
Chương 224: Nhà giàu và vẹt
Editor: Táo
Beta: Quả nho lớn
Là một kiến trúc sư trẻ tuổi, hơn nữa còn rất có danh tiếng, Quách Đông Nhạc coi như là đã gặp qua rất nhiều thứ trong xã hội, nhỏ thì là biệt thự tư nhân của nhà giàu, lớn thì là công trình kiến trúc công cộng của thành phố Tân Hải. Bất kể là làm cá nhân hay làm nhóm, anh ta đều từng tham gia thiết kế.
Nhà giàu nuôi thú cưng có không ít, nam giới nhà giàu thì đặc biệt ưu ái một số thú cưng có hình thể lớn, ví dụ như giống chó Ngao Tây Tạng nhiều năm trước, đến bây giờ có đủ loại chó mèo lớn, không con nào là không quý hiếm. Khi thiết kế biệt thự, nhóm người giàu này thường xuyên yêu cầu anh ta chừa lại chỗ cho thú cưng một không gian, nếu là thú cưng loại lớn, không gian phải để lại cho chúng có thể là một gian phòng của nhà bình thường.
Một hai năm trước, Quách Đông Nhạc từng thấy qua một con vẹt lớn ở nhà một cô gái nhà giàu, chỉ là đã qua khá lâu rồi, anh ta nhất thời không nhớ nổi tên khoa học của loại vẹt này, nay Trương Tử An nhắc tới, anh ta liền lập tức nhớ lại. Đúng vậy, đó cũng là một con vẹt xám châu Phi.
Lúc ấy, cô gái nhà giàu yêu cầu anh ta thiết kế một cái nhà kính trồng hoa cho con vẹt xám kia. 90% nguyên liệu muốn dùng đều là thủy tinh công nghiệp, tận lực thiết kế một nhà kính hoàn toàn trong suốt, khiến cho con vẹt xám dù có ở trong nhà cũng cảm nhận được như đang ở trong hoang dã.
Quách Đông Nhạc miệng không nói gì, nhưng trong lòng không cho là đúng — dù nhà ấm trồng hoa kia có cao thế nào đi nữa cũng làm sao so được với thiên nhiên hoang dã? Nhưng mà dù sao người ta là kim chủ, có tiền thì tùy hứng, hơn nữa yêu cầu càng cao thì anh ta càng kiếm được nhiều tiền, cớ sao lại không làm? Vì thế anh ta lo lắng, dốc hết sức thiết kế một nhà ấm trồng hoa gần như là 100% trong suốt. Nhìn bên ngoài rất giống một đài thiên văn, nửa phần dưới là hình trụ, nửa phần trên là một nửa hình cầu làm đỉnh. Cô gái nhà giàu cực kỳ hài lòng, khen thiết kế này không dứt miệng.
Trong quá trình thiết kế và giám sát thi công, anh ta đã hiểu vì sao cô gái kia đối với con vẹt này rất yêu thương, thậm chí không tiếc vung tiền như rác. Đương nhiên là bởi vì nó nói được rất nhiều câu, cụ thể nhiều ít thế nào anh ta không rõ lắm, nhưng chắc chắn phải được trên trăm câu.
Sau khi xây xong nhà kính trồng hoa, cô gái nhà giàu mời nhóm bạn thân của mình đến dự party, mục đích đương nhiên là để khoe khoang, có thứ tốt mà không khoe ra, vậy thì cái danh nhà giàu còn để làm gì? Là nhà thiết kế của nhà kính, Quách Đông Nhạc cũng được mời tham dự.
Ngày đó thời tiết cực kỳ tốt, là lúc chạng vạng khi mặt trời lặn về phía Tây, bầu trời chiều được phủ một vầng ánh sáng, giống như một đóa hoa hồng đang nở rộ. Mặt kính nhà ấm trồng hoa sáng như gương, phản chiếu trời chiều cùng mây tím, lấp lánh lung linh đầy màu sắc, xinh đẹp không thể tả.
Nhóm bạn thân của cô gái nhà giàu lần đầu nhìn thấy nhà kính đều bị sợ ngây người, tiếng thét chói tai không ngừng, đều quay sang chúc mừng cô gái nhà giàu, Quách Đông Nhạc nghe xong cũng thấy trên mặt có chút vinh dự. Khi cô gái nhà giàu giới thiệu người thiết kế nhà kính trồng hoa, nhóm bạn thân lại vây quanh anh ta hỏi đông hỏi tây.
Thật vất vả ứng phó xong mấy cô gái, cô gái nhà giàu đưa mọi người đi vào trong nhà kính. Vị trí chính giữa đã được dọn ra những món ăn thanh lịch, trên bàn mây bày một bộ ấm chén kiểu Anh, xung quanh hoa cỏ như gấm, trong không khí tràn ngập hương hoa ngào ngạt, mặt trời lặn xuống như quả cầu lửa chiếu nghiêng vào, sau khi đi qua lớp thủy tinh đã không còn chói mắt, không khí được xây dựng vô cùng tốt.
Khi bọn họ bước vào nhà kính, đột nhiên nghe được một câu hỏi thăm ân cần — “Xin chào mừng, hoan nghênh mọi người ghé thăm!”
