéo
léo, xích đu đung đưa trong gió, tượng điêu khắc thiên sứ với đôi cánh dài, phong cách nước ngoài mang hương vị say lòng người phả vào mặt… Phải nói như thế nào đây, so với kiến trúc Trung quốc cùng thời đại đúng là hiện lên vẻ trang trọng hơn.
Quách Đông Nhạc cũng xách lồng vẹt xuống xe, tài xế vẫy tay chào rồi lái xe rời đi.
“Nhìn tôi làm gì?” Quách Đông Nhạc cúi đầu nhìn bản thân mình, không hiểu vì sao Trương Tử An lại nhìn anh ta chằm chằm.
“Không có gì.” Trương Tử An nhún vai.
Thật ra thì vừa rồi trong nháy mắt hắn nghĩ Quách Đông Nhạc sẽ trở thành nhà thiết kế chắc chắn có quan hệ với việc lớn lên và sinh sống ở khu phố tràn đầy hơi thở nghệ thuật và lãng mạn này. Con người luôn chịu ảnh hưởng của môi trường mà trưởng thành, giống như hắn lớn lên trong cửa hàng thú cưng, sẽ cảm thấy hứng thú với thú cưng vậy.
Môi trường sinh ra con người ——Câu nói ấy không hề sai.
Có lẽ do đã là buổi trưa nên trên đường phố có rất ít người qua lại, chỉ có thể thấy mấy sinh viên đại học đang cầm máy ảnh chụp hình, ngoài ra còn có mấy cô gái ăn mặc xinh đẹp làm người mẫu cho bọn họ chụp, trên tay cầm vũ khí mô phỏng lớn được làm từ nhựa, tạo dáng lạnh lùng hoặc dễ thương đáng yêu.
Trương Tử An cảm thấy mấy sinh viên đó có vẻ quen quen, hình như là khoa nhiếp ảnh của trường đại học nào đó mà hắn đã gặp trên đỉnh núi sương mù, xem ra bọn họ cuối cùng cũng tìm được mẫu chụp ảnh. Còn dáng vẻ của mấy cô gái kia… Xin lỗi, trang điểm quá đậm, nhìn không ra.
Con phố này đúng là địa điểm chụp ảnh tốt, đặc biệt có phong cách và hơi thở mang nét cổ kính, quý tộc của châu Âu.
Bối cảnh mà họ chọn là giáo đường bên ngoài nhà thờ Gothic. Nhà thờ không lớn lắm, cao khoảng bốn tầng, kết cấu gạch đỏ đan xen, hai bên trái phải có một tháp đồng hồ Gothic, trên mỗi một đỉnh nhọn của tháp đồng hồ cũng có một thập tự giá trắng chống đỡ, tất cả đều mang lại cho mọi người ấn tượng về nhà thờ——trang trọng, uy nghiêm, cổ kính.
Lấy nhà thờ này làm bối cảnh thì hoàn toàn có thể nói với người khác là đi chụp ảnh ở châu Âu.
Bốn phía bên ngoài nhà thờ, một đoàn người chụp ảnh, chụp đi chụp lại đến mức quên cả trời đất. Bởi vì người đi đường tương đối ít nên người vây xem cũng ít, đặc biệt là không có mấy ông chú thô tục vây xem. Vấn đề duy nhất chính là thời tiết bây giờ thật sự rất lạnh, mấy cô gái trẻ kia ăn mặc đều rất mỏng manh, lộ cả bắp đùi và cánh tay, gió thổi qua lập tức run lẩy bẩy, còn có một cô gái vừa tạo dáng xong thì không hề có dáng vẻ thùy mị nết na nào hắt hơi một cái, vừa vặn bắn vào một chiếc máy chụp ảnh SLR (máy ảnh phản xạ ống kính đơn) có vẻ là hàng chính hãng và đắt đỏ…
Mấy người trong đoàn chụp hình đại khái cũng là tay gà mờ, loay hoay rất lâu cũng không tìm được góc và ánh sáng thích hợp để chụp hình, làm khổ sinh viên phụ trách giơ tấm phản quang, hai cánh tay cũng giơ đến mức mệt mỏi đau nhức lắm rồi…
“Nhà tôi ở trong ngõ nhỏ kia.” Quách Đông Nhạc xách lồng chim, chỉ vào một hẻm nhỏ trong tầm mắt gần đó nói.
