
Chương 69: Họa sĩ cô độc
Editor: Lam Liên
Beta: Ngân Y
Cô gái trẻ này tên là Lỗ Di Vân, là một trạch nữ, hơn nữa là một trạch nữ vô cùng nghiêm túc, vào nhà sẽ không ra khỏi cổng. Ở đại học cô học được mấy ngày nhưng do không thích ứng được nên chủ động xin nghỉ, về sau vẫn luôn cắm rễ trong phòng trọ.
Sở trường đặc biệt của Lỗ Di Vân là hội họa, từ nhỏ cô đã được học phác hoạ cùng tranh sơn dầu, chỉ là khi lớn lên lại đi lệch so với thế giới giả tưởng nhiệt tình yêu thương của mình, hiện đang đi theo con đường vẽ truyện tranh và tranh minh hoạ. Hiện tại cũng chỉ có thể dựa vào một ít đơn đặt vẽ tranh minh hoạ để nuôi sống bản thân.
Trên weibo của cô cũng có đăng một ít truyện tranh nhưng mức độ phổ biến không cao.
Cô rất rõ nguyên nhân, cách vẽ của cô không phải là vấn đề mà điều khiếm khuyết chính là cốt truyện. Cốt truyện tốt mà hoạ sĩ kém thì còn có thể chịu đựng, tỷ như 《One-punch Man》 hay 《Attack on the Giant 》, nhưng nếu ngược lại thì không được. Nói thì thế nhưng công lực bịa đặt cốt truyện không phải tùy tùy tiện tiện là có thể được nâng cao, chỉ có thể từ từ phát triển lên. Cô gần đây có đọc một ít tiểu thuyết nổi tiếng, muốn mượn nó để tăng cốt truyện của mình lên nhưng có lẽ do đã xem truyện tranh quá nhiều nên hiện tại xem truyện chữ thì thấy đau đầu vô cùng.
Lỗ Di Vân cũng là khách quen của phòng livestream [Ăn nhậu chơi bời ở Tân Hải] nhưng cũng không tính là fans bởi vì không thưởng tiền, cũng không công kích, bởi vậy cô không dám tự xưng vì fans.
Cô xem tiểu Tuyết livestream không phải bởi vì tiểu Tuyết đáng yêu —— cô đã sớm tuyệt vọng với thế giới này, chẳng qua bởi vì tiểu Tuyết sẽ livestream ở rất nhiều nơi của thành phố Tân Hải, cũng giống như không cần ra khỏi cửa mà vẫn có thể du lịch Tân Hải, hơn nữa đều là những nơi tinh hoa nhất của thành phố. Việc này đối với trải nghiệm cuộc sống của một trạch nữ Lỗ Di Vân rất quan trọng.
Cô đi theo livestream của tiểu Tuyết vào từng cửa hàng độc đáo, bất luận là nhà hàng hay tiệm game, bất luận là tinh mỹ hoa cỏ hay là viễn cổ sách cũ, cô đều xem đến thích thú, hơn nữa mỗi lần đều sẽ ghi lại —— cái này đều có thể trở thành tư liệu sống quý giá cho truyện tranh trong tương lai của cô.
Cô ảo tưởng mình cùng tiểu Tuyết vào cửa hàng, chính miệng nhấm nháp mỹ vị, chính tai nghe diễn tấu âm nhạc trực tiếp, hít sâu một ngụm hương thơm mùi hoa, ngồi trên chiếc ghế cũ vì năm tháng đã lâu mà vết sơn loang lổ, nâng lên một quyển sách cũ chữ phồn thể, dành cả buổi chiều dưới ánh nắng ấm áp …… Nhưng mà đó cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi, cô không có tiền cũng không có thời gian, càng sợ việc ra khỏi nhà.
Cho đến tuần trước, tiểu Tuyết tự nhiên lại lựa chọn một cửa hàng thú cưng để livetsream.
Lỗ Di Vân cũng nuôi mèo, là do khách thuê trước khi chuyển nhà để lại. Cô không biết là chủng loại gì, chắc là hỗn hợp, nếu là mèo quý thuần chủng người đó chắc chắn đã mang đi. Con mèo này phía sau lưng và gáy có màu vàng, ngực bụng cùng mặt là màu trắng, tứ chi cũng là trắng vàng xen lẫn, lông khá dài, khách thuê trước gọi nó là “Jasmine”.
Lúc ấy Lỗ Di Vân vừa mới thôi học ở đại học vả lại còn cãi nhau ầm ĩ với gia đình, cha mẹ uy hiếp đoạn tuyệt quan hệ với cô, sinh hoạt phí cũng cắt đứt. Thuê xong phòng gần như không còn dư tiền, cô lo bản thân mình còn không nuôi nổi thì làm sao có thể nuôi mèo? Vì thế cô đã bảo khách thuê trước đem Jasmine mang đi cùng nhưng khách thuê trước lại cự tuyệt, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Nếu không nuôi thì ném nó đi.” Nói xong liền khiêng hành lý rời đi, bóng dáng vô cùng tự do tiêu sái.
Nếu không nuôi thì ném đi, nếu không cần thì ném đi, tại sao nghe như ném sách báo cũ vậy? Một sinh mệnh, nói ném là có thể ném sao?
Nguyên nhân có thể là một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, cô cảm thấy mình cũng cô độc như con mèo này vậy. Chờ cô phục hồi tinh thần lại thì đã đem nó ôm vào ngực mà khóc lên. Jasmine cũng không phản kháng chủ nhân mới, mềm mại ấm áp mà rúc vào ngực cô, có lẽ nó cũng đã tiếp nhận vận mệnh bị vứt bỏ rồi.
Không biết qua bao lâu, Lỗ Di Vân lau khô nước mắt, cho dù là vì nó trước tiên cũng phải nghĩ biện pháp lấp đầy bụng đã.
Kể từ đó, cô nỗ lực làm việc, đem tranh minh hoạ của mình đăng lên các trang web khác nhau, liều mạng chen vào các nhóm Q trong diễn đàn tiếp đơn, đánh quảng cáo. Bởi vì là người mới, số lượng đơn đặt hàng tranh minh hoạ không nhiều cũng không ổn định, tiền nhuận bút rất thấp, yêu cầu lại rất cao, thường xuyên bị điện thoại nửa đêm đánh thức, từ trong ổ chăn bò dậy thay đổi bản vẽ. Sửa lại một lần đối phương không hài lòng thì phải sửa lần thứ hai rồi lần thứ ba……
Cô cũng từng mất khống chế, trong phòng trọ trống rỗng nổi giận đùng đùng, trừ bỏ di động và máy tính vẽ để nuôi sống không dám quăng ra ngoài thì thấy cái gì liền quăng cái đấy. Nhưng ngay cả những lúc này, Jasmine cũng không hề né tránh, giống như mình cũng phạm sai lầm liền yên lặng ngồi xổm bên cạnh cô, không kêu tiếng nào. Cuối cùng một người một mèo ôm nhau khóc rống, khóc đủ rồi lại tiếp tục thay đổi bản thảo, sửa đến tận hừng đông…
Trải qua gian nan lúc ban đầu, bởi vì cô không làm trái yêu cầu hơn nữa tranh vẽ không tồi lại giao bản thảo kịp thời, số lượng đơn đặt hàng cũng từ từ tăng lên, giá cả cũng cao hơn một ít. Lúc sinh hoạt có cải thiện thì cô và mèo đều đã gầy đi không ít.
Nhìn livestream của iểu Tuyết ở cửa hàng thú cưng, ông chủ kia có giới thiệu trên livetsream tiệm có dịch vụ tắm rửa cho mèo thì lúc này cô mới nhớ ra từ sau khi nhận Jasmine cô chưa bao giờ đem Jasmine đi tắm.
Phòng trọ lớn chỉ bằng cái lỗ mũi, cô và Jasmine lúc nào cũng phải dính vào nhau mà sống, khó khăn lắm mới trải qua một mùa hè oi bức, lông Jasmine lại dài, nếu nói trên người nó không có chút mùi nào thì đó chính là lừa mình dối người.
Cô áy náy lại tự trách, tại sao mà lúc mình tắm rửa lại không nghĩ tới Jasmine có muốn tắm hay không?
Trong livestream, cô nhìn tiểu Tuyết cũng ở tiệm đó mua một con mèo, giá cả khiến người ta líu lưỡi mà tiểu Tuyết đến lông mày cũng chưa nhăn một chút, quả nhiên là người có tiền.
Tin tưởng vào sự lựa chọn cửa hàng của tiểu Tuyết, cô quyết định mang theo mèo đến cửa hàng Kỳ Duyên tắm rửa. Ở trên mạng tra bản đồ, cô kinh ngạc phát hiện, tiểu khu cũ mình ở vô cùng gần tiệm Kỳ Duyên. Cửa sau tiểu khu cùng tiệm Kỳ Duyên trên cùng một con phố, đi bộ cũng chỉ mất mười phút, việc này cũng đỡ đối với nỗi sợ ra xa nhà của cô.
Trong tiểu khu có siêu thị loại nhỏ, cô đều tự mình nấu cơm, việc khác có thể nhờ chuyển phát nhanh cùng thương mại điện tử giải quyết. Cô đã vài tháng không rời khỏi tiểu khu, vẫn luôn ở trong phòng mà liều mạng vẽ và vẽ.
Bởi vì gầy đi rất nhiều hơn nữa không thường ra cửa nên cũng không cần mua quần áo mới. Giờ cô mặc quần áo trước kia vào trông có chút dài và rộng; cắt tóc thì tự xử trong nhà vệ sinh luôn cho nên kiểu tóc thảm đến không nỡ nhìn; thời gian dài không thấy ánh mặt trời nên gương mặt cô tái nhợt; rồi lại do ngồi bàn làm việc trong thời gian dài nên số độ cận thị của cô lại gia tăng; mỹ phẩm cô dùng cũng chỉ là vài loại kem dưỡng ẩm cơ bản nhất.
Nhìn mình trong gương, đến chính cô cũng cảm thấy mình thật xấu xí luộm thuộm. Nhưng cũng chẳng sao, dù gì thì cô không phải ra đường để hẹn hò, hình tượng gì đó đều không cần để ý.
Dọc đường đi, cô cảm nhận ánh mắt người khác luôn dán lên người mình, vô số ánh mắt đan chéo thành một chiếc lưới đem cô quấn chặt. Cô ôm Jasmine chặt hơn, kiềm chế sự thôi thúc muốn xoay người chạy trốn của mình, cúi đầu bước nhanh về vị trí trên bản đồ điện tử.
——————————
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader