
Chương 226: Con muốn nuôi mà mẹ không nhận
Editor: Linh A
Beta: Quả nho lớn
Quách Đông Nhạc không thèm để ý đến ánh mắt hoài nghi của Trương Tử An, anh ta thảnh thơi phe phẩy bím tóc đuôi ngựa, cười. Đây là lần đầu tiên Trương Tử An nhìn thấy anh ta cười, phải biết người này từ lúc xuất hiện, mặc dù không phải là gương mặt lạnh lùng, nhưng từ đầu đến cuối không hề nhìn thấy anh ta cười, giống như trong lòng có chuyện lo lắng vậy.
“Tôi nhìn con vẹt này có vẻ rất thông minh lanh lợi, nói đi nói lại vào thẳng vấn đề chính, cho tôi hỏi là anh dạy nó ra sao? Đừng có hiểu nhầm, tôi không có ý gì khác, chỉ muốn hỏi thăm xem là ai dạy nó, nếu như không phải là anh, chỉ cần anh nói cho tôi biết là ai dạy nó, tôi vẫn sẽ phụ trách trang trí và sửa sang miễn phí cho anh.” Anh ta giống như bình thản, thẳng thắn nói, nhưng vẻ hứng thú sâu trong đôi mắt không thể giấu được.
“Cứ coi như là tôi dạy đi.” Trương Tử An nói mập mờ.
Trước khi hoàn toàn làm rõ ý đồ của anh ta, Trương Tử An không dám tùy tiện tiết lộ và đồng ý bất kỳ chuyện gì, cho dù anh ta đưa ra điều kiện vô cùng ưu đãi. Khi còn bé, Trương Tử An đã từng dạy cho vẹt trong tiệm nói chuyện, nhưng mà trẻ con chỉ là hứng thú nhất thời, hắn rất nhanh thì từ bỏ, từ đó cũng biết dạy vẹt nói chuyện là một việc rất cần kiên nhẫn và nghị lực. Sau khi hắn lớn lên, lại biết ngoài kiên nhẫn và nghị lực ra, lựa chọn giống loài vẹt càng quan trọng hơn.
Quách Đông Nhạc đã quen biết với rất nhiều kiểu người, anh ta phát hiện Trương Tử An không hề thẳng thắn và chân thành như vẻ bên ngoài, vấn đề mấu chốt lại rất biết đánh trống lảng. Suy nghĩ một chút, hắn quyết định thẳng thắn phóng khoáng, muốn lấy được thành ý của đối phương, thì trước tiên nhất định phải thể hiện thành ý của mình.
“Đúng vậy, tôi muốn tặng người khác một con vẹt, đương nhiên là phải biết nói chuyện.” Hắn giải thích.
“Con này tôi không bán.” Trương Tử An trước tiên dẹp bỏ ý định của anh ta.
“Tôi biết, tôi không muốn lấy mất con vật yêu thích của người khác.” Quách Đông Nhạc đáp lại, “Tôi chỉ muốn tìm một chuyên gia, giúp tôi huấn luyện một con vẹt biết nói. Dĩ nhiên, yêu cầu của tôi cũng không đơn giản như vậy, thậm chí có thể nói là có chút phức tạp. Nếu như có thể làm được, tôi sẽ trả thù lao vô cùng hậu hĩnh.”
“Không biết là yêu cầu phức tạp gì? Anh có thể nói ra một chút, tôi ước lượng xem có thể làm được hay không.”
Trương Tử An hứng thú, không phải vì hắn muốn món thù lao hậu hĩnh mà anh ta nói, mà là lòng hiếu kì bị khơi dậy, muốn biết Quách Đông Nhạc rốt cuộc có yêu cầu đặc biệt gì, dù sao hỏi một chút cũng không có vấn đề gì.
Không chỉ có hắn, ngay cả Richard vẫn luôn muốn nói chuyện đến mức ngứa ngáy khó chịu cũng tạm thời dừng gãi lông chim trước ngực, tò mò nhìn vào Quách Đông Nhạc.
Quách Đông Nhạc đứng đậy, nhét tay vào túi quần đi qua đi lại mấy bước, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cho thấy trong lòng hắn đang đấu tranh dữ dội. Cuối cùng hắn thở dài, nói: “Anh Trương, anh có từng nghe qua chứng Alzheimer tổng hợp (*) không?”
(*)Bệnh thoái hóa thần kinh với các triệu chứng sa sút trí tuệ, suy giảm trí nhớ, suy giảm kĩ năng ngôn ngữ, nhận thức, thị giác,…. rối loạn chức năng điều hành,… Người trước 65 tuổi mắc bệnh này thì gọi là hội chứng Alzheimer, người sau 65 tuổi mắc bệnh thì gọi là sa sút trí tuệ.
Chứng Alzheimer tổng hợp?
Trương Tử An nghe thấy cái tên này rất quen, nhưng lập tức không nhớ ra đã nghe nói ở đâu, nhưng mà Richard lại lập tức trả lời: “Bệnh đầu óc không minh mẫn, bị lẫn ở người già!”
Mặc dù nó nói đúng, nhưng Trương Tử An vẫn búng đầu nó, một là cảnh cáo nó không được nói bậy bạ nữa, tránh khỏi bị người ta bắt được điểm yếu, hai là Quách Đông Nhạc cố ý sử dụng tên khoa học của loại bệnh này, có nghĩa là người thân hoặc bạn của anh ta mắc loại bệnh nan y này, dựa vào tuổi tác của Quách Đông
Nhạc để phỏng đoán, chắc hẳn là trưởng bối, mà mấy chữ “bệnh lú lẫn ở người già” có vẻ rất không lễ phép.
