
Chương 173: Phát lực như mèo
Editor: Lam Liên
Beta: Ngân Y
Lão Trà nhớ tới cô bé tên tiểu Tuyết kia, nhớ đến tinh thần hiệp nghĩa, chí khí trrong cửa hàng kia. Cũng chính là vì một màn kia nên lão Trà mới tin tưởng tương lai thế giới này sẽ tươi sáng.
Trái tim hiệp nghĩa sẽ chỉ phủ bụi trần chứ vĩnh viễn không mai một.
Trương Tử An nghiêm túc gật đầu, “Tôi hiểu rồi Lão Trà, nếu tôi gặp chuyện bất bình tôi nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Lão Trà vừa lòng gật đầu, “Lão hủ tin tưởng cậu. Nếu lão hủ có chút nghi ngờ nào thì chắc chắn sẽ không đem Vịnh Xuân truyền thụ cho cậu. Trên thực tế trong khoảng thời gian này lão hủ vẫn luôn quan sát cậu, khảo sát đức hạnh, thử tấm lòng nhân nghĩa của cậu.”
Bởi vì bối rối mà sau lưng Trương Tử An đổ đầy mồ hôi. Trong lòng hắn thầm nghĩ khoảng thời gian này hắn toàn làm ra mấy trò xàm xí ngu xuẩn, hết đấu khẩu cả ngày với mấy tên trên mạng lại làm cho cô gái tên Lỗ Di Vân khóc một lần, chưa cho hắn cái danh đạo đức bại hoại đã là kỳ tích rồi đấy!
Lão Trà giống như nhìn thấu tâm tư của hắn, cười nói: “Phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di, uy vũ không khuất phục* đây mới là đức tính mà lão hủ coi trọng. Còn về tính tình của người trẻ tuổi thì nên cười phải cười nên giận phải giận, nếu cậu quá nghiêm nghị nhàm chán, cả ngày đều mang theo cái vẻ mặt như người chết thì lão hủ sẽ hoài nghi cậu là một tên ngụy quân tử đấy. Cái gọi là hiệp khách, trước nay đều không câu nệ tiểu tiết. Diệp Vấn được mọi người tôn sùng khi còn trẻ đã chơi điên cuồng một phương đấy…”
*Trong cảnh giàu sang không mê muội; Trong cảnh cơ hàn không tha hóa; Gặp quyền thế không sợ hãi, không luồn cúi, không khuất phục.
Nói xong lão Trà tựa giống như lại lâm vào hồi ức, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt.
Lúc này Trương Tử An mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Lão Trà thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Nhưng mà Tử An, uy vũ không khuất phục là chuyện tốt nhưng cũng phải lượng sức mà làm. Giống tình huống mấy ngày trước bảy người kia tới cửa lấy tiền, khi đó đừng ngại lá mặt lá trái, đưa cho bọn họ để lấy lệ rồi nghĩ cách tiêu diệt từng tên một sau. Hiệp khách không dũng cảm mà dại dột, điểm này cậu phải nhớ kỹ.”
“Được!” Trương Tử An gật đầu.
Giờ nghĩ lại hắn thấy ngày đó thật sự rất đáng sợ, nếu những người đó móc dao nhỏ hay gì đó ra đâm hắn một nhát thì đúng là không đáng giá…
“Cũng tương tự như thế, trước khi học võ thành công thì gặp chuyện bất bình vẫn nên gọi 110.” Lão Trà nói.
Khóe miệng Trương Tử An hơi giương lên, trong lòng hắn dâng lên một niềm vui không rõ. Nhưng mà hắn cũng cảm nhận được sự quan tâm của lão Trà qua những lời này.
“Tôi biết rồi.” Hắn nói.
Nafina bị bỏ lại một bên không kiên nhẫn, giận dữ nói: “Các ngươi vẫn chưa nói xong mấy lời vô dụng sao?”
Trương Tử An nhìn ra khu vực cách đó không xa, Tinh Hải đang đuổi đến gà bay chó sủa theo một đám mèo hoang.
