
Chương 238: Còi chim bồ câu
Editor: Nguyễn Quyên
Beta: Ngân Y
Chắc do đường xa nên vị nữ tài xế Jamie này nói chuyện cứ chậm rãi từ tốn, nghĩ đến đâu nói đến đấy, cho nên quãng đường đi cũng không mấy buồn chán.
Quách Đông Nhạc tương đối trầm tĩnh khi đối mặt với người lạ, hơn nữa anh còn là người theo chủ nghĩa thực dụng, không hứng thú với những tài xế mới quen được vài chục phút, sau khi lên xe, anh vẫn luôn an tĩnh nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế phụ.
Trương Tử An nghe cô nói dây cà ra dây muống một lúc mới bình tĩnh chuyển chủ đề, hỏi: “Cô có quen nhân viên nào của Nhà chim Phượng Minh không? Quả thật chúng tôi đến để mua chim, nếu quen biết sẽ rẻ và tốt hơn.”
“Ngại quá, tôi không biết.” Cô áy này cười nói, “Tôi chỉ đến đó chơi một hai lần mà lần nào cũng bị dính phân chim lên người làm tôi phải thay quần áo hoài, hơn nữa nó còn có mùi, anh biết đấy — Mùi phân chim.”
Trương Tử An nghe bị phân chim dính lên người lập tức nhạy bén phát hiện ra gì đó liền hỏi: “Ý của cô là mấy lồng chim đó được mở à?”
“Đúng vậy, nó được mở cửa.” Cô hào hứng nói “Chỉ cần anh đi vào, những con chim sẽ ùn ùn bay quanh trên đầu anh, khá là hoành tráng đấy! Ai lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này cũng đều ngây người cả!”
“Chà, thế thì ông chủ ở đó nuôi chim giỏi lắm.” Trương Tử An thành thật cảm thán. Tuy hắn chưa bao giờ đến nhà chim và cũng không có bao nhiêu kiến thức về nó nhưng thông qua cửa hàng thú cưng của mình, hắn biết việc nuôi mở chắc chắn khó hơn nhiều so với việc nuôi khép kín một con trong lồng mà chi phí cũng cao hơn nhiều, điều này chứng tỏ ông chủ ở đó vừa can đảm vừa nuôi chim giỏi lắm.”
“Hình như là thế, nghe nói nhiều người yêu chim cảnh ở tận ngoại ô cũng sẽ đến đó mua.” Ánh mắt cô nhìn thẳng con đường phía trước, “Nhưng tôi không biết nhiều, vẫn thích mèo hơn.”
Vừa nói cô vừa điều chỉnh kính chiếu hậu một chút rồi quan sát Nafina và Tuyết Sư Tử qua kính.
Tuy là lần đầu tiên đi ô tô nhưng Tuyết Sư Tử đã nhanh chóng phát hiện ra mấu chốt, cứ lợi dụng lúc xe quẹo cua là nó lại giả vờ mất thăng bằng cọ vào người Nafina, đáng tiếc Nafina luôn nâng một chân lên đẩy nó ra khiến nó từ đầu tới cuối không đạt được mục đích.
“Hai con mèo này thật biết điều, có con nào giống vầy nữa không?” Jamie càng nhìn càng thích, không nhịn được hỏi: “Nhà tôi đã có ba con mèo rồi nhưng cứ thấy mèo lại không kìm được muốn có thêm…”
“Xin lỗi, đã hết rồi.” Trương Tử An từ đầu đã hiểu ý nghĩ của mèo nô này, hắn cũng không nghĩ khác. “Nhà cô có ba con mèo rồi à, như vậy đủ rồi, thêm nữa phí tiền lắm đúng không?”
“Ừ, cực tốn luôn ấy nên tôi phải chạy xe như vầy kiếm chút tiền ăn cho mèo, nếu không thì tội nghiệp lắm.” Cô cười nói.
“Nếu cô muốn mua thức ăn cho mèo có thể đến cửa hàng của tôi, tôi sẽ giảm giá cho cô.” Trương Tử An không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội kiếm tiền nào.
“Cảm ơn ông chủ nhưng thức ăn cho mèo của tôi là mua từ nước ngoài. Trong nước tôi không yên tâm vì có nhiều tin tức tiêu cực quá.” Cô từ chối.
Những lời của Jamie khiến Trương Tử An nhớ đến Triệu Kỳ. Triệu Kỳ cũng vậy, cô không yên tâm về thức ăn cho mèo trong nước nên chỉ có thể chọn mua ở nước ngoài nhưng rủi ro khi mua ở nước ngoài là rất cao. Thức ăn cho thú cưng gửi qua đường bưu điện hoặc xách tay đều có nguy cơ bị tịch thu tại cổng hải quan. Lúc đó, Trương Tử An tự tin hứa với Triệu Kỳ là có thể kiếm được một kênh nhập thức ăn cho mèo, mạnh miệng nói thế nếu cuối cùng không lấy được chắc chắn sẽ bị chê cười mất.
Trương Tử An đang trầm tư, khóe mắt bắt gặp một đoàn bóng đen đang nhanh chóng xẹt qua không trung, mơ hồ có thể nghe thấy một tiếng còi dài. Hắn nghiêng người tới cửa sổ ô tô nhìn lên, thấy một đàn chim bồ câu xanh xám đang bay xung quanh một tòa nhà cổ kính, được một vòng rưỡi thì đồng loạt bay tứ hướng.
