Chương 214: Món lợi bất chính
Editor: Linh A
Beta: Ngân Y
Mèo trong sách vừa giải thích vừa liếc mắt nhìn Nafina, hàm ý trong ánh mắt như khao khát mãnh liệt. Nó uốn éo thân thể, bày ra dáng vẻ phong tình vạn chủng cộng thêm với bộ lông dài mềm mại trắng như tuyết, nếu nó chỉ là một con mèo bình thường, chỉ với dáng vẻ này cũng đủ khiến cho vô số nô lệ mèo si mê đến không thể kiềm chế được… Đáng tiếc nó không phải là một con mèo thường, nhìn vào tên thường gọi, nó chắc hẳn là một tinh linh ảo được sinh ra từ trong sách.
Trương Tử An hiểu rõ những chuyện liên quan đến chủ nhân của nó, không khỏi cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười. Chủ nhân của con mèo trong sách này cũng thật là xui xẻo, gặp phải một con mèo đồng tính, vì muốn lấy được thiện cảm của nó cũng phải đóng giả mình thích người đồng giới… Có điều cũng chưa chắc là giả, biết đâu chủ nhân của nó vừa thích cùng giới lại vừa thích người khác giới hoặc là cô ấy cho rằng mình thích cùng giới nhưng đến khi gặp được vận mệnh đời mình mới nảy sinh tình yêu chân thực.
Con mèo trong sách này chắc chắn 100% chỉ thích cùng giới vì vậy sau khi nó phát hiện chủ nhân phản bội lập tức không kiềm chế được giận dỗi bỏ chủ nhân đi. Đây mặc dù chỉ là suy đoán nhưng chắc cũng gần đúng với sự thật.
Do đó, Trương Tử An có thêm kiến thức mới —— Tinh linh cũng không hẳn phụ thuộc vào chủ nhân, chúng nó có mong muốn và ý chí của riêng mình, cũng không phải đến một độ thiện cảm nhất định thì sẽ làm bạn vĩnh viễn. Đạo bất đồng bất tương vi mưu*.
* Ý chỉ không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau chung sống.
Mèo trong sách không nhịn được hỏi: “Hỏi xong chưa? Hỏi xong rồi thì tránh qua một bên, đừng có ở đây làm hỏng chuyện của lão nương!”
“Vẫn chưa xong.” Trương Tử An chỉ vào chỗ vừa rồi nó mới nằm, bên cạnh đó rải rác rất nhiều đồng hồ hiệu, túi xách, đồ trang sức và những đồ lặt vặt khác, “Là mày sai khiến những con mèo khác đi trộm đồ đúng không?”
“Đúng thì sao?” Mèo trong sách không có chút áy náy nào, trợn mắt lên nói.
“Trộm đồ là đứa trẻ hư!” Tinh Hải ở bên cạnh nói xen vào.
“Đứa trẻ hư?” Mèo trong sách ngẩng đầu lên, cười một cách khinh thường, “ Lão nương từ lâu đã không còn là con nít rồi!”
Trương Tử An đang suy nghĩ nên xử lý những chuyện này như thế nào. Hắn vốn nghĩ rằng sai khiến mèo đi trộm đồ là người thuần mèo, sau khi tìm được hoặc bắt được thì giao lại cho Thịnh Khoa là xong nhưng sự thật lại khác hoàn toàn suy đoán của hắn, làm chuyện xấu lại là một tinh linh, chuyện này thì có chút phiền phức đây.
“Tại sao mày lại trộm những thứ đó?” Hắn lại hỏi.
“Tại sao? Không có tại sao! Lão nương thích đó, dù sao cũng rảnh rỗi không có gì làm.” Nó nghiêng đầu liếc nhìn những con mèo xung quanh đang nằm trên đất, “Lão nương là kiểu người thích người khác vì lão nương mà tranh giành đấu đá, cần mi quản sao?”
Trương Tử An sửng sốt, tranh giành đấu đá?
Hóa ra là như vậy, năng lực của mèo trong sách cũng không giống Nafina có thể ra lệnh cho mèo nhà mà là lợi dụng lòng yêu mến của mèo bình thường đối với nó để sai khiến chúng đi trộm đồ… Mặc dù như vậy, con mèo này xem như cũng có hiểu biết, nó đã dạy cho đám mèo làm sao để lợi dụng sự yêu thích của loài người đối với mèo đồng thời cũng dạy chúng nó làm sao có thể trộm đồ dưới mắt loài người.
Nghĩ đi nghĩ lại, con tinh linh mèo này không thể giao cho Thịnh Khoa được, nhất định phải giấu đi, nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn.
Hắn thương lượng nói: “Dù sao mày cầm những món đồ đó cũng vô dụng, hay là để tao trả nó về với chủ cũ đi. Còn mày mau chóng rời khỏi nơi này, tao sẽ làm như không thấy mày. Lát nữa cảnh sát đến, mày mà ở lại chắc chắn sẽ phải chịu khổ.”
Mèo trong sách rướn cổ lên, chú ý thấy ánh mắt của Nafina đang nhìn chằm chằm vào những món đồ trang sức lấp lánh trên đất. Nó quan sát lời nói và sắc mặt, đoán được Nafina rất thích những món đồ trang sức kia, đôi mắt xanh thẳm chớp chớp, lập tức thuận buồm bẻ lái nũng nịu: “Nữ vương bệ hạ! Người có biết vì sao nô gia lại thu thập những thứ kia không?”
Ánh mắt Nafina run nhẹ, nghi ngờ nhìn nó, “Không lẽ ngươi cũng thích đồ lấp lánh?”