Ngay lúc hai người chuẩn bị bước đi thì nghe thấy phía sau lưng truyền đến âm thanh giẫm lên lá khô xào xạc.
“Này, chờ một chút, xin chờ một chút!”
Trương Tử An quay lại nhìn, là một cậu sinh viên nam cao ráo trong câu lạc bộ chụp ảnh đang đi ngang qua đường. Thấy Trương Tử an quay đầu lại, cậu sinh viên vẫy tay với hắn, biểu thị bọn họ chờ một chút.
Chờ sau khi một chiếc xe chở hàng lao ầm ầm qua, cuốn đống lá cây họ tiêu huyền rụng xuống bay lên, cậu sinh viên cao ráo băng qua đường, chạy đến trước mặt Trương Tử An, thở phì phò.
“Anh ơi… Có thể cho tụi em mượn mèo của anh một chút được không ạ?” Cậu sinh viên nói.
“Hả?” Trương Tử an sửng sốt, “Mượn mèo của tôi?”
“Đúng vậy, câu lạc bộ tụi em đang chụp tác phẩm, coser cảm thấy mèo của anh rất đẹp, bảo em qua mượn một chút.” Cậu sinh viên chỉ vào nhóm câu lạc bộ của mình.
Trương Tử An nhìn một cái, câu lạc bộ đang tạm ngừng chụp, mọi người đều nhìn về phía bên này. Mấy nữ coser khoác áo quân đội dài màu xanh co lại thành một nhóm.
“Câu lạc bộ hoạt động chẳng lẽ không phải là phải tự chuẩn bị đạo cụ à?” Hắn hỏi.
Cậu sinh viên cao gầy gật đầu. “Đúng vậy.”
“Vậy tại sao lại không tự chuẩn bị mèo?”
Cậu sinh viên im lặng, “Thật ra thì ban đầu câu lạc bộ không có ý định này, là do mấy coser thấy mèo của anh nên mới nghĩ ra.”
“Xin lỗi tôi không đồng ý.” Trương Tử An thẳng thắn từ chối.
“Vì sao vậy ?” Sinh viên nam ngạc nhiên hỏi.
“Các cậu chụp hình cho mấy cô gái thì liên quan gì đến tôi!” Trương Tử An vừa nhìn đã biết rõ chân tướng, cái gọi là câu lạc bộ chụp ảnh chính là mượn việc chụp ảnh để đi cua gái mà thôi. Trương Tử An thân là cẩu độc thân làm sao có thể may áo cưới, bắc cầu cho người khác được.
Lời nói thật thẳng thắn đơn giản thường khiến người khác cảm thấy tổn thương nhất.
Cậu sinh viên khó xử gãi đầu, quay đầu nhìn nhóm bạn. Nhóm bạn không biết cậu ta gặp phải người khó tính, còn vẫy tay cười với cậu ta, giục cậu ta nhanh lên.
Cậu ta lặng lẽ lấy điện thoại ra mở Alipay, nói nhỏ với Trương Tử An: “Em thuê có được không? Cho thuê một ngày… À không, cho thuê nửa ngày mất bao tiền vậy?”
“Xin lỗi, chúng tôi còn có việc, không có cách nào giúp mấy cậu được.” Hắn quả quyết từ chối, không phải bới vì ghen tị, mà là sợ chàng trai tốt đi vào con đường sai lầm.
“Chờ đã!” Cậu sinh viên ngăn hai người bọn họ lại, “Chắc anh không biết, lần chụp hình này chúng em sẽ đem đi tham dự triển lãm ảnh của trường học, sẽ đăng tải lên trên mạng.”
Trương Tử an không hiểu ý của cậu ta, “Vậy thì sao?”
“Anh suy nghĩ kĩ xem, đợi đến khi tụi em giành được giải thưởng lớn trong cuộc triển lãm tranh của trường, chờ coser trong câu lạc bộ nổi tiếng trên mạng thì mèo của anh không phải cũng được nổi tiếng theo sao?” Cậu sinh viên cao gầy tràn đầy tự tin nói.
Trương Tử An: “…” Tự tin của cậu từ đâu ra vậy?
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader
LINK DONATE ỦNG HỘ DIỄN ĐÀN