
Chương 212: Tuyết Sư Tử
Editor: Nguyễn Quyên
Beta: Ngân Y
Kho chứa đồ rất rộng rãi và thoáng mát, có thể coi như một tòa nhà nhỏ. Bộ bàn ghế hỏng chất thành đống bỏ cạnh tường chiếm khoảng 1/3 không gian. Trên tường, chỗ ổ cắm của điều hòa đã được gỡ bỏ. Nếu là mèo thì có thể dễ dàng ra vào ổ cắm bằng cách nhảy lên bàn ghế xếp bên cạnh —— Và thực tế là giờ đang có một con mèo trắng xám từ lối đi ra, kết quả lại bị giật mình vì tiếng mở cửa của Trương Tử An khiến hai chân trước của nó bước hụt, lăn lộn trên không rồi ngã xuống bàn nhưng hình như không bị thương gì, trở mình đứng dậy trốn vào trong góc.
Mấy con mèo đang chơi đuổi bắt như gặp quân địch, chúng vây quanh con mèo trong sách, lông dựng thẳng, răng nanh lộ hẳn, phát ra những tiếng khè chói tai, dường như chúng có thể lao vào tấn công Trương Tử An bất cứ lúc nào.
Trương Tử An thấy tất cả các loại đồng hồ đắt tiền, túi xách, trang sức, những vật có giá trị khác và một số thứ lặt vặt đều nằm rải rác xung quanh ‘mèo trong sách’, dưới ánh đèn chúng lấp lánh như những bông hoa rực rỡ, còn từ miệng con mèo vừa ra khỏi ống thống gió kia là một con chip CPU nhỏ rơi ra…
Hắn cảm nhận được nguy hiểm, những con mèo này đều đang bày ra tư thế tấn công, không hề giả tí nào.
Ngay cả trong thời điểm căng thẳng này, hắn vẫn liếc nhìn con ‘mèo trong sách’ núp sau những con mèo thông qua camera trò chơi. Nhìn thoáng qua hắn đã nhận ra nó, đây là một con Tuyết Sư Tử, hai tai hình tam giác của nó trắng tinh xinh đẹp, lông toàn thân trắng như tuyết, duy chỉ có một vệt đen trên trán, vệt đen này không những không phá đi vẻ đẹp tuyệt mỹ của nó mà càng khiến nó thêm động lòng người. Nó híp mắt đánh giá Trương Tử An, đôi mắt xanh da trời phóng ra ánh nhìn chán ghét — Nó không xù lông hay dựng tai gì chứng tỏ cái nhìn này không mang ý thù địch mà chỉ đơn giản là sự chán ghét, như thể chỉ cần Trương Tử An tồn tại đã khiến nó chướng mắt rồi.
“Mày là tinh linh à? Tao không có ý thù địch gì cả.” Trương Tử An cố gắng bình tĩnh nói.
Mèo trong sách dứt khoát nhắm mắt lại, hờ hững nói: “Mi bị ngu hả? Mi cầm điện thoại giơ giơ như vậy mà còn hỏi lão nương có phải tinh linh không ư?”
Trương Tử An: “…” Sao hắn thấy con mèo này có chút giống con vẹt chết tiệt kia thế? Độc mồm độc miệng, một người tự xưng là bổn đại gia, một người lại tự xưng là lão nương…
Bỏ vấn đề xưng hô qua một bên đi. Hắn liên tục nhìn quanh, khẳng định không có người nào khác trong kho chứa đồ này mới hỏi: “Chủ nhân của mày đâu?”
“Chủ nhân?” Nó híp mắt thành một đường ngang, khinh thường nói: “Lão nương không có chủ nhân.”
“Không có chủ nhân à?” Trương Tử An ngạc nhiên hỏi, “Sao lại không có chủ nhân?”
“Hừ! Bởi vì chủ nhân của ta là một tên ngốc nên ta bỏ cô ta đi rồi!” Nó mất kiên nhẫn vẫy vẫy, không thèm nhìn thẳng hắn nói “Được rồi, ngươi mau cút đi trước khi quá muộn, tới lúc đó đừng trách lão nương cào mặt ngươi đầy máu!”
Lời này vừa nói ra, những con mèo còn lại càng háo hức muốn thứ.
Biết nó không có chủ nhân, Trương Tử An lại càng không nỡ rời đi, đành phải hỏi cho rõ ràng.
“Tao hỏi mấy câu nữa thôi, hỏi xong sẽ đi ngay.” Hắn cố gắng thương lượng với nó.
“Ngươi mau cút đi! Lão nương mặc kệ ngươi! Đàn ông các ngươi đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”
Mèo trong sách nho nhã, điềm tĩnh lần này đã thực sự tức giận. Nó vốn là một con mèo lông dài nên khi tức giận xù lông lên làm cơ thể đột nhiên to hơn gấp đôi bình thường! Nó từ nằm chuyển sang tư thế đứng lên, hung mãnh nhìn chằm chằm vào Trương Tử An phát ra tiếng kêu chói tai. Những con mèo xung quanh nhận lệnh không chút do dự lao vào Trương Tử An!