Nhóm bạn thân như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, nhao nhao hỏi nhau là ai đang nói chuyện, chỉ có Quách Đông Nhạc sau khi sửng sốt một chút thì trong lòng liền hiểu rõ, đây có thể chính là con vẹt được cô gái nhà giàu coi như trân bảo kia. Anh ta trong quá trình thiết kế cùng thi công chưa bao giờ gặp qua con vẹt này, chính là vì nó luôn ở trong cái lồng trong khu nhà ấm xây sẵn như mạ vàng.
Anh ta liếc mắt nhìn xung quanh, rất nhanh đã thấy con vẹt đang đứng trên một trong số những cái xà ngang, ngoại hình không khác với con vẹt của Trương Tử An là mấy, có thể là nhỏ hơn một chút, khác biệt lớn nhất chính là ánh mắt. Anh mắt của con vẹt kia là ánh mắt của một con chim bình thường, tuy rằng chuyển động cũng rất linh hoạt, nhưng mà chính là quá linh hoạt, cho nên giống như dã thú luôn luôn thay đổi điểm nhìn, bảo trì cảnh giác.
Trái lại con vẹt này của Trương Tử An, trước không đề cập tới ánh mắt khả nghi kia, mà là đang nói đến tiêu điểm trong mắt nó thời thời khắc khắc lúc nào cũng dừng trên người Quách Đông Nhạc, giống như đang bình phẩm anh ta từ đầu tới chân. Anh ta đi sang trái một bước, để ý thấy ánh mắt kia cũng qua theo trái, anh ta sang phải một bước, cũng thấy ánh mắt kia cũng sang phải……Quả thực như hình với bóng!
Quỷ quái! Quá quỷ quái!
Quách Đông Nhạc chỉ có thể nói như vậy.
Về phần ánh mắt của nó……Không biết có phải ảo giác hay không, Quách Đông Nhạc luôn cảm thấy ánh mắt kia có linh tính, đây là một loại cảm giác chỉ có thể ngầm hiểu chứ không thể nào nói ra. Trong lúc nó nhìn bạn chằm chằm, giống như ánh mắt đang truyền tới một câu nói……Chơi gay không? Không không, đây nhất định là ảo giác, tuyệt đối là ảo giác!
Con vẹt xám của cô gái nhà giàu kia, vì bọn họ vào nhà kính mà kêu lên mấy tiếng như vậy, thành công thu hút lực chú ý của mọi người từ nhà kính cùng bộ ấm trà về phía nó, hoàn toàn biến công sức của Quách Đông Nhạc thành phông nền.
“Này! Kiểu tóc mới của cô thật xinh đẹp!”
“Mỹ nữ! Nhìn nơi này! Nhìn nơi này!”
“Ngày mai trời mưa nhớ phải mang theo ô!”
“Lão tài xế cũng phải lái cẩn thận!’
“Đi ngủ! Đi ngủ!”
Đủ loại lời nói làm người ta ưa thích không ngừng từ miệng con vẹt thốt ra, ngẫu nhiên cũng sẽ lặp lại, nhưng mà không quá ảnh hưởng, thậm chí về sau mọi người còn muốn nó nói lại những câu trước đó. Mấy cô gái đều vây quanh cái xà ngang nó đang đứng, mồm năm miệng mười đùa với nó, đối với con vẹt thông minh này tấm tắc ca ngợi.
Còn có mấy người chạy về phía cô gái nhà giàu hỏi con vẹt này mua ở đâu, mua bao nhiêu tiền, tỏ vẻ cũng muốn mua một con. Cô gái nhà giàu nói vẹt thì có bán, nhưng mà của nàng là đặc thù, là do người ta chọn giúp, lại mời chuyên gia tới huấn luyện. Nếu là bình thường, một con vẹt xám Châu Phi giá cả ít nhất đều là trên vạn, con vẹt có thể nói hơn trăm từ như này có thể giá hai ba trăm vạn.
Các cô gái nhà giàu này cũng không lo hai ba vạn đó, chỉ là loại vẹt này là có thể gặp nhưng không thể cầu, cho dù nhiều tiền cũng không mua được, bởi vì nó không chỉ cần tiền, mà còn cần thời gian huấn luyện cùng kiên nhẫn.
Quách Đông Nhạc không tham gia vào với các cô ấy, mà tự rót cho mình một chén hồng trà, đứng ở một chỗ xa, lấy sự bình tĩnh cùng năng lực quan sát của một kiến trúc sư mà đánh giá con vẹt kia. Sự mới mẻ ban đầu đi qua, anh ta rất nhanh đã có chút thất vọng, con vẹt này khiến cho nhóm cô gái nhà giàu kia vui vẻ, nhưng nó vẫn là dáng vẻ một con thú cưng, cùng với chó mèo nhỏ tỏ ra dễ thương không có gì khác nhau.
Nhưng mà con vẹt trong cửa hàng Trương Tử An không giống những con bình thường.
Quách Đông Nhạc phát hiện, khi Trương Tử An nói đùa với ai, mới đầu là muốn hướng về con vẹt này, chẳng qua được nửa đường thì lại đổi ý. Nếu Trương Tử An không phải là người hay nói đùa, vậy thì chính là con vẹt này không đơn giản…
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader
LINK DONATE ỦNG HỘ DIỄN ĐÀN