
Chương 203: Ra ngoài đổi gió
Editor: Táo
Beta: Ngân Y
“Tinh Hải này, hay là mày cứ vào trong trò chơi ngủ một giấc, đợi đến nơi thì tao lại đưa mày ra có được không?” Trương Tử An thương lượng cùng Tinh Hải.
“Được!” Tinh Hải gật đầu đáp ứng.
Trương Tử An đem nó thu vào trong di động.
“Lão hủ có thể ẩn thân đi theo.” Lão Trà nói.
Nafina thì khỏi cần nói, nhất định là nó sẽ chọn đi theo như bình thường nên Trương Tử An cũng không hỏi. Ngoại trừ ngoại hình của nó có chút nổi bật thì tất cả đều bình thường, không giống Tinh Hải sợ người cũng không giống lão Trà ăn mặc kỳ lạ.
Trương Tử An cầm điện thoại nhắm ngay Richard sau đó lại buông xuống, “Đem hạt kê bên miệng mày lau đi, thật con mẹ nó lôi thôi.”
Richard dùng cánh lung tung lau miệng, ngụy biện nói: “Ngươi biết cái gì? Bổn đại gia đây là tiết kiệm, chuẩn bị làm đồ ăn liền mang theo.”
Chờ cho hạt kê bên miệng nó rơi xuống đất, Trương Tử An lại giơ di động nhắm ngay nó.
“Chờ một chút!” Nó nâng cánh lên che trước mặt.
“Đm lại gì nữa đây?” Trương Tử An bất đắc dĩ thả tay xuống.
“Có lược không? Để bổn đại gia vào trong đó chải!” Nó không biết xấu hổ nói.
“Dẹp đi! Người hai cọng lông thì chải cái gì! Mau đem cánh buông xuống!”
“Quác quác! Jeff thật là! Ít nhất cũng phải cho ta pose dáng cái đã chứ? Xem này! Lực sĩ ném đĩa!” Nó bắt chước bộ dáng bức tượng nổi tiếng kia, hai cánh một trước một sau, quay đầu ra sau — Đouma, thật sự mà nói thì giống thật!
Trương Tử An không đợi nó pose dáng xong liền thu nó vào di động.
“Mèo của Phật Sơn Vịnh Xuân thiếu niên Diệp Vấn — ẩn thân!”
Đọc tên thật ra, thân thể lão Trà dần trở nên trong suốt. Bởi vì có kinh nghiệm lần trước, hắn và lão Trà ai cũng không thấy ngạc nhiên nhưng mà Nafina lại bị giật mình một chút, há hốc miệng hỏi: “Đây là gì vậy?”
“Thuật ẩn thân, như vậy thì người khác sẽ không nhìn thấy.” Trương Tử An giải thích, “Hay là mày cũng thử xem không?”
“Ta không cần!” Nafina quay đầu, ” Bổn cung sinh ra đã là để người khác sùng bái!”
“Tùy mày thôi.” Hắn nhún nhún vai, dù sao việc này cũng không quá quan trọng.
Nafina cùng lão Trà một trong tối một ngoài sáng theo Trương Tử An ra khỏi cửa hàng.
Kéo cửa cuốn xuống khóa lại, dán lên một tờ giấy đã chuẩn bị sẵn — “Chủ tiệm ra ngoài đổi gió, quý khách vui lòng chờ một lúc, nếu chờ quá lâu quý khách có thể liên hệ với phòng khám thú cưng Linh Càng, điện thoại: xxxxxxx.”
Lão Trà ù ù cạc cạc hỏi: “Tử An, sưu tầm dân ca nghĩa là gì vậy? Lão hủ lần đầu tiên nghe thấy từ này.”
Trương Tử An nghiêm túc giải thích, nói: “Lão Trà, cái gọi là sưu tầm dân ca… Chính là một cách nói khác của xin phép, nghe uyển chuyển hơn so với xin phép trực tiếp, càng dễ được người khác chấp nhận hơn.”
“Ồ.” Lão Trà giật mình, tiện đà hỏi tiếp: “Nếu lão hủ nhớ không nhầm, số cậu để lại là của bác sĩ Tôn phải không?”
Số và vân vân… Trương Tử An nhìn về phía số điện thoại trên tờ giấy.
“Đúng vậy.” Hắn đương nhiên nói: “Cô ấy là người hợp tác với tiệm chúng ta, tôi ra ngoài sưu tầm dân ca thì cô ấy hỗ trợ bán thú cưng không phải là hợp lý sao?”
Nguyên nhân chân chính hắn chưa nói ra, bởi vì trước kia hắn viết điện thoại của mình lên cửa sau đó thật sự nhận được một cuộc điện thoại của bạn, quanh co lòng vòng tìm một hồi lại tìm thấy trong WC nam ở ngã tư, có người dán số điện thoại của hắn lên tường, còn đặc biệt ghi chú rõ rằng có thể công có thể thụ, không biết tên ngốc nào đã dán lên. Cho nên sau này hắn cũng không dám… Viết số điện thoại của mình lên nữa.
Suy nghĩ một chút, thấy không còn thiếu sót gì nữa, hắn nhấc điện thoại bấm số đội trưởng Thịnh.
Chuông vang đến tiếng thứ ba, điện thoại bên kia mới nhấc máy.
“Alo Trương tiên sinh, có việc gì sao?” Thịnh Khoa lời ít ý nhiều hỏi thăm, trong giọng lộ ra sự chờ mong.