Trương Tử An cả kinh, mặc kệ lời dạy của Lão Trà theo bản năng lùi lại nửa bước muốn chạy ra ngoài đóng cửa lại. Lúc này không thể làm anh hùng được, nếu thật sự cào vài cái vào mặt thì làm sao có thể ngượng ngùng tự xưng là “Chủ Cửa Hàng Đẹp Trai Không Ai Sánh Bằng” được chứ?
“Meo meo!”
Một tiếng mèo lạnh lùng vang lên sau lưng hắn, không lớn nhưng rất rõ ràng.
Cùng tiếng kêu khe khẽ này, Nafina thong thả từ cửa bước vào chậm rãi.
Trong chớp mắt nghe được tiếng kêu và cảnh Nafina bước tới, tất cả những con mèo kia đều đứng yên tại chỗ như bị bỏ bùa, đần ra nhìn chằm chằm Nafina, sau một lúc toàn bộ đều phủ phục lên mặt đất, giống như nô lệ hướng về Pharaoh hành lễ vậy!
“Bổn cung muốn xem ở đây còn ai dám làm càn?” Nafina nhướng mắt, ánh lục sắc tỏa ra rực rỡ, hung hăng nhìn chằm chằm vào con ‘mèo trong sách’.
Sau Nafina, Lão Trà và Tinh Hải cũng lần lượt vào phòng.
Thấy khó khăn đã được giải quyết, Lão Trà mới quan sát xung quanh nhà kho.
Tinh Hải nhảy cẫng lên, giơ chân trước chỉ vào mèo trong sách rồi nói với Trương Tử An: “Tử An có nghĩ nó rất đẹp không?”
“Qủa thật rất đẹp.”
Trương Tử An phải thừa nhận rằng xét về vẻ đẹp, con ‘mèo trong sách’ này hoàn toàn có thể so sánh được với Nafina. Nafina tuy đẹp nhưng vẻ đẹp của nó mang lại cho người ta cảm giác rất mạnh mẽ và quyền lực của một bậc nữ vương, còn con mèo trong sách này thì khác hẳn với Nafina, giống như một quý cô lẳng lơ mị hoặc, từ đầu đến đuôi, toàn thân đến bộ lông đều quyến rũ, loại vẻ đẹp này quả thật như ngấm vào xương tủy.
Nafina chưa bao giờ lợi dụng vẻ đẹp của mình để làm bất cứ điều gì nhưng mỗi cử động và biểu cảm của con mèo trong sách này đều mang đầy ẩn ý và khiêu khích, trong mắt lóe lên ánh nhìn quyến rũ khiến trái tim người ta phải rung động. Ngay cả trong trạng thái giận dữ như khi xù lông thì sức hút của nó vẫn là độc nhất vô nhị.
Trương Tử An có chút lo lắng nhìn Nafina rồi lại nhìn mèo trong sách, không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Khi mèo trong sách nhìn thấy Nafina, mắt nó lập tức tròn xoe, lông toàn thân khi nãy dựng đứng lên bây giờ lập tức rũ xuống, đôi tai cũng trở lại hình dáng ban đầu.
Đôi mắt của nó như trăng tròn, trong khi mắt của Nafina lại là hình hạnh nhân.
Trương Tử An lúc này mới thực sự nhẹ nhõm, có vẻ như con mèo trong sách này không có ý định trở thành kẻ thù của Nafina nhỉ? Vậy có thể nói chuyện bình thường rồi phải không?
Hắn càng có chút tò mò hơn là con mèo trong sách này có thể chỉ huy những con mèo bình thường khác, cũng xem như thuộc một đẳng cấp nào đó, liệu nó có phủ phục trước Nafina như những con mèo khác không? Tinh Hải không quỳ trước Nafina vì nó là tinh linh trong tưởng tượng, cũng không thể xem là mèo thật; còn Lão Trà là mèo thật nhưng nó không thể quỳ trước Nafina vì nó là mèo nhân nghĩa, có thuộc tính “Vi phạm lệnh cấm”*. Con mèo trong sách này… Nó cũng là một tinh linh trong tưởng tượng sao?
(*Câu gốc: Nho dĩ văn loạn pháp, hiệp dĩ vũ phạm cấm – Văn nhân dùng lời lẽ làm loạn pháp luật, hiệp khách dùng võ công vi phạm luật lệ.)
Hóa ra hắn đã suy nghĩ mọi chuyện quá ngây thơ rồi. Ánh sáng nhấp nháy trong đôi mắt của mèo trong sách này không chỉ là thần phục mà còn giống như một cô gái yêu từ cái nhìn đầu tiên vậy!
Không đợi Trương Tử An kịp nghĩ tiếp, mèo trong sách đã nhảy lên, đẩy những con mèo xung quanh nó ra, nhanh chóng nhảy đến trước mặt Nafina, dáng vẻ luồn cúi quyến rũ nói: “Nữ vương bệ hạ! Nô gia có thể liếm lông cho người được không?”
ĐM! Con mèo này sao đê tiện quá vậy!
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader
LINK DONATE ỦNG HỘ DIỄN ĐÀN