“Đồ lấp lánh?” Mèo trong sách chớp chớp mắt, cười híp nói: “Đối với nô gia, người chính là vật lấp lánh nhất thế gian!”
Phụt!
Trương Tử An vẫn luôn đứng xem bên ngoài không nhịn được cười, con mèo trong sách này bỏ lỡ cơ hội tốt để gây thiện cảm với Nafina rồi! Vốn dĩ câu trả lời của nó không hề có vấn đề, thậm chí có thể xem là lời tỏ tình trong sách giáo khoa nhưng mà Nafina nuốt không nổi câu này. Ngược lại nếu như mèo trong sách thừa nhận mình thích vật lấp lánh, có thể Nafina sẽ coi trọng nó hơn một chút.
“Tên đàn ông thối tha! Cười cái gì! Không nhìn không khí ở đây hả?” Mèo trong sách khinh bỉ trừng mắt nhìn hắn, có điều khi tức giận nó cũng tỏa một loại mị hoặc đặc biệt, vừa vui vừa giận.
“Mày tức giận cái gì? Tao chỉ thấy không khí Nafina đang không có hứng thú với mày ấy.” Hắn nói, “Khuyên mày đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa.”
Mèo trong sách giơ móng vuốt lên ra vẻ hù dọa, ý bảo hắn im miện sau đó nói với Nafina: “Bệ hạ! Nếu người thích những món đồ này, nô gia sẽ đưa cho người toàn bộ, ngay cả nô gia cũng là của người, bằng lòng vì người làm trâu làm ngựa, ở bên cạnh người mọi lúc mọi nơi!”
“Làm phiền một chút. Những đồ này vốn dĩ không phải của mày, tao phải trả chúng về đúng chủ.” Trương Tử An xen vào.
“Tại sao chứ? Những cái này là lễ vật ta tặng cho cho bệ hạ!” Mèo trong sách không phục bất bình nói.
Nafina nhìn những món đồ lấp lánh lần nữa, ánh mắt ngập ngừng dao động, rõ ràng có chút động tâm.
“Bệ hạ, không cần khách khí với với nô gia, mong người vui vẻ nhận lấy!” Mèo trong sách cười quyến rũ nói.
“Không được! Đây là món lợi bất chính.” Trương Tử An trịnh trọng nói, “Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo*. Tao cũng thích tiền nhưng tao sẽ không đi trộm đồ của người khác. Những đồ trang sức kia đều là mày trộm được từ người khác, nói cách khác chính là… Hàng second hand. Nafina, mày sẽ không thích đồ người khác đã dùng rồi đúng không?”
Nafina ngẩn ra, ánh mắt nhìn những món đồ trang sức ấy hoàn toàn không giống lúc nãy nữa, thậm chí còn mang theo dáng vẻ chán ghét rõ ràng, “Những đồ kia đều là vật người khác đã sử dụng rồi à?”
* Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo: Người quân tử coi trọng của cải nhưng lấy của cải phải đúng đạo lý.
Trương Tử An thở phào nhẹ nhõm, xem như lần này hắn đánh cược đúng rồi.
Với sự thích sạch sẽ của Nafina, không có khả năng nó sẽ thích đồ người khác đã từng dùng, cho dù là bát đựng thức ăn hay là cái gì đều phải là của riêng nó. Nó có thể nhìn trúng chiếc nhẫn kim cương ở tiệm vàng bạc Long Phượng kia bởi vì lúc đó sinh viên nữ đã đeo bao tay chuyên dùng do cửa hàng cung cấp để thử, không tiếp xúc trực tiếp, nếu không nó nhất định bỏ đi không thèm để ý.
Mèo trong sách bị hỏi đến mức cứng họng không còn gì để nói, oán hận nhìn Trương Tử An, giọng nói nũng nịu yếu đuối: “Bệ hạ…”
“Không cần nhiều lời.” Nafina ngạo nghễ nói, “Bổn cung không thích đồ người khác đã dùng qua, nhìn thôi cũng đã làm bẩn mắt của Bổn cung!”
Mèo trong sách hoảng sợ, van xin: “Bệ hạ, xin người cho nô gia một cơ hội nữa, lần này nô gia nhất định sẽ…”
“Đừng có mơ.” Trương Tử An cắt đứt lời nói của nó, danh chính ngôn thuận nói: “Nafina thích đồ vật lấp lánh nhưng không phải món đồ lấp lánh nào nó cũng thích, giống như những món đồ bất nghĩa nguồn gốc không rõ ràng này, lấy thân phận tôn quý của nó làm sao có thể vui vẻ hạ mình nhận lấy?”
Lão Trà nghe thấy âm thầm gật đầu, Tử An sống với tinh linh vẹt biết nói mới có mấy ngày, năng lực nịnh bợ bỗng nhiên tăng mạnh!
Nafina hưởng thụ ưỡn ngực lên, “Đúng vậy, nói có lý. Bổn cung thích vật lấp lánh nhưng không phải bất kì đồ lấp lánh nào cũng thích.”
Mèo trong sách nghe đến mức hồ đồ.
Trương Tử An nói: “Tóm lại những món đồ này Nafina đều không cần, mày giữ lại cũng chẳng được gì, tốt nhất mày nên chạy nhanh đi.”
Mèo trong sách nghĩ một chút, bỗng nhiên nói: “Nô gia sẽ không đi đâu hết, nữ vương bệ hạ đi đâu, nô gia sẽ đi theo đấy!”
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader
LINK DONATE ỦNG HỘ DIỄN ĐÀN