“Đội trưởng Thịnh, về việc anh nói kia, tôi quyết định đi xem một cái — Có thể giải quyết được hay không tôi không chắc chắn nhưng mà… Cái này dù sao cũng ảnh hưởng tới bình an của người dân thành phố Tân Hải, không thể từ chối!” Hắn dõng dạc nói: “Cẩu thả…”
“Không cần làm thơ!” Thịnh Khoa bên kia điện thoại mặt u ám trả lời.
“Vậy chúng ta gặp mặt ở đâu được? Tôi đến cục tìm anh được không?” Trương Tử An hỏi, trong lòng còn có chút chờ mong, trừ lần đến chụp ảnh chứng minh ra thì hắn không đến cục cảnh sát lần nào nữa.
“Chờ một chút, để tôi xem xem.” Thịnh Khoa nói.
Trương Tử An nghe thấy tiếng cử động ồn ào ở đầu dây bên kia.
Lão Trà ở đối diện hắn mặt lộ vẻ tươi cười, liên tiếp gật đầu.
Nafina hừ một tiếng, khinh thường ra mặt.
“Như vậy đi, hiện tại tôi đang rảnh, chúng ta đến hiện trường gặp đi.” Thịnh Khoa nói.
“Cái chỗ đồng hồ bị mất hả?” Trương Tử An xác nhận hỏi lại.
“Ừ, đúng vậy. Tòa nhà Viễn Hoa. Chúng ta hẹn ở cửa tòa nhà đi.” Thịnh Khoa nói xong định cúp máy.
“Chờ một chút!” Trương Tử An vội vàng ngăn cản.
Thịnh Khoa đưa điện thoại lại bên tai, “Trương tiên sinh còn có việc gì à?”
“Là như vầy.” Trương Tử An cân nhắc tìm từ, “Lần này tôi coi như là đang vì cảnh sát mà làm việc đúng không?”
“Đúng vậy.” Âm thanh của Thịnh Khoa hơi kinh ngạc sau đó đột nhiên giống như nhớ ra gì đó, ngữ điệu tăng lên, “Ôi! Xem trí nhớ tôi này… Cho phép tôi đại diện cho cảnh cục, gửi lời cảm ơn chân thành đến sự giúp đỡ của Trương tiên sinh…”
Trương Tử An ngắt lời diễn văn theo mẫu của anh ta, “Tôi không phải nói cái này.”
“A….Vậy thì?” Thịnh Khoa như hòa thượng mãi không sờ thấy tóc, không dám đoán bậy.
Trương Tử An nhìn xe cộ tới lui trên đường, nói: “Ý của tôi là, nếu tôi di chuyển bằng taxi thì tiền xe sẽ được trả chứ?”
Thịnh Khoa: “…”
“Không thể sao?” Trương Tử An hỏi.
Thịnh Khoa nói: “Nếu tôi nói không thể, có phải anh sẽ không đến đây không?”
Trương Tử An hiên ngang lẫm liệt nói: “Không đến mức như vậy, đã hứa rồi sao đổi ý được đúng không? Chẳng qua tôi đang định đi thôi.”
Đầu dây bên kia một hồi im lặng.
Một lát sau.
“Trương tiên sinh, từ chỗ cửa hàng của anh đến tòa nhà Viễn Hoa không đến 10km phải không?” Thịnh Khoa kinh ngạc hỏi.
Trương Tử An nhìn thoáng qua Nafina, “Không có gì, coi như giảm béo.”
Lại là một hồi im lặng.
“Trương tiên sinh, anh bắt xe qua đây đi, tôi sẽ trả tiền xe cho anh.” Trong giọng của Thịnh Khoa tràn ngập mỏi mệt cùng bất đắc dĩ.
“Thật à?”
“Thật.”
Trương Tử An cường điệu nói: “Không phải tôi để ý chút tiền xe này đâu. Chỉ là ra sức vì nhà nước và xã hội, cũng không thể để tôi tự móc tiền túi đúng không? Hôm nay tôi không ở trong tiệm kiếm tiền, ít nhất cũng không thể mất thêm tiền đúng không?”
“Anh nói đúng, là tôi lo lắng chưa chu toàn.” Thịnh Khoa giống như là từ bỏ khuyên bảo, “Không chỉ có tiền xe, cả tiền cơm trưa hôm nay cũng do cảnh cục chi trả.”
“Thật tốt quá!” Trương Tử An kích động nói, “À đúng rồi, vì tôi còn muốn mang theo mấy con mèo cùng đi, lấy mèo trị mèo mà, cho nên…”
“Lương cho mèo cũng trả.” Thịnh Khoa không đợi hắn nói xong đã trả lời.
“Không, không, lương của mèo tôi không lấy, chỉ ăn thịt nướng và cá nướng không nêm gia vị thôi.” Trương Tử An sửa đúng lời của anh ta.
Bên kia điện thoại truyền đến một tiếng thở dài thật nhỏ.
“Được rồi.” Thịnh Khoa cảm thấy dù cho có nằm vùng thêm vài ngày cũng không mệt như này, “Cá và thịt nướng không cho gia vị, tôi hiểu rồi, sẽ phân phó xuống dưới.”
“Vậy làm phiền đội trưởng Thịnh rồi, lát nữa gặp!” Trương Tử An cúp điện thoại.
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader
LINK DONATE ỦNG HỘ DIỄN ĐÀN