“Ôi chao! Đánh là thân, mắng là yêu!” Richard giương đôi cánh che lại đầu kêu lên.
Quách Đông Nhạc trợn mắt há miệng nhìn hành động của hắn và con vẹt xám với nhau, xác nhận lại lần nữa lúc anh ta đi vào cửa Trương Tử An nhất định là đang trêu đùa với con vẹt xám này. Đống thời, trong lòng hắn cũng dấy lên một tia hy vọng.
Con vẹt xám này. . . Không đúng, phải là chủ của cửa hàng này, thật sự rất thần kỳ, làm sao có thể huấn luyện con vẹt đến loại trình độ này được? Thấy có người vào cửa nói:“Xin chào” thì không tính là gì, bị búng một cái nói “Đánh là thân, mắng là yêu” cũng chưa tính là gì, nhưng nghe đến “Chứng Alzheimer tổng hợp”, lại có thể nói ra cái tên thường gọi “bệnh lú lẫn ở người già” ngay lập tức… Thật là không thể tưởng tượng nổi! Mặc dù nói là điều kiện phản xạ, nhưng rốt cuộc vốn từ ngữ của nó có bao nhiêu?
“Con vẹt này của tôi khá là hài hước, anh đừng để ý!” Trương Tử An phát hiện ánh mắt của Quách Đông Nhạc có gì đó không đúng, vội vàng giải thích.
“Không buồn cười bằng ngươi.” Richard cãi lại.
Trương Tử An giả bộ búng vào đầu nó, nó nhanh trí nhảy tránh sang bên cạnh, vừa vặn ở bên ngoài cánh tay của hắn.
“Khụ, mời anh nói tiếp.” Hắn ho khan một cái làm giảm sự lúng túng của mình.
Quách Đông Nhạc nếu đã quyết tâm, cũng sẽ không giấu giếm, nói thẳng: “Không giấu gì anh Trương, mẹ tôi mắc loại bênhk này, hơn nữa chắc anh cũng biết loại bệnh này trị không hết, chỉ có thể….”
Trong lòng anh ta ảm đạm, mấy chữ “chỉ có thể chờ chết” bất kể như thế nào cũng không thốt ra được.
“Chỉ có thể điều trị thủ công đúng không?” Trương Tử An bỗng nhiên tiếp lời.
Một dòng nước ấm nhẹ nhàng tràn vào trong cơ thể Quách Đông Nhạc, anh ta miễn cưỡng cười, “Đúng vậy, chỉ có thể từ từ điều trị.”
Ở trong bệnh viện, trước mặt hắn bác sĩ cũng nói là điều trị thủ công, lúc nói chuyện ngữ khí của bác sĩ tích cực mà đầy hi vọng, làm người ta vừa nghe đã tự nhiên sinh ra hi vọng. Nhưng mà sau khi rời đi, anh ta lại nghĩ đến quên hỏi một số chuyện , vì vậy lập tức quay trở lại, nhưng ở phòng y tế nghe được có thực tập sinh đang hỏi về khả năng có thể chữa khỏi? Vị bác sĩ lúc nãy còn tràn đầy hy vọng và ánh mặt trời chỉ trả lời lãnh đạm, lười biếng: Chỉ có thể chờ chết.
Mặc dù Quách Đông Nhạc đã sớm biết đây là kết quả dĩ nhiên, đây dù sao cũng là thời đại tin tức bùng nổ, muốn điều tra vấn đề gì đều rất dễ, nhưng khi chính tai nghe người ta nói mẹ mình chỉ có thể chờ chết khiến cho anh ta cảm thấy vô cùng giận dữ. Thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa, anh ta đã xảy ra mâu thuẫn với vị bác sĩ kia, thiếu chút nữa biến thành tin tức “gây rối bác sĩ” trên tivi, báo và internet. Cũng may những sinh viên thực tập đã kịp thời ngăn cản anh ta trước khi sự việc trở nên nghiêm trọng.
“Tạm thời điều trị thủ công, bây giờ khoa học tiến bộ rất nhanh, những căn bệnh khó chữa trước mắt, có lẽ rất nhanh thì có thể trị khỏi.” Trương Tử An nói.
Quách Đông Nhạc cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn, biết hắn tựa hồ cũng không phải là qua loa lấy lệ, mà là nói rất nghiêm túc, thậm chí có thể từ trên nét mặt nhìn ra là hắn thật sự tin tưởng như vậy.
Thật ra Trương Tử An hoàn toàn cảm thấy như vậy, khoa học phát triển vượt bậc không đạo lý nào có thể nói, ngay cả trò chơi có thể biến tinh linh giả tưởng thành thật cũng đã xuất hiện, vậy thì có gì là không thể?
Quách Đông Nhạc tiếp tục nói: “Cha tôi mất sớm, bây giờ người thân của tôi chỉ còn một mình mẹ tôi.”
Trương Tử An gật đầu, hắn hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác này.
“Nhưng mà…” Quách Đông Nhạc nắm chặt bàn tay, cắn chặt hàm tăng, khó khăn nói ra một câu: “Nhưng mà bà ấy lại không nhận ra tôi….”
Trương Tử An đầu tiên là ngẩn ra, nhớ đến tên thường gọi “Người già lú lẫn”, giờ mới hiểu được ý nghĩ của anh ta.
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader
LINK DONATE ỦNG HỘ DIỄN ĐÀN