
Chương 161: Bỏ thân phận này đi!
Editor: Lam Liên
Beta: Ngân Y
Tiểu La.
Lưu Tam Lãng nghe xong có chút dở khóc dở cười. Tên này không phải qua loa quá rồi sao? Nếu là Husky thì có phải gọi là tiểu Cáp không?
Hai tay cô nắm lấy hai chân trước của nó, giống như là nắm tay, “Chào mày, Tiểu La, tao là chị Thi Thi. Vị này là…” Cô chỉ vào Lưu Tam Lãng.
“Đúng rồi, tiểu Lưu, tên đầy đủ của anh là gì vậy?” Cô hỏi.
Lưu Tam Lãng thiếu chút nữa hộc máu!
“Lưu Tam Lãng.” Anh xấu hổ mà nói.
“A, vị này Lưu Tam Lãng, là cha của mày biết chưa?”
“Chờ đã, bỏ cái thân phận này đi được không?” Anh nhịn không được nhắc nhở.
Tại sao tôi là cha của nó mà cô lại là chị của nó chứ? Tôi không muốn chiếm tiện nghi của con gái tôi đâu!
“Hả?” Thi Thi đáng yêu nghiêng nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.
“Không có việc gì.” Anh nhếch miệng cười khổ.
Cô sờ vào túi áo, “Aiz, hôm nay không mang đồ ăn vặt rồi, lấy cái gì để làm quà gặp mặt đây?”
“Chỗ tôi có đồ ăn vặt!” Lưu Tam Lãng chạy đi lấy một túi bò khô mua từ cửa hàng thú cưng tới, xé mở sau đó đưa cho cô.
Tiểu La ngửi được mùi thơm, lập tức hoảng loạn, không ngừng bò lên người cô, thèm đến nhỏ cả dãi.
“Lại đây, cho mày ăn.” Thi Thi vừa mới rút ra một miếng đã bị ngậm lấy.
Bò khô này khá cứng, nó lại đang trong thời kì thay răng, răng cửa mới thay không sắc bằng răng sữa. Nó nhảy ra khỏi tay Thi Thi, thả miếng bò khô xuống mặt đất, dùng móng vuốt miếng bò khô lại rồi dùng răng nanh xé nó, nhai vài cái rồi nuốt vào bụng, sau đó lại đặt hai chân lên đầu gối Thi Thi, há miệng muốn ăn tiếp.
“Ha ha, đừng vội, từ từ mà ăn, còn nhiều lắm.” Thi Thi rút bò khô ra, đút cho nó từng miếng một.
Lưu Tam Lãng nhìn cảnh này trong lòng đột nhiên nổi lên một cảm giác ấm áp vô hạn. Nghe nói đối với nam nhân nước Mỹ thì vợ, con và chó, có được ba thứ này đại biểu cho cuộc sống viên mãn. Lưu Tam Lãng tuy rằng không phải người Mỹ nhưng trong lòng cũng có chút xúc động. Giờ chó đã có chỉ còn thiếu vợ và con thôi.
Anh là một nam nhân Trung Quốc khá truyền thống, nghề nghiệp ổn định, ngày thường không nói nhiều lắm, tương đối tiết kiệm, hiếu thuận cha mẹ, quan hệ với đồng nghiệp cũng không tồi, là loại quan hệ giữa những người đàn ông bình thường, nhạt nhẽo vô vị. Thi Thi giống như là một cô gái đến từ một thế giới khác, thời thượng, hoạt bát, trong tay không có bao nhiêu tiền bạc, có một đám bạn bè tốt kiêm khuê mật. Anh cũng không biết vì sao lại thích cô, có lẽ là do bù trừ tính cách cho nhau hoặc có thể là chẳng có nguyên nhân nào cả, dù sao loại chuyện “Thích” này căn bản không thể định nghĩa được.
Lưu Tam Lãng biết cơ hội anh và Thi Thi có thể đến được với nhau không lớn, thậm chí có thể nói là xa vời. Cha mẹ anh bảo thủ như thế liệu có thể tiếp nhận một cô con dâu như vậy không? Cha mẹ cô bên kia liệu có thể tiếp nhận một nam nhân mờ nhạt trong biển người như anh không? Nhưng dù sao anh vẫn muốn thử một lần, như vậy cho dù có thất bại cũng sẽ không có gì tiếc nuối.
Thi Thi tới nhà anh, tuy rằng là vì xem chó chứ không phải xem anh nhưng ít nhất thì đó cũng là một khởi đầu tốt.
Tiểu La cứ xin ăn là cô lại cho nó, rất nhanh đã cho nó ăn hết một túi bò khô. Tiểu La còn chưa thỏa mãn liếm tay cô, liếm sạch cả những mảnh vụn trên đầu ngón, sau đó kêu to hai tiếng, hai chân trước thay nhau cào lên đầu gối cô như đang thúc giục.
“Có nữa không? Mau đi lấy thêm một túi nữa đi!” Thi Thi giơ tay ra hỏi.
“Có có!” Lưu Tam Lãng đi lấy thêm một túi bò khô tới.
“Ngoan nào, đừng vội, chỗ chị còn rất nhiều mà.” Cô mở gói ra, tiếp tục cho nó ăn bò khô.
Trong lòng Lưu Tam Lãng đang tràn đầy vui mừng nên đã quên mất chuyện huấn luyện từ lâu, không nhận ra thái độ của Tiểu La đối với bọn họ càng ngày càng không khách khí. Labrador thật sự là một loại chó rất thông minh, học tập rất giỏi, quan sát người cũng rất tốt, điều này có thể khiến mình thoải mái hơn.
Kêu to là có thể được ăn ngon, kêu càng to tiếng càng lớn thì thức ăn ngon càng đến nhanh, đạo lý này đang dần dần dung nhập vào tiềm thức của nó.
Tiểu La không còn thỏa mãn với việc cho ăn, đầu tìm tay cô ngậm miếng thịt đi.
Có hai miếng bò khô bị dính vào nhau, quá dày, hơn nữa còn có khá nhiều gân, Thi Thi sợ nó cắn không được, muốn tách ra để đút cho nó lại bị nó ngậm hết đi rồi.
Tiểu La quả nhiên cắn không được, nhai vài cái lại nhả lên mặt đất, dùng móng vuốt lay đi lay lại.
“Không ăn được phải không? Tới đây, chị xé cho.” Thi Thi không hề phòng bị mà duỗi tay ra nhặt miếng bò khô.
“Gâu!” Tiểu La đột nhiên há mồm cắn vào tay Thi Thi.
Cả Lưu Tam Lãng và Thi Thi đều không phản ứng kịp, trơ mắt nhìn nó cắn vào cổ tay cô.
“A!”
Thi Thi sợ hãi nhỏ giọng kêu lên, mặt tái đi, bắp chân mềm ra, ngã ngồi trên mặt đất.
Tiểu La chỉ cắn nhẹ một cái chẳng qua Thi Thi bị dọa sợ, cô buông lỏng tay ra, bò khô rơi trên mặt đất, nó liền một lần nữa ngậm bò khô đi.
“Thi Thi, cô thế nào? Không sao chứ?” Lưu Tam Lãng chạy vội đến đỡ cô, nâng cô từ dưới mặt đất lên.
“Không sao, không có việc gì! Tôi không sao!” Thi Thi hoàn hồn, liên tục xua tay. Cô giơ tay lên, chăm chú nhìn vào chỗ vừa bị cắn.
Lưu Tam Lãng gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, “Có cần đi bệnh viện không? Có cần đi tiêm vắc-xin phòng bệnh dại không? Cô chờ chút, để tôi gọi 120…” Anh hoảng loạn nhìn xung quanh, muốn tìm xem di động mình đặt ở đâu.
“Không cần, thật sự là không có việc gì đâu.” Thi Thi ngược lại với anh, cô rất bình tĩnh, giơ tay lên trước mắt Lưu Tam Lãng, “Anh xem, đến da cũng chưa đỏ lên, nó cắn vào lắc tay của tôi mà.”
Cổ tay tinh xảo trắng nõn như tuyết khiến anh hơi thất thần, toàn bộ lực chú ý tập trung vào những đường tĩnh mạch uốn lượn dưới làn da kia, giống như bị say vậy.
Thi Thi không chú ý tới sự thất thố của anh, lắc lắc cổ tay một chút liền thu lại.
Lưu Tam Lãng như mới tỉnh lại từ trong mơ, lẩm bẩm nói: “Không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt…” Anh không muốn nhìn thấy cổ tay gần như hoàn mỹ kia xuất hiện vết sẹo, không muốn nhìn thấy cô bị thương, càng không thể chịu được là do chó của anh làm!
Nghĩ đến đây, anh mới hoàn toàn hồi phục lại tinh thần, là do Tiểu La cắn cô!
Lửa giận trong lòng anh bốc lên, anh che trước mặt Thi Thi, “Con chó này cắn người, để tôi đưa nó về!” Ý của anh là đưa về cửa hàng thú cưng, bởi vì tên chủ cửa hàng kia rõ ràng đã nói con chó này không tấn công vậy tại sao nó còn cắn người? Có phải là do con chó này không thuần chủng không?
Thi Thi cho rằng anh muốn vứt bỏ con chó này liền lập tức lạnh mặt, bất mãn nói: “Sao con người anh lại có thể nhẫn tâm như vậy chứ? Nếu ở bên ngoài trời mưa thì nó sẽ bị lạnh chết mất!”
“Nhưng… Tại nó cắn cô…” Lưu Tam Lãng lặp đi lặp lại một cách lộn xộn.
“Cũng không phải là cố ý mà! Là do tôi không cẩn thận, bảo vệ đồ ăn vốn là thiên tính của chó mà! Hơn nữa cũng có rách chút da nào đâu!” Thi Thi bênh vực cho Tiểu La.
Lưu Tam Lãng nhìn chằm chằm Tiểu La đang cúi đầu nhai bò khô, trong lòng có chút do dự. Làn da cô hoàn toàn không bị tổn thương gì, không bị rách da nhưng bị nó cắn lại là sự thật. Lần này may là nó cắn vào lắc tay của cô nhưng nhỡ lần sau không may mắn như thế nữa thì sao. Về những điều khác thì Thi Thi nói cũng có lý, bảo vệ đồ ăn vốn là thiên tính của chó nhưng đến cả chủ nhân cũng không thể chạm vào đồ ăn của nó sao? Hay là do thời gian ở chung quá ngắn, nó vẫn chưa kịp thừa nhận anh và cô là chủ nhân của nó?
—————————
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader