Chương 143: Tín hiệu bị nhiễu
Editor: Táo
Beta: Ngân Y
Lúc 19h15, Trương Tử An nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, nói với Vương Càn và Lý Khôn: “Bắt đầu thu dọn đi.”
Vương Càn cùng Lý Khôn đồng thời sửng sốt: “Sư tôn, khách hàng còn chưa đi mà!”
Lúc này trong cửa hàng còn hai khách hàng đang chọn thú cưng, một nam một nữ, không phải cùng nhau đến.
Trương Tử An gật đầu, “Tôi biết, bắt đầu thu dọn đi, dọn dẹp xong hai cậu cũng về trước đi.”
Vương Càn cùng Lý Không có chút buồn bực nhưng vẫn theo lời Trương Tử An phân phó mà bắt đầu quét tước. Bọn họ đã quen đường quen lối, phối hợp ăn ý, chừng 15 phút đã đem cát cho mèo cùng những thứ rác khác vứt vào túi.
Trong lúc này, nữ khách hàng cũng đã rời đi, không mua cái gì.
Trương Tử An thấy bọn họ dọn dẹp xong rồi, thúc giục: “Tốt lắm, các cậu đi trước đi.”
Vương Càn và Lý Khôn bất an liếc nhìn nhau, Lý Khôn hỏi: “Sư tôn, gần đây tại sao người luôn rầu rĩ không vui, có phải có chuyện gì không? Hay là do đệ tử làm việc không tốt?”
Trương Tử An xua tay, “Tất cả đều ổn, chỉ là buổi tối tôi có chút việc mà thôi. Các cậu đi trước đi.”
“Vâng.” Vương Càn cùng Lý Khôn mang theo nỗi nghi hoặc rời đi.
Khách hàng nam tỏ ra rất bối rối, lần lữa mãi ở khu chó cảnh, chậm chạp không quyết định được có mua hay không. Nếu là bình thường Trương Tử An sẽ không thúc giục, để họ chậm rãi chọn lựa, nhưng mà hiện tại là thời điểm rắc rối, hắn muốn tận lực đóng cửa sớm một chút.
Nafina ghé vào chỗ cao nhất trên giá cho mèo nằm.
Lão Trà vui tươi hớn hở nhìn TV.
Tinh Hải cùng nhóm mèo con chơi trốn tìm khắp cửa hàng, chỉ là tránh thật xa khỏi khách hàng.
Hết thảy đều hài hòa an tường như vậy.
Nhưng Trương Tử An cảm thấy được trong không khí ngập tràn hơi thở khẩn trương, giống như là sự yên bình trước giông bão.
Kít!
Một chiếc xe ba bánh chạy bằng điện dừng trước cửa tiệm, làm cho Trương Tử An khẩn trương một chút.
“Trương Tử An có đây không? Có chuyển phát nhanh.” Người giao chuyển phát nhanh ôm cái bao đi vào.
“Là tôi đây.”
“Mời ký nhận ở đây.”
“Khuya như vậy còn phải đi giao hàng sao?” Trương Tử An vừa ký vừa hàn huyên.
“Bưu kiện này của anh là cái cuối cùng rồi, giao xong là tôi có thể về nhà.” Thanh niên chuyển phát nhanh ha hả cười, vẻ mặt tràn đầy mong muốn về nhà.
Trương Tử An xem nhãn dán trên bưu kiện, quả thật là đồ của hắn, danh tính, địa chỉ và điện thoại cũng không sai nhưng hắn mấy ngày gần đây đâu có lên mạng mua đồ gì đâu? Mấu chốt là tài khoản mua hàng online của hắn là “Đẹp Trai Không Ai Bằng”.
Sau khi ký nhận, chàng trai chuyển phát nhanh liền mở xe ba bánh chạy bằng điện rời đi, hướng về ngôi nhà ấm áp của mình.
Trương Tử An cầm lấy dao rọc giấy, mở bọc giấy ra.
Bao bên ngoài là giấy chống sốc, bên trong có mấy tầng, hộp lớn hộp nhỏ, ở giữa còn có rất nhiều xốp cùng giấy plastic bọt biển. Chờ khi mở hết ra, hắn mới phát hiện bên trong là một chiếc bình trà cổ bằng gốm sứ.
Bên cạnh bình trà còn có thêm một tờ giấy: lá trà mà anh muốn. Tiền không cần phải lo.
Người gửi chỉ có một chữ: Tiêu.
Trừ cái đó ra thì không còn gì khác, ngay cả chủng loại trà là gì cũng không viết.
Trương Tử An cầm lấy bình trà, bước nhanh đến chỗ lão Trà.
“Lão Trà, tôi nhờ người mua một ít lá trà, ngài có muốn nếm thử một chút không?” Vì không để cho khách hàng nam kia nghe được, hắn hạ giọng nói.
Lão Trà vừa nghe, nhất thời hai mắt sáng lên, hưng phấn liên tục gật đầu, “Trước tiên để lão hủ ngửi ngửi đã!”
Trương Tử An mở nắp ra, một cỗ mùi hương thơm ngát lập tức lan ra.
“Trà ngon! Tiểu hữu, đây là trà ngon!” Lão Trà cao hứng khoa tay múa chân.
“So với trà của quán Ẩn Vụ còn tốt hơn sao?”
“Không cùng một loại nhưng mà chất lượng tương xứng.” Lão Trà khẳng định nói.
Trương Tử An bỏ xuống lo lắng, có thể làm hài lòng lão Trà là được rồi.
“Tôi pha cho ngài một chén nhé?”
“Được, được! Không dối gạt tiểu hữu, lão hủ nước miếng đều chảy hết ra rồi đây, bụng thật khó chịu….” Lão Trà thật sự rất thích trà này.
“Vậy ngài chờ một chút, tôi nấu nước, lập tức là có trà rồi.”
Trương Tử An nhìn nhìn vị khách nam, quyết định chờ thêm vài phút rồi mời anh ta rời đi.
Hắn lên lầu, bật bếp gas nấu nước.
Nafina mở to mắt, đối với tư tưởng của lão Trà tham ăn cho một cái nhìn khinh bỉ, lại lập tức nhắm mắt lại.
Lão Trà không để ý đến cái nhìn khinh bỉ của Nafina, càng không ngừng ngửi ngửi lá trà thơm ngát, quên mất cả bản thân.
Thời điểm chờ nước sôi, Trương Tử An ngồi xổm ở bậc cầu thang nhìn cửa hàng, cảm thấy hôm nay có lẽ sẽ không có việc gì.
Có lẽ những người kia sẽ không quay lại, hắn nghĩ thầm.
Chỉ chốc lát sau, âm thanh từ ấm nước vang lên, nước đã sôi.
Trương Tử An mang theo ấm nước nóng hổi xuống dưới lầu, cầm lấy ấm trà chuyên dụng của lão Trà, mở nắp ra.
“Tiểu hữu, chờ một phút đồng hồ rồi hẵng pha, nếu không liền phung phí của trời. Nước này hiện tại quá nóng.” Lão Trà ngăn cản cùng nhắc nhở hắn.
Trương Tử An đáp ừ một tiếng, liền đem ấm bỏ xuống, đi đến bên cạnh vị khách nam kia.
“Thật xin lỗi quý khách, cửa hàng chúng tôi phải đóng cửa.”
Khách hàng nam hơi sửng sốt một chút, “Sớm như vậy sao?”
“Thật có lỗi, có một chút việc, chúng tôi đành phải đóng cửa sớm.” Trương Tử An nói xin lỗi.
Vị khách nam thở dài nhỏ giọng nói: “Mới có mấy giờ….”
Anh ta từ trong túi lấy ra điện thoại di động, nhìn nhìn thời gian, “Còn chưa đến 8 giờ đâu… Ơ? Ông chủ, sao nơi này tín hiệu lại kém như thế? Tôi còn đang chờ điện thoại đây.” Anh ta giơ tay lên cao, muốn cho điện thoại di động thu được tín hiệu.
“Sẽ không đâu.” Trương Tử An nghe vậy có chút buồn bực, hắn lấy di động của mình ra nhìn.
Màn hình hiển thị cột tín hiệu, bình thường vốn đều là 5 vạch hoặc là 4 vạch, nhưng lúc này hắn lại trơ mắt nhìn thấy tín hiệu rất nhanh yếu xuống, ba vạch, hai vạch, một vạch… cuối cùng hiển thị “Không có dịch vụ”.
Kỳ lạ.
“Có thể trạm tín hiệu xảy ra vấn đề gì đó.” Trương Tử An cũng không thể lý giải hiện tượng này.
Vị khách nam vẫn còn đang giơ điện thoại tìm tín hiệu, Trương Tử An tạm thời rời đi, cầm ấm nước ấm, rót nước vào trong ấm trà. Trong ấm trà đã có lá trà, lập tức mùi thơm nức mũi.
Hắn đem nắp ấm đậy vào, định đem ấm nước để lại trên phòng bếp lầu hai.
Tinh Hải bị nhóm mèo con truy đuổi, cố ý vô tình mà mang nhóm mèo con rời khỏi cửa ra vào, tới gần cầu thang lầu hai.
Nafina lại mở mắt, nó nghe được một ít âm thanh.
Lão Trà nhìn chằm chằm ấm trà tỏa ra khói trắng, tiêu điểm tầm mắt dừng ở địa phương phía xa.
……
Một chiếc xe van không có biển số đứng ở lối đi bộ.
Ngồi ở ghế phó lái là một tên tóc vàng, hắn quay mặt ra sau hỏi: “Máy làm nhiễu tín hiệu đã mở chưa?”
Tóc tím nhếch miệng cười, “Tao cũng không phải lần đầu tiên làm, không quên được.”
Hắn vỗ vỗ một hộp dụng cụ bên cạnh, đèn xanh lóe lên, biểu thị đang hoạt động bình thường. “Thanh Nhân cũng không biết kiếm ở đâu ra món đồ tốt như vậy. Hiện tại mọi nhà đều không có điện thoại cố định nữa, có cái này làm gì cũng không sợ bị bọn chúng báo nguy.”
Tóc vàng chép miệng một cái, “Tên tiểu tử Thanh Nhân kia thần thông quảng đại, bằng không Kim gia tao sao có thể theo hắn chứ? Hắn đã cùng tao giao hẹn, nếu hôm này không làm việc này cho hoàn mỹ thì về sau có cuộc làm ăn nào cũng sẽ không tìm chúng ta nữa.”
Tóc xanh lá kiêu ngạo cười nói: “Tiểu tử Thanh Nhân kia lá gan quá nhỏ, không phải chỉ là một cửa hàng thú cưng thôi sao? Kế hoạch cái rắm! Chúng ta cũng chẳng cần dùng đến, Lục gia tao chỉ cần đạp một cước là có thể đem cái tiệm này đập nát, bọn mày tin hay không?”
Tóc vàng thúc giục: “Nên làm việc thôi, đừng mẹ nó nhiều lời nữa! Làm sớm về sớm!”
Bảy chiến binh cầu vồng cùng lúc lấy ra tất chân, đội lên đầu.
“Bắt đầu thôi!”
—————————————
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader