Chương 142: Anh hùng bình phàm
Editor: Táo
Beta: Ngân Y
Mùa thu, sắc trời tối càng ngày càng sớm.
“Xiên nướng! Đến ăn xiên nướng nào! Xiên nướng nóng hổi đây!”
Thân thể đã già, không thể chống lại cái lạnh mùa đông, bà chủ Lý cùng bạn già đã mặc áo bông từ sớm.
Áo lông của bọn họ đều là từ quần áo cũ của con. Hai người cả ngày nấu nướng, trên người khắp nơi là khói dầu cùng nước canh, cho nên bọn họ cũng không mua quần áo mới, cũng chẳng phải là vì tiết kiệm tiền — lúc được người khác hỏi thì bọn họ nói như vậy.
Làm việc bên bếp lò trong gió thu có thể gọi là trước ngực lửa hung nóng, sau lưng gió thổi lạnh, cảm giác này cũng không có tốt đẹp gì, chỉ là bọn họ đã quen, bắt buộc phải quen.
Bà chủ Lý ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói với bạn già: “Ông nhà, bầu trời tối đen rồi, chúng ta dọn quán thôi.”
Bạn già của bà nghe vậy nghi hoặc nhìn nhìn vào di động, “Trời tối rồi nhưng thời gian còn sớm mà, hiện tại vừa mới bảy giờ hơn, chúng ta không phải bình thường đều là chín giờ mới dọn quán sao?”
Bà chủ Lý cùng bạn già mở quầy bán đồ đối diện cửa hàng thú cưng Kỳ Duyên, sáng bán điểm tâm, tối bán xiên nướng, đi sớm về khuya kiếm tiền vất vả, tuy rằng không nhiều lắm nhưng đủ để duy trì cuộc sống của người trong nhà, cũng có thể cho đứa con đi học trung học. Đứa con Thiên Thiên có thể bình an lớn lên chính là niềm vui lớn nhất của hai lão nhân gia bọn họ.
Hiện tại là bảy giờ tối, tuy nói là thời điểm mọi người tan làm đã qua, đại đa số đều đã về đến nhà nhưng trên đường vẫn có rải rác vài người đi đường. Thỉnh thoảng có người dừng lại ở trước quán mua xiên nướng, hoặc là mang đi, hoặc là ngồi xuống ăn.
Dọn quán muộn một chút vẫn có thể kiếm được thêm chút tiền.
Bà chủ Lý lo lắng nhìn cửa hàng thú cưng Kỳ Duyên ở đối diện, nhìn bạn già một cái, thấp giọng nói: “Hai ngày nay không yên ổn, vẫn nên dọn quán sớm đi.”
Tiệm thú cưng Kỳ Duyên vẫn sáng đèn, cách cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy bên trong có vài người, chính là ông chủ cửa hàng trẻ tuổi kia.
Bà âm thầm tiếc hận thay Trương Tử An, vì sao không nghe lời bà khuyên bảo đóng cửa sớm một chút tránh đầu sóng ngọn gió chứ? Cùng đám chó điên kia phân cao thấp không phải chính là chờ bị cắn sao?
Bạn già không quá đồng ý, chỉ chỉ mấy xiên thịt cùng xiên cá còn lại nói: “Còn chưa bán xong đâu, những cái này để qua một đêm đều thiu hết! Cũng không còn lại nhiều, chờ bán xong rồi đi, không mất bao nhiêu thời gian, bây giờ hẵng còn sớm.”
Mí mắt bà chủ Lý giật liên tục, giật đến mức khiến bà tâm hoảng ý loạn, hoang mang lo sợ nhưng mà chính bà cũng quên mất con mắt nào giật thì chiêu tài (tài vận), con mắt nào giật thì chiêu tai (tai họa) rồi. Nếu như thế này, thôi cứ cho là chiêu tai đi.
“Không được, đi mau! Tôi rất sợ!” Bà chủ Lý kiên quyết lắc đầu, “Sợ là gặp chuyện không may.”
Bạn già chỉ vào cửa hàng thú cưng nói: “Đúng là phụ nữ, hoảng cái gì mà hoảng! Bà xem người ta cũng chưa hoảng, bà hoảng cái gì? Đã vậy hai bên đều không liên quan gì đến nhau!”
Đúng lúc này lại có một khách hàng đi xe đạp dừng lại hỏi giá xiên nướng, bạn già lập tức nở nụ cười, vui tươi hớn hở đẩy mạnh tiêu thụ cho khách.
Bà chủ Lý nổi giận, thanh âm cũng đề cao, “Cái gì mà nói không liên quan? Ông đã quên lúc chúng ta vì sao bị đập quán sao?”
Khách hàng vừa thấy chủ xe hàng ầm ĩ cũng không mua xiên nữa, đạp xe đi xa.
Nhắc tới chuyện thương tâm, bạn già trừng lớn con mắt: “Tôi quên? Tôi làm sao quên được?”
Ông xắn mạnh ống tay áo lên, trên cánh tay trái có một vết sẹo dài ba tấc màu đỏ sậm hiện ra trước mắt.
“Bà hỏi xem nó đã quên hay chưa quên?”
Đây là kỷ vật để lại sau đêm kinh hoàng đó.
Ông chủ Lý năm đó cũng là một người đàn ông cương trực, sao có thể trơ mắt nhìn quán nhà mình bị người ta đập nát được chứ? Lập tức liền cầm dao thái thịt ra cùng những người đó liều mạng, kết quả hai tay đánh không lại bốn tay, hai quyền đã bị đánh nằm sấp.
Bài học đẫm máu như vậy sao có thể quên đi dễ dàng được?
Bà chủ Lý nhìn vết thương thật dài kia, hốc mắt liền đỏ lên, đặt mông ngồi trên ghế chuẩn bị cho khách, lau nước mắt nén giận nói: “Ông không quên? Tôi thấy đúng là ông đã quên rồi, nhớ ăn không nhớ đánh, hiện tại là tình huống gì ông còn không rõ sao? Chủ cửa hàng bên kia giống chúng ta đã đắc tội người khác, nói không chừng lúc nào đó liền…”
Bạn già khoanh tay trầm mặc.
“Tôi biết.” Ông nghẹn giọng nói.
Bà chủ Lý vỗ đùi nói: “Ông biết, ông biết rồi còn không mau chạy đi? Đợi lát nữa có khi chúng ta cũng bị liên lụy vào…”
“Tôi biết, cho nên tôi không thể đi.” Bàn già nói.
“Ông…” Bà chủ Lý ngạc nhiên ngẩng đầu.
“Quán chúng ta bị đập rồi, bà có thể nhẫn tâm nhìn quán người khác cũng bị đập sao?” Thái dương của ông chủ Lý hiện ra gân xanh, trong mắt tràn đầy lửa giận, chẳng qua lửa giận này không phải nhắm vào bà chủ Lý, mà nhắm vào những người xấu kia.
Bà chủ Lý run rẩy đứng lên, chỉ vào ông nói: “Ông… ông nhà, ông muốn làm gì? Tôi nói cho ông biết, ông đừng có thể hiện! Lần trước những người đó chém cánh tay ông một nhát, lần này ông còn muốn đưa bụng ra đỡ sao? Ông nếu có chuyện gì, tôi cùng đứa nhỏ làm sao sống đây!”
Bạn già thở dài, lửa giận trong mắt dần tắt.
“Tôi biết, tôi đã qua cái tuổi thích thể hiện rồi.” Ông nói, “Nhưng tôi không thể đi, tôi ở lại chỗ này, ít nhất có thể giúp tiểu tử kia báo cảnh sát, gọi xe cứu thương.”
Bà chủ Lý khó có thể tin nhìn bạn già nhà mình, trong mắt mới đầu mang theo khiếp sợ cùng không hiểu, dần dần nổi lên sự tôn kính. Kết hôn nhiều năm như vậy, bà đã từng dùng ánh mắt ngượng ngùng, ánh mắt tức giận, ánh mắt nén giận, ánh mắt tiếc rèn sắt không thành nhìn ông, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn ông bằng ánh mắt tôn kính.
Bà lo lắng cho con, lo lắng cho an nguy của nhà mình, bà cho rằng bà đã cảnh cáo Trương Tử An coi như đã là hết lòng giúp đỡ. Trương Tử An không nghe lời bà khuyên là chuyện của hắn. Nhưng mà bạn già của bà bình thường không thấy nói gì, lúc này lại có tinh thần đỉnh thiên lập địa hơn bất cứ ai!
Mọi người luôn tôn thờ anh hùng, kể cả đó chỉ là một anh hùng bình phàm.
Bạn già bị bà nhìn có chút ngại ngùng, xấu hổ quá nói: “Bà đi trước đi, tôi ở đây đợi đến chín giờ rồi sẽ về. Bà đi về trước chăm con đi, hàng quán đồ vật linh tinh để tôi thu dọn cho.”
Bà chủ Lý không nói gì thêm, từ trong xe hàng lấy ra một cái cây cán bột ôm vào trong ngực. Dù sao quần áo của bọn họ đều là quần áo cũ, bọn họ mặc vào lại mập lại lớn, đừng nói một cây cán bột, giấu thêm hai ba cây nữa cũng không có vấn đề gì.
Bà biểu lộ thái độ của bà.
Bạn già nhìn bà một cái thật sâu, gật gật đầu, biết khuyên cũng vô dụng.
“Xiên nướng đây! Đến ăn xiên nướng đi! Xiên nướng nóng hổi đây! Rất rẻ! Một đồng một xiên!”
Hai vợ chồng lại càng nhiệt tình tiếp đón khách đi đường.
Chỉ cần nơi này người tụ tập đủ nhiều, biết đâu có thể làm kinh sợ bọn chó điên kia thì sao?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, xiên nướng còn lại không nhiều lắm, tâm tình hai vợ chồng cũng dần dần thả lỏng.
Cửa hàng thú cưng khách hàng ngày càng ít, chỉ còn lại ông chủ trẻ tuổi cùng một khách quen, đại khái rất nhanh sẽ đóng cửa.
Hẳn là có thể bình an vượt qua hôm nay nhỉ?
Ngày của người nghèo chính là sống một ngày tính một ngày.
Thời điểm đồng hồ chỉ 19h45, theo một tiếng phanh xe bén nhọn, một chiếc xe van không có biển số dừng lại ở vỉa hè đối diện.
Tim hai vợ chồng đột nhiên đập nhanh.
———————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader