
Chương 171: Hảo hán hộ tam thôn
Editor: Lam Liên
Beta: Ngân Y
Nhà Trương Tử An không tính là giàu có nhưng ít ra thì cũng không phải là bần cùng, cái nên có cũng có đủ nên so với hai vợ chồng già này thì hạnh phúc hơn nhiều rồi.
Hắn kiên nhẫn nghe.
Dì Lý nhìn bạn già, muốn dò hỏi ý kiến bạn già một chút rồi thận trọng nói: “Chúng tôi đã phiêu bạt bên ngoài nhiều năm nhưng phần lớn thời gian là dành ở thành phố Tân Hải này— câu kia nói thế nào nhỉ, địa linh nhân kiệt sao? Đúng rồi, chính là địa linh nhân kiệt!”
“Phong thuỷ tốt! Có gió có nước!” Bạn già của bà cũng dùng sức gật đầu, hiếm khi hai vợ chồng đạt được ý kiến thống nhất.
Trương Tử An cảm thấy nếu thầy phong thuỷ mà nghe thấy những lời này thì kiểu gì cũng hộc máu bỏ mình.
Dì Lý gật đầu tán thành với bạn già, “Không nói dối Trương đại sư, hai vợ chồng chúng tôi mấy năm nay ăn mặc cần kiệm cũng coi như là tích góp được một chút tiền, từ lâu đã không muốn sống phiêu bạt cả ngày như vậy…”
Ngoại trừ lãng tử trời sinh thì đa số ai đều muốn có nhà riêng của bọn họ, Trương Tử An cũng không ngoại lệ, ai lại không muốn có nhà chứ? Ai lại không muốn yên ổn sống qua ngày chứ? Trương Tử An nguyện ý cùng Tinh Hải giải hòa vì hắn cũng muốn ngày qua ngày sống bình yên.
Dì Lý tiếp tục nói: “Chúng tôi muốn sống yên ổn. Ở thành phố Tân Hải nhiều năm như vậy rồi đã thành thói quen, chúng tôi cũng không muốn trở về quê nữa.” Quê đã trở thành bóng ma trong bọn họ, cho dù giờ có ngẫu nhiên trở về một lần thì cũng giống như ăn trộm trong đêm, sợ gặp phải người năm đó mình đắc tội.
Trương Tử An đã hiểu một chút, “Là hai người tính ở lại thành phố Tân Hải này cư trú dài lâu sao?”
Dì Lý giơ ngón tay cái lên, “Trương đại sư, chúng tôi có thể sống yên ổn ở đây tất cả đều là nhờ phúc của cậu đấy!”
“Hả? Là ý gì vậy ạ?” Hắn không rõ cái logic trong mối quan hệ này.
Bạn già cũng vui vẻ, Trương đại sư đã hiểu còn giả bộ hồ đồ, chẳng lẽ người có bản lĩnh đều như vậy sao?
Dì Lý nói: “Bởi vì có cậu ở chỗ này! Có cậu trấn ở chỗ này thì những người xấu đó cũng sẽ không dám đến gây chuyện! Các hàng xóm láng giềng đã sớm truyền nhau cả rồi mà!”
Trương Tử An vội vàng xua tay phủ nhận, “Không không không, đừng hiểu lầm, cháu không có bản lĩnh lớn như vậy đâu!”
“Trương đại sư quá khiêm tốn rồi!” Chú Lý ở bên cạnh nói xen vào, “Câu kia là gì ý nhỉ?”
Dì Lý biết bạn già muốn nói gì nên thay bạn già nói: “Hảo hán hộ tam thôn”*
*Anh hùng bảo vệ 3 thôn.
Tuy rằng bị hiểu lầm nhưng Trương Tử An nghe được mấy lời kia trong lòng cũng lâng lâng. Ta là hảo hán, ta là anh hùng, anh hùng nên có mỹ nữ, vậy đâu rồi, mỹ nữ ở đâu rồi?
Chú Lý được bạn già nhắc nhở, bỗng nhiên nhớ tới nửa câu sau, vui mừng hớn hở nói tiếp: “Hảo cẩu hộ tam lân*!”
*Chó ngoan bảo vệ 3 nhà.
Trương Tử An: “…” Sa mạc lời!
Hắn thiếu chút nữa hộc máu! Cẩu độc thân không có nhân quyền sao?
Dì Lý cũng hơi xấu hổ, không phải nói ấn tượng tốt ở giao tiếp sao, cái lão già chết tiệt này lại nhanh mồm nhanh miệng nói hết cả nửa câu sau vậy, như thế không phải sẽ khiến cho Trương đại sư khó chịu sao?
Bà vội vàng sửa lại: “Trương đại sư cậu đừng hiểu lầm, nơi này là thành thị, không phải thôn!”
Trương Tử An càng hộc máu, dì phủ định nửa câu đầu làm gì chứ? Muốn phủ định sao không phủ định nửa câu sau đi!
Hắn mệt tâm, vì không để cho bọn họ càng bôi càng đen nên vội vàng ngăn cản lời tiếp theo của bọn họ, “Cháu hiểu ý của hai vị nhưng mà hai người đừng hiểu lầm, cháu thật sự không có bản lĩnh lớn như vậy đâu…”
“Ha ha, Tử An đại sư khiêm tốn một chút cũng không sao, chỉ cần những người xấu kia cho cậu có bản lĩnh lớn như vậy là được rồi.” Chú Lý cười nói.
Thôi, cơ bản là không thể giải thích được.