Lão Trà cười cười, “Nếu nữ vương Nafina thúc giục vậy chúng ta bắt đầu đi. Trước tiên lão hủ sẽ nói một chút về khẩu quyết của Vịnh Xuân, cậu không hiểu ngay cũng không sao, trước tiên nhớ kỹ là được, rồi để những ngày sau chậm rãi nghiền ngẫm cũng không sao.”
Trương Tử An phấn chấn tinh thần, nghiêm túc lắng nghe.
“Chiêu thức của Vịnh Xuân bắt nguồn từ thiếu lâm. Trong chiêu thức không có hổ hạc cũng không có ngũ hành. Chỉ nói đến cách xuất chiêu, lực đạo và góc độ. Cùng một kỹ lực, bốn thế ba độ. Lấy yếu thắng mạnh mới là công phu. Trong ngoài hỗ trợ lẫn nhau, cũng không tuyệt chiêu. Giữ lực như rắn, phát lực như mèo…”
Phát lực như mèo?
Nghe được mấy chữ “Phát lực như mèo” này, Trương Tử An suýt nữa cười ra tiếng. Thảo nào lão Trà có thể treo bảy tên chiến binh cầu vồng lên đánh như đứa trẻ lên ba, người ta căn bản không cần “Phát lực như mèo” mà chính là mèo rồi!
Cái gọi là “Phát lực như mèo” có lẽ là lấy từ sự nhanh nhạy và tốc độ của mèo. Thiên hạ võ công, không mau không phá.
Lão Trà nói xong khẩu quyết, cũng mặc kệ Trương Tử An nhớ kỹ hay không, lập tức nói thêm: “Đặc điểm là Vịnh Xuân đơn giản mà thực dụng nhưng mà nhập môn dễ, tinh thông khó. Cũng may giờ cậu chỉ yêu cầu nhập môn, có thể ra dáng là được.”
Trương Tử An không phục, chẳng lẽ ta không phải người có tài năng võ thuật vượt xa mức bình thường sao? Ta với Trương Vô Kỵ đều là họ Trương, vậy dựa vào cái gì mà tiểu tử thúi kia có thể nhanh chóng học được võ công còn trắng trợn táo bạo mà mở hậu cung còn ta thì không được? Chẳng nhẽ là vì theo khuôn mẫu hào quang nam chính ư?
Lão Trà không biết tâm trạng rối rắm của Trương Tử An lúc này, tiếp tục nói: “Vịnh Xuân bao gồm ba bộ quyền là tiểu niệm, tìm kiếm cùng tiêu chỉ và một bộ mộc nhân trang quyền pháp, còn có một bộ đao pháp và côn pháp.”
Nó nhìn móng vuốt của chính mình, cười nói: “Côn pháp cùng đao pháp lão hủ không định dạy cho cậu bởi vì lão hủ cũng không tinh thông, hơn nữa binh khí cũng không dễ mang theo ở thời đại này.”
“Bấm móng tay còn có thể miễn cưỡng.” Trương Tử An thừa nhận, trong lòng có chút tiếc nuối, rốt cuộc kỹ năng nhiều không áp dụng được sao.
Lão Trà nói: “Võ thuật quý ở tinh, không ở nhiều, chỉ cần nghiên cứu kỹ một cái là đủ để hưởng thụ cả đời. Ví dụ như Tiểu niệm quyền pháp, tuy rằng là Vịnh Xuân nhập môn quyền pháp nhưng có người nói ‘Một bộ tiểu niệm tương đương nửa bộ Vịnh Xuân’. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ dạy cho cậu bộ quyền pháp Tiểu niệm trước.”
“Đầu tiên, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, hai tay rũ xuống tự nhiên, giữ đầu óc tập trung, loại trừ tạp niệm” Nó dạy dỗ nói.
Trương Tử An theo lời mà làm, bày ra tư thế chuẩn bị của Vịnh Xuân quyền, tận lực không nghĩ đến chuyện khác.
Nhưng mà hắn vẫn không nhịn được nói: “Trà lão gia tử, cái chiêu thức chuẩn bị này tại sao giống như tập thể dục theo đài vậy?”
Lão Trà ha ha cười, “Lão hủ chính là không nhìn nổi tiếp tục luyện cái tập thể dục theo đài vô dụng kia mới bắt đầu sinh ra ý nghĩ dạy cậu Vịnh Xuân. Lúc đầu tuy giống nhau nhưng về sau sẽ khác nhau.”
Trương Tử An tập cái kia chỉ là để chơi, hắn cũng biết tập thể dục theo đài chỉ để hoạt động thân thể một chút, muốn dựa vào cái kia để tập thể hình thì chính là giỏ tre múc nước… Có Vịnh Xuân rồi còn tập thể dục theo đài làm gì!
“Được rồi, thu liễm tâm trí lại, bắt đầu chiêu thứ nhất song tiêu chỉ. Hai tay nâng lên, khép đầu ngón tay lại, dùng sức đấm về phía trước, tay ngang tầm mắt.”
Lão Trà chỉ dạy cho Trương Tử An mấy động tác đơn giản, mấy cái động tác này nối liền nhau tạo thành chiêu thức thứ nhất của Tiểu niệm, sau đó lại để Trương Tử An tự luyện tập. Nó nhảy đến đầu tường giám sát xung quanh, còn tiện sửa mấy chỗ sai cho Trương Tử An.
Những thao tác này tuy rất đơn giản nhưng lại không dễ thực hiện.. Lão Trà yêu cầu hắn mỗi một động tác đều phải nhanh chóng nhưng không được mất đi sự thư thái, mắt nhìn tay động, trầm ổn như cây to lớn. Lão Trà ngày thường rất hiền hoà nhưng một khi đã bắt đầu dạy dỗ thì sẽ không bỏ qua bất cứ một sai lầm nhỏ nào, ngay cả hành vi lười biếng nhỏ nhất.
Người Trương Tử An rất nhanh nóng lên, cởi áo khoác ra ném lên ghế đá, Nafina không chút khách khí nào mà nhảy lên, dùng áo khoác hắn làm lót chân. Hắn không rảnh chửi thề nên chỉ có thể coi như không thấy.
Động tác rất đơn giản, nhìn không ra chút uy lực nào, chỉ lặp đi lặp lại.
Cơ thể càng ngày càng mệt, đầu óc lại càng ngày càng nhẹ nhàng.
Mỗi lần động tác đều như lọc bỏ một phần tạp niệm trong đầu, tạp chất trong cơ thể cũng như theo mồ hôi bài xuất ra bên ngoài.
Hắn mệt đến cả người toàn là mồ hôi, mồ hôi trên đầu và cổ của hắn không ngừng chảy xuống.
Lão Trà vừa lòng gật đầu, “Được rồi, hôm nay tập luyện đến đây thôi.”
Trương Tử An mệt mỏi gọi Tinh Hải, “Tinh Hải, về nhà thôi, sau này lại đến chơi!”
Tinh Hải rất nhanh chạy về, hiển nhiên là đã chơi rất vui vẻ.
Nhìn sang thì thấy Nafina có áo khoác làm cái đệm nên nằm bò lên và bắt đầu ngủ gật.
“Nafina, đứng lên đi, về nhà thôi, nhân tiện đem áo khoác trả lại cho tao!”
Nafina lười biếng mở to mắt, đứng lên duỗi eo, giương móng vuốt lên ném áo khoác lại cho hắn.
Gió không nhỏ, Trương Tử An tuy rằng người đổ đầy mồ hôi nhưng vẫn phải mặc áo khoác vào nếu không sẽ dễ bị cảm lạnh sinh bệnh.
Hắn mới vừa mặc xong áo thì trong túi vang lên tiếng chuông điện thoại, là một dãy số xa lạ.
“Alo?” Hắn nhận điện thoại.
“Trương đại sư, là tôi.” Dì Lý nói qua điện thoại, “Có một nam nhân tới tìm cậu, mặc tây trang xách cặp công văn giống mấy người lãnh đạo trên phim truyền hình vậy.”
“Được, bảo hắn chờ một lát cháu sẽ lập tức về.” Hắn ngắt điện thoại.
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader
LINH DONATE ỦNG HỘ DIỄN ĐÀN