
Chương 244: Mẫu đơn cổ đen
Edit: Lem
Beta: Quả nho lớn
Trương Tử An theo dõi từ bên ngoài nhà chim Phượng Minh, tưởng rằng bên trong nhà chim là một khu tổng thể, nhưng khi đi theo giáo sư Vệ Khang bước vào trong, mới chú ý tới không phải như thế. Bên trong thật ra có xây các vách ngăn, để phân chia các loại chim khác nhau. Họ đứng ở khu vực này vào lúc này, tất cả đều là vẹt.
“Giáo sư Vệ! Chú ý tắt đèn!”
Bên tai truyền đến thanh âm khàn khàn khô khan, bọn Trương Tử An quay đầu nhìn lại, một con vẹt xám châu Phi rất giống Richard đứng trên nhành cây khô, rất có hứng thú đánh giá bọn họ – tuy rằng bề ngoài rất giống, nhưng ánh mắt không đươc linh động như Richard. Câu nói vừa rồi, chắc là nó nói.
Vệ Khang cười cười chỉ nó. “Đây là con vẹt xám nghịch ngợm nhất ở chỗ chúng tôi, tương đối thông minh, nhân viên đặt cho nó cái tên “Tư Thông”. Nó nghe được nhân viên khác sau khi hết giờ làm nói “Chú ý tắt đèn”, lại học được.”
“Chào ngươi! Đi làm đừng quên quét mặt!” Nó còn nói thêm. Những lời này vừa nghe là biết nó học theo nhóm nhân viên nơi ấy.
Nếu chưa gặp Richard, Trương Tử An chắc hẳn còn có thể cảm thấy kinh ngạc, nhưng hắn lúc này chỉ lễ độ cười cười, thuận miệng hùa theo vài câu. Bởi vì tiếng nói của con vẹt này rất khác so với con người, vừa to vừa khàn, chỉ có thể cố gắng mới nhận ra nó đang nói gì.
“Trong tiệm còn có một con vẹt khác còn thông minh hơn.” Quách Đông Nhạc đột nhiên nói.
“Hả?” Vệ Khang sửng sốt.
“Hơn nữa nó nói lên quả là rất giống con người.” Quách Đông Nhạc lại bổ sung nói.
Trương Tử An cảm thấy ánh mắt Vệ Khang trở nên vô cùng nóng, trong lòng thầm mắng Quách Đông Nhạc nhiều chuyện, vội vàng giải thích: “Không không, con vẹt của tôi chỉ thông minh bình thường, nói chuyện cũng không lưu loát.”
Quách Đông Nhạc không hiểu vì sao hắn khiêm tốn như thế, điều này cùng với nhận thức của anh ta về Trương Tử An không giống nhau.
Trương Tử An có lời khó nói, chỉ một Nafina đã khiến Vệ Khang giống ma nhập, nếu thêm một con vẹt xám mồm mép ba hoa, không chừng Vệ Khang sẽ hoàn toàn nổi điên.
Nghĩ đến Nafina, hắn quay lại liếc một cái. Nafina bước những bước tao nhã ở phía sau, thỉnh thoảng lại lấy ánh mắt cao ngạo và thận trọng quét xung quanh những con chim đang bay lượn, giống như tuần tra lãnh địa của nó.
Tuyết Sư Tử một tấc cũng không rời, theo sau Nafina, nếu còn con chim đui nào bay quá gần, nó lập tức dúng tốc độ cực kỳ nhanh chắn ở trước người Nafina, rồi
đuổi chúng ra xa . Như thế cũng tốt, vừa rồi nữ lái xe Jamie kia kể lại lúc đến nhà chim chơi đùa bị phân chim tập kích từ trên không, làm trên người vừa bẩn vừa thối. Mà bởi vì có Tuyết Sư Tử ở đây, bọn Trương Tử An không bị điều này gây khó khăn, từ đầu đến cuối quần áo vẫn sạch sẽ.
Quách Đông Nhạc chăm chú lắng nghe Vệ Khang giải thích, đánh mắt theo ngón tay của Vệ Khang, tìm kiếm con vẹt mẫu đơn trước kia mẹ anh nuôi. Lực chú ý của Trương Tử An lại đặt ở bố cục của nhà chim Phượng Minh. Nhà chim cứ cách ba mét, sẽ có một gốc cây trụi lủi không có lấy một cành lá khô trồng trên mặt đất; dưới đỉnh trần nhà thủy tinh phủ dây leo nhân tạo dài, cố gắng xây dựng nên hơi thở hiang dã; lồng cùng cột đậu cung cấp cho các loài chim lại có thể thấy được khắp nơi.
“Giáo sư Vệ, nơi này nếu là nuôi thả, tại sao lại chuẩn bị nhiều lồng chim vậy?” Trương Tử An chỉ vào phần lớn lồng chim ở hai bên sườn con đường đưa ra câu hỏi.
Vệ Khang không nghĩ ngợi mà trả lợi: “Cái đó là để cho chúng nó gần gũi, ngủ và sinh đẻ, không bị quấy rầy.”
Trương Tử An đang muốn hạ tay xuống, một con vẹt xanh biếc phịch một cái đậu ở trên cánh tay hắn, hiển nhiên là xem cánh tay hắn thành cột đậu hoặc cây khô. Hắn nhất thời cứng lại, không biết có nên hay không bắt nó bay đi, lỡ như nó thải phân ra trên cánh tay thì phải làm sao? Quần áo này cũng coi như mới, mới mặc hai lần.
“Giáo sư Vệ…” Hắn dừng bước chân, gọi hai người đằng trước.