Trương Tử An bất đắc dĩ từ bỏ nỗ lực tiếp tục giải thích, không có thời gian để chậm trễ nữa rồi
“Vậy giờ hai người không đi đâu chứ? Cháu đi dạo quanh đây một chút, nếu có người tới tiệm tìm cháu thì nhờ hai người bảo bọn họ chờ một chút hoặc là gọi điện cho cháu cũng được.”
Chú Lý liên tục gật đầu, “Không đi đâu, mỗi ngày chúng tôi đều ở chỗ này bán tới tận 9 giờ rưỡi… Gần 10 giờ, cậu cứ yên tâm đi, việc này giao cho chúng tôi.”
Dì Lý cười cười lấy ra chiếc smartphone kiểu cũ của mình, nói: “Trương đại sư, chúng tôi không biết số điện thoại của cậu…”
“A, đây là số điện thoại của cháu.” Trương Tử An nói số điện thoại của mình cho họ.
Dì Lý cung kính ghi nhớ.
“Trương đại sư, cái này cậu cầm để ăn trên đường.” Bạn già bà đưa cho hắn một túi xíu mại nhỏ, lại dùng bát ăn một lần múc một chén sủi cảo, bọc túi nilon lại đưa cho hắn, nói không cần tiền.
Trương Tử An sờ sờ túi, hắn quên không cầm theo bóp tiền ra nên định chờ buổi tối khi bọn họ đưa xiên nướng sang sẽ thanh toán một thể.
Hắn vẫy vẫy tay, xách theo xíu mại và sủi cảo rời đi, vợ chồng dì Lý nhìn mãi đến khi hắn đi xa.
Khu xanh hóa kia rõ ràng ở ngay sau cửa hàng nhưng đi từ cửa trước lại phải đi qua gần nửa con phố sau đó rẽ phải ở ngã tư đường rồi đi vào một con hẻm nhỏ, rồi lại đi ngược về hơn nửa con phố nữa, thử nói xem có đau trứng không chứ? Cho nên Trương Tử An cảm thấy nếu hợp lý thì nhân lúc trang trí lại cửa hàng nên mở thêm một cái cửa sau, như vậy sẽ tiện hơn.
Gió buổi sáng hơi lạnh, hắn sợ xíu mại và sủi cảo trong tay bị gió thổi lạnh nên đi rất nhanh, gần như là chạy chậm, đến tận lúc đi vào hẻm nhỏ bớt gió đi hắn mới bước chậm lại.
Con hẻm nhỏ này cũng không hẹp, ít nhất là có thể cho ô tô qua nhưng không thể dừng lại, nếu dừng lại sẽ chắn hết đường. Những hộ gia đình trong hẻm nhỏ này đa số là người già. Cũng có mấy người trẻ tuổi vì tiện mà thuê ở nơi này, có nhân viên văn phòng, có những cặp đôi sinh viên, dù sao nơi này cũng cách Đại học Tân Hải không xa.
Cũng may những cặp đôi sinh viên đều không dậy sớm, nếu Trương Tử An gặp phải bọn họ thì chắc chắn hắn sẽ nghẹn đến bữa sáng cũng không ăn nổi mất. Hắn chỉ gặp mấy khuôn mặt mệt mỏi của nhân viên văn phòng trẻ tuổi giống như Trương Tử An trước kia đi làm.
Lúc đến dưới cửa sổ nhà mình hắn dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn.
Lúc này trên đỉnh đầu hắn chính là cửa sổ phòng ngủ, từ góc độ mới lạ này nó đem đến cảm giác xa lạ như là nhìn nhà người khác.
Hắn nhìn trái nhìn phải, mở một cái cửa ở dưới này có lẽ sẽ không cản trở ai.
Ngay phía trước là lối vào của khu xanh hóa. Từ trong hẻm nhỏ nhìn ra thì tưởng như nó chỉ là một góc không gian xanh nhỏ, trên thực tế đi vào trong mới biết nó rất rộng.
Hình dạng của khu xanh hóa này không có quy luật, gần như là dựa vào kết cấu của khu dân cư xung quanh mà xây, bên trong rải rác mấy cái ghế đá, đám cỏ mọc cao lên che khuất, nhìn không ra màu sắc vốn có của con đường đá cuội, đám cây thông, cây bách, hòe dương bên cạnh có hình dạng vô cùng kì dị. Nếu vào ban đêm thì nơi này chắc chắn sẽ có vẻ vô cùng dị thường.
Cho đến tận bây giờ cũng không biết là khu xanh hóa này lúc trước xây nên là để làm gì, tám phần là để cho các người già ở xung quanh có chỗ đi dạo nhưng đáng tiếc khu dân cư xung quanh vì liên tiếp xảy ra mất trộm mà lần lượt khóa cửa hông hoặc cửa sau thông ra hướng này, làm cho nơi này dần dần trở nên quạnh quẽ, cuối cùng rơi vào cảnh hoang vắng như hôm nay.
Trương Tử An đứng ở lối vào khu xanh hóa nhìn, xung quanh đây đừng nói là camera theo dõi, đến cả đèn đường cũng vẫn là loại đèn đường sợi tóc cổ nhất, không giống như trong các nơi khác của nội thành đã được đổi thành đèn cảm ứng chạy bằng năng lượng mặt trời. Cái đèn già cỗi này thật khiến người ta hoài nghi liệu buổi tối nó còn có thể sáng hay không đây…
———————————————
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader
Link donate cho diễn đàn