“Bệnh phổi của người nuôi chim bồ câu…” Hắn nhớ đến PBL (Pigeon-breeder’s lung – tạm dịch: bệnh phổi của người nuôi bồ câu) mà Tôn Hiểu Mộng nói cũng chính là bệnh của chim bồ câu (pigeon breeder’s disease).
Jamie bậc cười, “Mấy thứ anh nói nghe học thuật quá. Nếu không phải vừa lúc thấy mấy con chim bồ câu này, tôi vẫn không hiểu anh đang nói gì…”
Trương Tử An ha ha không giải thích.
“Thực ra, tôi rất ghét nuôi bồ câu.” Cô lộ rõ vẻ mặt chán ghét, “Nuôi thì nuôi nhưng vẫn phải buộc một chiếc còi chim bồ câu cho nó. Như vậy càng khó chịu hơn, vừa bẩn vừa có mùi, hơn nữa mùa hè còn thu hút rất nhiều ruồi muỗi. Khi còn nhỏ, nhà hàng xóm tôi có nuôi chim bồ câu, nhà tôi thường xuyên cãi vã om sòm với họ việc này.”
“Đúng là khu thành phố không thích hợp để nuôi chim bồ câu số lượng lớn.” Trương Tử An tán thành nhưng ngay lập tức bổ sung: “Ý tôi là nó không phù hợp để nuôi trong các tòa nhà dân cư thông thường, rất dễ làm phiền người khác mà cũng dễ lây lan dịch bệnh nữa, sẽ tốt hơn nếu chính phủ cho nuôi bồ câu trong công viên.”
“Tiếc là phần lớn mọi người không nhận ra điều đó.” Cô thở dài.
Một tiếng còi hoét hoét khác vang lên từ trên cao, Trương Tử An dựa sát vào cửa kính xe thấy đàn chim bồ câu đang bay trên cao liền tụ lại cùng hướng với chiếc xe, cho nên lần nữa gặp nhau. Trên bầu trời xanh cùng những đám mây trắng làm nền, đàn chim bồ câu nhẹ nhàng và đầy sức sống mang đến cho con người nhiều tưởng tượng đẹp đẽ, nói là thần tiên bay trên trời cũng không ngoa. Khi chúng lượn ngay khúc ngoặt, một lần nữa tiếng còi lại vang lên, du dương như âm thanh của tự nhiên.
Mặc dù thế, chim bồ câu là điển hình của thứ chỉ có thể nhìn từ xa chứ không dễ nuôi nhìn thì đẹp nhưng nuôi chúng sẽ gây rất nhiều phiền phức cho người xung quanh. Thêm nữa mấu chốt vấn đề là nuôi bồ câu thì phải nuôi nhiều mới được, một cây khó thành rừng nên muốn nuôi phải nuôi trên trăm con.
Trương Tử An mở trình duyệt trên di động rồi tìm kiếm ngẫu nhiên thì thấy rất nhiều tin tức về những lời phàn nàn liên qua đến việc nuôi chim bồ câu, trong đó có bài “Hộ gia đình tầng trên nuôi chim bồ câu bay khắp nơi, bé gái 4 tuổi bị viêm phổi không dám về nhà.” trên báo.
Bé gái bị viêm phổi từ năm 2 tuổi, nhiễm trùng đường hô hấp tái phát. Bác sĩ chẩn đoán bé bị “bệnh phổi kẽ” và hen suyễn, nói với mẹ bé nguyên nhân dị ứng có thể đến từ thú cưng hoặc gia cầm như gà, vịt, chim bồ câu.
Trương Tử An nhớ lời Tôn Hiếu Mộng nói và PBL, nhìn kiểu gì cũng thấy chẩn đoán của bác sĩ không quá tin cậy, còn không bằng chuyên môn thú y của Tôn Hiếu Mộng…
Trên tầng cao nhất căn hộ nơi bé gái sống, một người dân đã thay đổi mái nhà thành chuồng nuôi chim bồ câu và nuôi hàng trăm con chim ở đấy. Mỗi khi chim bồ câu bay vào bay ra, lông chúng lả tả rơi trắng như tuyết. Trên ban công các nhà bên dưới, phân chim chất đống đủ loại màu sắc, bốc mùi gay mũi, không những khó chịu hơn mà còn thu hút lũ bọ nhặng đến.
Trong suốt 2 năm, cô bé đã phải vật lộn với căn bệnh viêm phổi tái phát, thậm chí còn mắc chứng sợ chim bồ câu. Khi ủy ban khu phố tìm đến chủ nhân của tầng cao nhất vào cuối tháng 1, người chủ đó đã yêu cầu chờ đến khi cuộc thi đấu giành cho chim bồ câu kết thúc vào tháng Tư sẽ xử lý đám bồ câu này …
Những người thích thú cưng và những người ghét thú cưng thường ở hai thái cực khác nhau. Những người ghét thú cưng khi sinh ra chưa chắc đã ghét chúng mà phải có lý do nào đó, mà những nguyên nhân này thường xuất phát từ việc những người yêu thú cưng quá mức chiều chuộng chúng, thậm chí phớt lờ đạo đức sống dẫn đến ích kỷ, chẳng trách nó thu hút sự oán trách của người khác, vì vậy khiến những con vật tội nghiệp cũng bị liên lụy.
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader
LINK DONATE ỦNG HỘ DIỄN ĐÀN