Vệ Khang quay đầu lại, nhìn đến con chim này thì tấm tắc, lấy làm kì lạ, “Vận may của cậu cũng thật tốt, trách không được có thể nhặt được mèo Ai Cập nguyên thủy ở trên đường cái…Đây là vẹt mẫu đơn cổ đen cực hiếm thấy, chủ yếu phân bố ở phía nam châu Phi. Cho dù trong nước sắp xếp không gian, chuồng chim cũng chỉ có vẻn vẹn một con, là nhờ quan hệ của ngài Lữ mới mang được từ nước ngoài về. Ngoài ra loài vẹt này khá nhát gan, có thể chủ động bay đến trên tay người xa lạ là chuyện rất hiếm gặp.
Trương Tử An vừa nghe, hóa ra là vẹt hiếm, không khỏi có hứng thú.
Con vẹt mẫu đơn cổ đen này thật ra nhìn cũng không đẹp, so với vẹt mẫu đơn bình thường cơ thể lớn hơn một chút, lông chim phần lớn là màu xanh biếc, mỏ vẹt màu đen xám, sau cổ có một đường màu đen dễ thấy, điều này có lẽ là nguyên nhân nó được gọi như vậy.
Mẫu đơn cổ đen cũng tò mò nhìn chằm chằm Trương Tử An, ở cánh tay hắn nhảy nhẹ, thỉnh thoảng cúi đầu tìm kiếm gì đó.
Vệ Khang nói: “Nó tìm thức ăn.”
Trương Tử An vừa rồi hình như thấy có nhân viên cho ăn, rắc hạt kê ngũ cốc linh tinh trên mặt đất, không ít vẹt đều bâu lại mổ, vì sao con mẫu đơn cổ đen này không đi ăn?
Vệ Khang như thể nhìn ra suy nghĩ của hắn, còn nói: “Đồ ăn chính của mẫu đơn cổ đen là quả sung, thực đơn rất hẹp, có một chút giống gấu trúc chỉ ăn gậy trúc, nếu không có sung ăn, vài ngày nó sẽ đói chết.”
WTF! Chiều chuộng như thế, trách không được nó lại hiểm. Cũng may mắn cơ thể nó nhỏ, nếu lớn lên giống như gấu trúc, bình thường to lớn còn kiêng ăn như thế, tám phần là sớm bị diệt sạch.
Trương Tử An tấm tắc lấy làm kì lạ, nói với nó: “Cha mẹ mày trước đây không nói với mày không thể ăn kiêng sao?”
Mẫu đơn cổ đen đương nhiên không giống Richard nghe hiểu lời nói của hắn, lực chú ý của nó đã không còn trên người Trương Tử An, mà nhìn chằm chằm nhân viên đang cho những con chim khác ăn.
Vệ Khang thở dài một hơi, “Tôi là cố vấn ở trong này, Lữ tổng cùng chúng tôi nghiên cứu các quan hệ hợp tác, cung cấp cho chúng tôi tài chính thiết yếu. Đổi lại, khi ông ấy ở nước ngoài thấy các loài chim hiếm, sẽ lấy danh nghĩa nghiên cứu mang về nước, tránh không bị kiểm tra tại hải quan.”
Trương Tử An chưa nói gì, chỉ là cẩn thận nhìn con vẹt cổ đen trên tay. Hắn vốn cảm thấy có chút kỳ quái, Vệ Khang nhìn qua như là giáo viên trung thực, không giống loại giáo sư thích cùng thương nhân giao tiếp, vì sao sẽ xuất hiện ở nhà chim này? Nghe được Vệ Khang kể lại, hắn hiểu đây là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi.
Mấy nhân viên vừa rồi tiếp đãi bọn họ trong lồng ngực ôm ba bình nước khoáng, trong tay cầm một cây trúc xanh nhỏ vội vàng đi tới, “Giáo sư Vệ, đây là nước của mọi người.”
Mẫu đơn cổ đen đột nhiên phát ra một tiếng kêu cực kỳ khó nghe, từ trên tay Trương Tử An bay đi, đáp xuống cây trúc xanh trong tay nhân viên, cái đầu dài thăm dò mổ gì đó.
Trương Tử An bị âm thanh quái đản này dọa sợ, may mà không phải buổi tối, nếu là buổi tối có thể sẽ bị dọa đến tiểu ra quần.
“Ha hả, tiếng kêu thật khó nghe. Nó kêu lên như vậy, cho nên không thể nào khiến người ta thích.” Vệ Khang đối với tiến kêu của mẫu đơn cổ đen đã có lực miễn dịch, cũng không giật mình.
Trương Tử An dùng ngón út xoa xoa tai, cười khổ nói: “Thiếu chút nữa đâm thủng màng nhĩ…”
Trong cái giỏ trúc trên tay nhân viên đầy sung, vẹt cổ đen mổ liên tục từng miếng, ăn đến mồm miệng chảy dãi.
Trong khi Trương Tử An cùng Vệ Khang đều chú ý đến vẹt cổ đen, Quách Đông Nhạc lại căn bản không có hứng thú với con vẹt cổ đen hiếm kia, vẫn đang tìm kiếm con vẹt trong ký ức ở mọi nơi, nhưng nơi này thật sự rất nhiều vẹt, làm người xem hoa cả mắt.
Đột nhiên, trên một nhánh cây cao hơn, hai con vẹt thân thể màu xanh biếc hai má phiếm hồng khiến hắn chú ý
“Xem kìa! Chính là loại này!” Hắn chỉ vào chúng nói.
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader
LINK DONATE ỦNG HỘ DIỄN ĐÀN